[Hi Trừng] Lam Đại Động Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giờ học của Lam tiên sinh, đám đệ tử ngồi bên dưới trừ Lam Vong Cơ thì toàn bộ đều gục gà gục gật, buồn ngủ đến mức mi mắt cũng sắp mở không lên.

Lam Khải Nhân quét mắt xuống từng người bên dưới, dừng lại chổ trống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cao giọng hỏi: "Chổ trống đó của ai?"

"Là đệ tử Vân Mộng - Giang Trừng." Người đứng bên cạnh thư án lên tiếng đáp.

Lam Khải Nhân hừ lạnh, đưa mắt nhìn qua đồ đệ ưu tú kề bên: "Lôi hắn đến đây."

Thiếu niên lập tức cong miệng, ôm ngọc tiêu trong tay, gật đầu rời đi.

Lam Vong Cơ liếc theo bóng lưng huynh trưởng mình, lắc đầu. Huynh trưởng của y sao lại đến mức này chứ?!

Thiếu niên sải từng bước chân dài đi vào sương phòng của đệ tử Vân Mộng nào đó.

Y đẩy cửa bước vào, đi sâu vào trong phòng nghĩ, thẳng tiến đến giường ngủ.Không nhanh không chậm dưa tay vén rèm, người bên trong thấy y lập tức bật dậy nhưng thoáng cái sắc mặt liền biến động, hít một hơi khí lạnh, tay chống lấy phần eo mỏi nhừ, thẳng chân đạp vào đùi y.

"Mẹ nó chứ Lam Hoán ngươi, tên cầm thú." Giang Trừng chửi đổng lên.

Lam Hi Thần bị ăn trọn một cú đạp ngay đùi nhưng không có tức giận, ngược lại ý cười còn tăng thêm vài phần.

"Vãn Ngâm còn sức lớn vậy a?!" Y ngồi xuống bên giường, cười như gió xuân đưa tới.

Giang Trừng tức đến mức đầu cũng sắp bốc khói, hắn lại giơ chân toan đạp y cái nữa nhưng lần này lại bị Lam Hi Thần một tay nắm lấy cổ chân hắn, kéo lại đè xuống.

"Ngươi còn muốn làm gì? Đợi lão tử khỏe lại sẽ cho ngươi nếm mùi." Giang Trừng đối diện với khuôn mặt ung dung tuấn nhã trước mắt lại có chút hồi hộp.

Lam Hi Thần một tay nắm hai tay hắn khóa trên đầu giường, tay còn lại vuốt ve da mặt hắn: "Mùi gì? Mùi trên người ngươi sao?"

Y vừa nói ngón tay vừa di chuyển xuống cổ hắn, vuốt ve yết hầu nhô cao, rồi nhẹ tay tuột xuống lớp áo trong cản trở.Bờ ngực trắng ngần hiện ra trước mắt y, trên đó vẫn còn dấu vết hoan lạc đêm qua, từng dấu xanh tím ẩn hiện trên lớp da thịt mướt mềm. Lam Hi Thần trong mắt lóe lên chút ham muốn.

"Ngươi lại động dục cái gì? Đêm qua..."

Lời còn chưa dứt môi hắn liền bị y cuốn lấy, tay Lam Hi Thần nâng gáy hắn lên cao, thuận thế công thành chiếm đất, môi lưỡi triền miên không dứt. Lam Hi Thần dày vò hắn thở không nổi, thuận thế hôn xuống cổ hắn, lướt nhẹ qua hầu kết ngậm lấy trêu đùa.

Giang Trừng kêu nhẹ một tiếng. Lam Hi Thần lợi dụng lực tay mạnh liền một kích xé rách tiết y trên người hắn xuống, toàn bộ phần trên nháy mắt liền phơi ra.

"Lam Hoán ngươi đừng động dục được không? Ta thật mệt đến chết rồi." Giang Trừng lập tức hạ giọng, hắn không muốn bị hành hai đêm liên tiếp đâu, hơn nữa...bây giờ còn là ban ngày aaa.

Lam Hi Thần tay lướt xuống eo hắn, ngắt nhẹ: "Muộn rồi."

Y cởi xuống lớp phòng vệ cuối cùng trên người hắn, ngón tay thanh mảnh lướt tìm tiểu huyệt giữa hai rãnh đào. Lúc y đưa ngón thứ nhất vào liền cuối xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại của hắn, triệt để cắn nuốt.

Giang Trừng nhíu mày, hắn không tự chủ mà đáp lại cái hôn của Lam Hi Thần, bốn cánh môi quấn lấy như muốn tan vào nhau.

Dục vọng của y dần dần bị đánh thức, đôi mắt sáng trong có thần giờ đây chỉ có một ý nghĩ "làm chết hắn".

"Vãn Ngâm gọi tên ta." Giọng y đã khản đặc vì ham muốn, lúc này y đã đưa tính khí của mình vào tiểu huyệt của hắn mà càn quấy.

Giang Trừng cắn môi, mài khẽ nhíu lại, bộ dáng ủy khuất khiến người ta không thể nặng tay, hắn lạc giọng: "Trạch Vu Quân!"

"Không phải, gọi lại."

Hắn không khống chế được thứ khoái cảm đang dang lên, vô thức rên một tiếng: "A...Lam Hi Thần."

"Vãn Ngâm, ngươi không ngoan." Nói rồi liền cuối xuống ngậm lấy đầu ngực hắn mà cắn nhẹ.

"Lam Hoán a..." Thanh âm này của hắn nhẹ hẫng mà rên rỉ, tựa như van nài, tựa như cầu khẩn.

Cả căn phòng ngập tràn tiếng kêu rên hoan lạc của hai người, tiếng da thịt mạnh mẽ va vào nhau.

Lam Hi Thần đẩy đưa mỗi lúc một nhanh, huyệt động nhỏ nhắn dễ dàng nhả nuốt tính khí cương cứng của y. Trong đầu y không còn lại gì, gia quy cũ rích gì đó cũng không còn, thúc phụ nộ khí xung thiên cũng không thể ngăn cản được y yêu thích hắn.

Dây dưa triền miên gần nữa canh giờ, Giang Trừng kêu cũng lạc cả giọng, Lam Hi Thần như vậy lật người hắn lại thúc đẩy thêm một lúc nữa mới thỏa mãn mà tuôn trào.

Y phủ xuống người hắn, trao cho hắn cái hôn nhẹ nhàng mà yêu chiều.

Người này chỉ có thể là của y, người này là duyên số sắp đặt, là Mạt Ngạch chọn lựa cho y. Mỗi khi gặp hắn, trái tim sẽ theo thói quen mà trở nên háo hức, mỗi khi làm hắn, trái tim sẽ rung lên vì thỏa mãn.

Xem như đời này y tìm được rồi đi, tìm được người có thể khiến y buông bỏ bản thân triệt để như vậy.

P/s Trả thịt cho mấy người đó. Cơ mà Lam đại, thúc phụ kêu ngươi lôi hắn tới mà, có kêu ngươi động dục mà làm hắn đâu????


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro