[Miên Diên] Tam Nương Tử! Kiếp Sau Tái Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ thân! Phụ Thân! Chúng ta mau quay về giúp mẹ. Mau Lên!" Giang Trừng nước mắt lấm lem khắp mặt, tay hắn run rẩy bấu víu lấy vạt áo phụ thân hắn cực lực lôi đi.
Sắc mặt y đanh lại, mắt hướng về Liên Hoa Ổ chỉ còn cách một đoạn ngắn, tay siết chặt Tử Điện hạ quyết tâm.

Y dùng Tử Điện trói lấy ba người Ngụy Vô Tiện Giang Trừng và Giang Yếm Ly lại một chổ. Trước sáu con mắt ngơ ngác cùng sợ hãi Giang Phong Miên để lại một câu rồi lập tức rời đi: "Ta quay lại tìm Tam nương tử."
Giang Phong Miên một thân quay lại Liên Hoa Ổ. Không biết y lo lắng bao nhiêu mà trên đường chạy tới nơi thì số lần vấp ngã đã đếm không xuể.

Cửa lớn đạp đổ, cảnh tượng bên trong đập vào mắt là một biển máu tanh, huyết nhục mơ hồ.

Y điên cuồng tìm kiếm, thân ảnh kiêu ngạo kiên cường đang một mình chống lại người của Ôn thị, y phục đẹp đẽ đã có vô số vết cắt. Trước giờ y luôn biết, nàng chính là đánh người cũng đẹp như vậy.

Ngu Tử Diên nhìn thấy y ngoài cửa lớn đang xông vào, sát chiêu tung ra càng mạnh, nàng hạ gục một tên cản đường toan chạy đến hướng của Giang Phong Miên.

Nàng thấy y thay đổi sắc mặt lạnh toát, nam nhân vừa rồi còn cách mặt nàng ba thước nháy mắt đã đạp gió lao tới. Cánh tay nàng bị y nắm lấy, một lực đạo kinh người kéo cơ thể nàng về phía trước.

Ngu Tử Diên bị một lực mạnh làm cho choáng váng, khi nàng nghe một âm thanh bén nhọn cắt gió đâm vào da thịt thì lực kéo tay nàng cũng giảm đi một phần.

Trường kiếm trong tay thoáng run rẩy, nàng quay đầu nhìn lại, trước mắt một tấm lưng thẳng tấp cứng đờ, vị trí ngực ghim một thanh đao xuyên tim.

Máu tươi nhỏ giọt theo thân đao đang cuồn cuộn chảy trào. Mà tay y vẫn nắm chặt tay nàng, chẳng lúc nào buông.

Ngu Tử Diên lồng ngực thắt lại, một thứ tanh nồng trào lên trong cổ họng, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tanh.

Nàng buông thỏng kiếm khí, vòng tay ôm lấy người phía trước.

Ngu Tử Diên theo thói quen tính quất ra Tử Điện nhưng nàng quên mất mình không giữ nó.

Hai tay lại quay trở về siết lấy cơ thể nam nhân trong lòng, giống như bảo vệ tuyệt bảo trân quý nhất, mắt nàng một tầng nước long lanh bao phủ, bi thương vạn phần.

Giang Phong Miên mở mắt nhìn nàng, trách cứ: "Sau này... không cho phép nàng... tự ý như vậy nữa!"

Ngu Tử Diên không trả lời, không phải nàng không muốn mà bởi vì cổ họng khô khốc đắng nghét, một chữ cũng thốt không xong.
Chỉ có thể cố hết sức gật đầu.

Người trong lòng phì cười, lần đầu tiên thấy Tam nương tử dễ bảo như vậy lại có chút không quen.

"Ta..ta hỏi chàng một câu." Ngu Tử Diên vận sức nói.

Giang Phong Miên nhìn nàng chờ đợi.

"Rốt cuộc...trong tim chàng..." Nói đến đây Ngu Tử Diên đã không thể kiềm chế được thứ châu ngọc lóng lánh nơi đáy mắt, cũng không thể nói xong một câu.

Lúc này nàng lại sợ, sợ một câu trả lời.

Y nhăn mặt ho một tiếng liền ho ra một tụ máu đen, mấp máy môi nói không ra hơi rồi rũ mi nhắm mắt.

Ngu Tử Diên mắt đen rời rạc, thở hắc ra một hơi, bàn tay nhẹ hẫng cầm lấy chuôi kiếm hướng đến ngực mình một nhát đâm mạnh.

Cơ thể gục xuống, đầu vùi vào hõm cổ y, một chổ không tách rời.

Nàng nghe rõ rồi, y nói: "A Diên! Kiếp sau, khi chúng ta thành thân, ta sẽ hảo hảo trả lời nàng."

Lúc người của Ôn thị lôi hai người vào thì trên môi Ngu Tử Diên vẫn còn phảng phất nụ cười nhạt.

Đôi lời: Giang Tông Chủ và Ngu Phu Nhân là một tiếc nuối của mình sau Nghĩa Thành. Nguyên tác là một tiếc nuối nhỏ, sang đến bản chuyển thể lại càng lớn hơn. Chỉ biết nếu không tự tìm cho mình câu trả lời thì ăn chả ngon, ngủ chả yên nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro