[Truy Lăng] Diệt Chuột Kiểu Tư Truy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim Lăng sinh thần tám tuổi.

"Ngươi! Cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

"Đúng vậy! Có mẹ sinh không có mẹ dạy!"

Một đám tiểu tử Kim gia lố nhố đứng thành một tụ ra sức chỉ trỏ đứa nhỏ thân cô thế cô khác. Bộ dạng đứa nhóc này thoạt nhìn lanh lợi lại không dễ ức hiếp, vết chu sa trên trán nổi bật kinh diễm.

"Ngươi nói ai?! Ngươi dám nói lại một lần nữa?! Nói một lần nữa xem!" Nắm tay đã cung chặc đến mức run rẩy, giọng nói dữ tợn nhưng không giấu được tủi thân trong đó.

"Còn ở đây hống hách? Bọn ta có mẹ, ngươi có không? Bọn ta có cha, ngươi có không? Có không hả?"

"Ta...ta có! Ta có mẹ, ta có cha! Ta có." Đứa nhóc giận giữa quát lên, nó lao tới túm lấy mấy đứa tiểu tử Kim gia đánh đến khóc cha khóc mẹ, đánh mỗi đứa thành đầu heo, chổ xanh chổ tím.

Phía xa xa một đám đệ tử thế gia nào đó đứng xem kịch vui, có đứa cổ vũ, có đứa bất bình lên tiếng.

Trong đám đệ tử đó có một tiểu hài tử trạc tuổi Kim Lăng, y ôm kiếm im lặng đứng nhìn, khóe môi cong nhẹ một đường, dây mạt ngạch sau tóc đung đưa nhè nhẹ.

Lúc Kim Lăng sinh thần mười ba tuổi đã bắt đầu đi theo Giang Trừng săn đêm.

Giang Trừng để cậu tự mình trải nghiệm nên không kè kè đi theo. Núi săn đêm đương nhiên cũng có các đệ tử thế gia khác xuất hiện, chỉ là bọn họ nhìn thấy Kim Lăng sẽ nể mặt mà nhường đường.

Kim Lăng kiêu ngạo thành tính, hất mặt lên trời không nể nang ai. Cuối cùng giữa lúc đi săn liền có chuyện đánh nhau, chả là cậu mỗi lần thấy con mồi đều sẽ nhanh chân đến giành khiến cho các đệ tử khác ngồi không húp cháo.

Đám người đó nhịn cũng nhịn không nổi liền liên thủ lại đánh cậu. Kim Lăng ương ngạnh lấy một địch mười đánh đến rung cây động đất, bọn họ ngược lại không địch nổi liền mắng chửi người khác.

"Ngươi làm càng cái gì?"

"Kim gia, Giang gia chống lưng thì hay lắm sao?"

"Có người chống lưng nhưng không có người dạy dỗ sau này cũng là phế vật."

Kim Lăng bị chọc tức chết nên lộ ra sơ hở, hảo chiêu bị phá, cuối cùng bị đánh đến trời đất quay cuồng.

Đám đệ tử đó đánh người xong liền kéo nhau xuống núi, lúc gần đến nơi liền xuất hiện một thiếu niên y phục trắng cản đường.

Người này tuổi tầm mười lăm, dung mạo lại xuất chúng hơn người. Đồng phục trắng như áo tang, hoa văn mây cuốn tỏa ra tiên khí.

"Vừa nãy ai nói hắn không có người dạy dỗ?" Thiếu niên đột nhiên nói ra một câu khiến đám đệ tử nghệch mặt ngáo ngơ.

Y lặp lại lần nữa: "Là ai nói hắn không có người dạy dỗ?"

"Không ai trả lời vậy đánh cả đám đi."

Vừa dứt lời kiếm linh ra khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng một cánh rừng. Dây mạt ngạch trên tóc vần vũ bay lượn.

Chừng một tách trà sau, ở một cánh rừng nào đó có một nhóm đệ tử bị đánh cho kêu cha khóc mẹ chạy về nhà.

Thiếu niên lạnh nhạt thu lại kiếm, thong thả vũ vũ vạt áo rồi trở về hợp mặt với nhóm của mình.

"Tư Truy, huynh đi đâu vậy?" Lam Cảnh Nghi vừa nhìn thấy y thì miệng mồm nhanh nhảu hỏi.

Thiếu niên tên Lam Tư Truy lắc đầu: "Có một đám chuột nhỏ, ta vừa thu phục xong."

Lam Cảnh Nghi thắc mắc trong lòng: Sao lần nào đi săn đêm cũng có chuột hết vậy?

P/s: Tư Truy trong suy nghĩ của mình thật ra không ngoan hiền như trong nguyên tác chút nào. Chỉ là ai động đến người y quan tâm thì y sẽ không nể mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro