【 bách lí đông quân × tư không trường phong 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ốm yếu ngạnh, nam sinh con.

*

01

"Ngươi là nói...... Ta có thai?"

Lại một lần từ bên trong hôn mê tỉnh lại, Tư Không Trường Phong ngơ ngác nhìn Dược Vương Tân Bách Thảo, hắn chớp cặp mắt trong trẻo của mình, đôi môi tái nhợt bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch, hơn nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại.

Dược Vương có chút đắc ý mà nói: "Mới vừa tròn một tháng, nếu không phải ta ngày ngày cho ngươi bắt mạch, dựa theo mạch tượng suy yếu của ngươi, thì đứa nhỏ này sợ là chưa được phát hiện thì đã giữ không nổi rồi."

Cũng may là tiểu tử này có một người sư phụ lợi hại như hắn, bằng không thì cái thân hình ốm yếu vì bị trúng độc cùng với tâm mạch bị hao tổn quá nhiều của hắn, liền tính là Ôn Hồ Tửu, cũng chưa chắc giữ được đứa nhỏ trong bụng của hắn.

"......"

Biết được chính mình có thai, bên trên khuôn mặt thanh tú của Tư Không Trường Phong nửa phần vui mừng cũng không có, mày ngược lại càng nhăn càng chặt.

Đứa nhỏ này...... Là của Bách Lý Đông Quân.

Tiểu công tử kim tôn ngọc quý của Trấn phủ Tây Hầu, gia thế hùng hậu tiền đồ vô hạn.

Mà hắn, chỉ là một kẻ bình dân bá tánh, giang hồ lãng tử sống không được bao lâu nữa.

Hai người bằng hữu một hồi, một đêm trước khi chia tay, uống rượu dưới trăng trò chuyện với nhau thật vui.

Tiểu công tử không cẩn thận lấy lầm cảnh xuân nhưỡng, nửa tỉnh nửa say mơ màng hồ đồ, dưới ánh trăng ảnh thành đôi.

Bất quá là sương sớm tình duyên, ai ngờ thế nhưng châu thai ám kết.

Khoảnh khắc ảm đạm thần thương, Dược Vương vỗ nhẹ bả vai của Tư Không Trường Phong: "Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì thế, mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết ruồi bọ rồi kìa! Mặt ủ mày ê như vậy làm gì, cha của đứa nhỏ này là ai, chuyện lớn như vậy, ngươi dù sao cũng phải đưa tin cho hắn chứ?"

"Không!"

Tư Không Trường Phong nhất thời khẩn trương lên.

Hắn dùng sức lắc đầu: "Không, không được, đứa nhỏ này...... nó không nên tới."

Không nên tới, cũng không giữ được.

02.

Chén thuốc tản ra mùi vị cay đắng được đưa đến trước mặt, không biết vì sao, lúc trước rõ ràng mỗi ngày đều luôn uống các loại thuốc chua xót cũng không cảm thấy không khoẻ, lúc này lại chỉ là ngửi được mùi thôi đã khó có thể nuốt xuống, trong bụng càng là một trận sông cuộn biển gầm.

"Tư Không Trường Phong, ngươi nghĩ kỹ đi, chén lạc thai dược này uống xong rồi, thì duyên phận của ngươi và con ngươi sẽ hoàn toàn bị cắt đứt."

Dược Vương Tân Bách Thảo lời nói thấm thía mà mở miệng, đã nhiều ngày hắn khuyên qua người kia nhiều lần, vậy mà cái tên tiểu tử ngốc mi thanh mục tú này vẫn quyết tâm không cần đứa trẻ ở trong bụng của mình.

Tư Không Trường Phong cười khổ: "Kẻ như ta đây......"

Sao xứng sinh hạ đứa con của tiểu công tử trân quý nhất của phủ Tây Hầu kia chứ.

Chưa kể đến bản thân hắn trúng kịch độc, ngày ngày dựa vào các loại thuốc thang để giữ mệnh, nếu như cứ miễn cưỡng lưu lại đứa trẻ trong bụng, sợ là cũng sẽ bị bệnh của hắn liên lụy, vừa sinh ra cũng không tránh khỏi những căn bệnh bẩm sinh.

Chính hắn không cha không mẹ, trên đời này không có chỗ ở cố định, hắn trải qua cô độc đau khổ, lại có thể nào để cho con của hắn cũng lâm vào tình cảnh như mình được......

"Nếu vô duyên, liền không nên cưỡng cầu."

Hai chữ vô duyên, chỉ chính là đứa trẻ trong bụng, cũng là nói đến phụ thân nó.

Bách Lý Đông Quân, nếu ngươi biết đứa nhỏ này tồn tại, nghĩ đến cũng sẽ không hy vọng ta lưu lại nó đâu......

Thiếu niên lang còn có người huynh đệ thanh mai trúc mã vô cùng quan trọng muốn tìm, còn lập hạ lời thề nếu không tìm thấy thì y nhất định sẽ không bỏ qua.

Mà hắn Tư Không Trường Phong, đối với thiếu niên lang kia mà nói, bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau khách qua đường mà thôi.

Thôi.

Một con ngựa một cây thương, một bầu rượu, làm giang hồ lãng khách tiêu dao tự tại là được rồi, bên ràng buộc cũng không cần có.

Tư Không Trường Phong khổ sở mà cười, rồi sau đó không hề do dự, cầm lấy chén thuốc đen đặc để uống.

......

Trứng màu:

Bách Lý Đông quân tìm tới, tự tay chiếu cố phu nhân tương lai.

Tiểu thương tiên chính là người mà kể từ lúc y thu lưu ngày đó liền tưởng cưới về nhà ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro