[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Tâm Sinh Bất Chính_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao rời khỏi đại lao, hắn vốn định nhân cơ hội này bày bố một số kế hoạch, phòng để nhở khi có chuyện đi trái với ý định ban đầu của hắn.

Đương lúc bước ra khỏi cửa thì một tu sĩ hối hả chạy tới, trên khuôn mặt mười phần sợ hãi: "Mạnh Dao, tông chủ không ổn rồi. Mau đi xem ngài ấy!"

Ngay khi nghe tin dữ nhịp đập trong ngực hắn tức khắc đình trệ, hắn không đợi tu sĩ đó nói xong đã lập tức đạp gió chạy đi. Có lẽ hắn cũng chưa nhận ra bản thân mình đối với an nguy của Nhiếp Minh Quyết còn để tâm hơn cả y.

Bước chân thoăn thoắt đạp không chạy qua từng khu gian thất, mồ hôi trên thái dương rịn ra ướt cả tóc mai hai bên. Đáy mắt co rút đến nổi lên tơ máu, Kim Quang Dao đang lâm vào trạng thái mà chính hắn cũng không kiềm chế được mình.

Bằng tốc độ nhanh nhất hắn cuối cùng cũng nhìn thấy cửa gian thất của Nhiếp Minh Quyết. Ngay lúc hai tay vận lực muốn đẩy tung cửa thì một lực đạo cuộn trào phóng bật ra đập mạnh vào hắn, cả cơ thể Kim Quang Dao bị đẩy văng ra hai thước. Hắn không để tâm đến mình mà bất chấp một lần nữa đạp tung cửa.

Kim Quang Dao mừng rỡ chạy vào trong, oán khí tỏa ra từ phòng ngủ dày đặc nhất. Hắn liều mạng đè nén cơn ứ nghẹn của mình mà hướng đến tìm Nhiếp Minh Quyết.

"Tông chủ!" Kim Quang Dao khản giọng kêu lên.

Không biết là vô tình hay cố ý mà ngay khi tiếng kêu vừa dứt thì oán khí đột nhiên tiêu tán hơn nữa. Kim Quang Dao tranh thủ thời gian lao vào bên trong. Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Nhiếp Minh Quyết một thân khí đen bao phủ, Đao Linh trong tay rung động lắc lư như muốn thoát khỏi sự khống chế của y.

Hắn không kịp cân nhắc lợi hại mà lập tức vụt tới đỡ lấy cơ thể cao lớn gần như gục ngã của y. Sắc mặt anh tuấn cương nghị tái nhợt không chút huyết sắc đang dần lâm vào hôn mê.

"Tông chủ, ngài tỉnh lại. Tông chủ ngài không được chịu thua Đao Linh, nó là bội đao của ngài, ngài không thể để nó chi phối mình." Kim Quang Dao nắm chặt hai bả vai y rung lắc dữ dội, như muốn thông qua hành động này kêu gọi sự thức tỉnh của y.

Nhiếp Minh Quyết lúc đầu như một cái xác rệu rã, y chống đao xuống đất cố gắng giữ chặt nó. Oán khí trong người liên tục quấy nhiễu thần thức y, đau như xé rời thân thể.

Y tưởng rằng mình sẽ vô lực mà ngất đi nhưng may mắn thay, Mạnh Dao đã tới. Trong người hắn có thứ cảm xúc ấm áp mà y muốn chạm tới nhất, là thứ xoa dịu đi nguồn oán khí đang dày vò thân xác khô cằn này.

Nhiếp Minh Quyết mắt đen giãn ra, tơ máu ngồn ngộn thi nhau nổi lên. Gân xanh trên trán bạo phát đến đáng sợ, tóc đen bung xõa sau lưng quần vũ bay lượn. Y một tay vòng qua eo lưng mảnh khảnh của hắn, dùng lực đạo kinh người thẳng tay đè hắn xuống giường. Dưới ánh mắt sợ hãi của Kim Quang Dao mà bạo lực hôn mạnh xuống.

Chính là cảm giác này, y hôn hắn, chính là tìm ra được cảm giác có thể xoa dịu được oán khí trong người. Càng gần hắn, càng thân cận đụng chạm với hắn, y càng điên cuồng cảm thấy cơ thể mình không đau đớn nữa.

Kim Quang Dao ra sức chống cự, hắn dùng hai tay cố đẩy lồng ngực y ra, thở hổn hển nói: "Tông chủ, ngài...ưm..."

Lời còn chưa nói hết Nhiếp Minh Quyết đã một lần nữa dùng môi mình càn quấy hôn hắn. Mạnh mẽ dùng lưỡi cạy khóe môi Kim Quang Dao, đuổi bắt lưỡi hắn trong khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng.

Vì để hắn không thể chống cự mà Nhiếp Minh Quyết đã một tay khóa chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu, một chân ghì ngang hông không để hắn có cơ hội giãy thoát. Y gần như mất hết lí trí, tay phải nhanh như cắt xé toạt y phục trên người Kim Quang Dao. Bờ ngực trắng nõn hiện ra trước mắt.

Kim Quang Dao mắt đầy hốt hoảng, hắn gần như bật khóc trước một Nhiếp Minh Quyết hung tàn như Dạ Xoa: "Tông chủ, ngài đừng như vậy."

Đối với một Nhiếp Minh Quyết thần trí điên loạn mà nói thì câu vừa rồi không thể đánh thức y mà còn chẳng may khiến y càng thêm phấn khích trước sự yếu nhược của hắn.

Nhiếp Minh Quyết điên cuồng để lại trên ngực hắn vô vàn dấu vết ám muội. Mỗi lần y hôn xuống đều như châm lửa trên cơ thể hắn, khiến Kim Quang Dao phải vặn hông tránh né. Nhưng không may vì hành động này mà đùi hắn chẳng may lọt vào giữa hai chân y, vô tình chạm phải thứ cứng rắn nóng bỏng đang ngẩn cao đầu. Hắn là nam nhân, làm sao có thể không biết thứ kia là gì. Điều này càng làm Kim Quang Dao khó xử đến mặt mũi đỏ gay.

Nhiếp Minh Quyết khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề dịu dàng mà lột quần hắn xuống.

Kim Quang Dao thất thanh kêu lên: "Đừng!"

Nhưng vô dụng là với sức tay của y thì vải vóc trên người hắn đã xoèn xoẹt mà nát tươm.

Hiện tại có kẻ ngu mới không biết Nhiếp Minh Quyết định làm gì.

Trong người y lúc này hai thần thức đang tranh đoạt quyền khống chế, oán khí đang dần tiêu tán vì thần thức Nhiếp Minh Quyết quá cứng cỏi. Nhưng không vì vậy mà dục vọng nhen nhóm trong người y bị dập tắt.

Một tay Nhiếp Minh Quyết men theo cặp chân thon dài của Kim Quang Dao luồn vào trong hai cánh mông căng tròn vểnh cao. Cảm giác da thịt mềm mại truyền đến tay khiến y càng thêm mất phương hướng. Bàn tay thô ráp xoa nắn cặp mông căng tròn của hắn, từng sự va chạm đều châm lên trong hai người ngọn lửa tình nhen nhóm âm ỉ.

Kim Quang Dao cuối cùng cũng bật khóc: "Nhiếp tông chủ!"

Lời kêu gọi của hắn hoàn toàn bị y ngó lơ, hay nói đúng hơn thần trí Nhiếp Minh Quyết đã không còn tỉnh táo, y sớm đã bị dục vọng chi phối từ lâu.

Cả cơ thể Kim Quang Dao phím hồng một màu sắc mỏng manh, y phục trên người không hề lành lặn, nơi nào cần che cũng không thể che được nữa, hoàn toàn phơi bày dưới con mắt của Nhiếp Minh Quyết.

Tiếng khóc than van xin vang vọng trong gian phòng kín đáo.

Y lật người hắn lại, ngay nơi huyệt động hồng nhạt đó không hề báo trước mà nhét vào dục vọng sưng cứng của mình.

"A!..."

Hạ thân Kim Quang Dao co rút vì sự xâm nhập mang theo đau đớn này, hắn nhích gắng nhích người né tránh thứ gậy thịt to lớn kinh người của y. Nhưng hắn càng né càng kích động Nhiếp Minh Quyêt gắt gao kiềm chặt hắn.

Dục vọng y khôn khốc mà to lớn, huyệt động nhỏ nhắn đáng thương bị nong ra đến tứa máu.

Kim Quang Dao nằm sắp trên sàn khản giọng rên rỉ: "A!...Tông chủ, ngài điên rồi! A..."

Vì huyệt động quá nhỏ bé so với phân thân của Nhiếp Minh Quyết nên việc hành sự hoàn toàn khó khăn. Y hừ nhẹ một tiếng dùng sức đâm mạnh vào nơi thít chặt mẫn cảm đó.

Kim Quang Dao thở hồng hộc trên đất, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch, không thể tin rằng hạ thân nhỏ bé đang cắn nuốt một thứ khổng lồ. Cơ thể hắn như bị xé làm hai nữa, dị vật đột ngột tiến vào khiến cho huyệt động không tiếp nhận được mà rớm máu.

Hạ thân Nhiếp Minh Quyết càng lúc càng đẩy nhanh, dục vọng ra vào trong huyệt động cũng dễ dàng hơn. Y một tay giữ chặt hông hắn, eo lưng điên cuồng vận hành đưa đẩy, dùng hành động da thịt thân mật nhất để khắc dấu ấn mạnh mẽ trên người mà mình để tâm.

Lửa tình sôi trào cháy bỏng, thân dưới được bao bọc bởi huyệt động ẩm ướt càng khiến thần trí Nhiếp Minh Quyết bị đánh bại đến không thể thanh tỉnh.

Cổ họng y phát ra thứ âm thanh khàn đục của dục tình, hạ thân liên tục đẩy đưa đến điên cuồng, nơi bí mật của hai người không ngừng chuyển động. Máu huyết nhỏ giọt chảy dài theo mép đùi của Kim Quang Dao.

Sương phòng vang lên tiếng phần phật của dạ thịt chạm vào nhau, thanh âm mê loạn thần trí của Nhiếp Minh Quyết.

Còn về Kim Quang Dao, hắn đã sớ đau đớn đến mất đi ý thức.

P/s: Vậy chứ Tông chủ thức dậy nhớ gì chết liền luôn. Nhiều khi nghĩ lại phanh thây cũng dừa lắm.
Mà cả tháng nay cuối cùng ta cũng cày xong bộ Kỷ Cambri trở lại của Thủy Thiên Thừa. Mừng muốn chết, truyện gì mà dài khủng khiếp luôn á.
Được cái H của bà Thừa đọc rất đã mắt, phải đọc nhiều để nâng tay, chứ ta biết H của ta mọi người nuốt không trôi.
Ta quyết định phần sau thanh thủy văn cho nhẹ người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro