【 bách lí đông quân × tư không trường phong 】 tửu hậu loạn tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại chiến cướp dâu hạ màn, Tư Không Trường Phong mắt thấy Bách Lý Đông Quân phải bị cữu cữu Ôn Hồ Tửu mang đi, hắn trọng thương ngã xuống đất không cam lòng mà đứng dậy, ngẩng đầu, lưu luyến không rời mà nhìn lên Bách Lý Đông Quân.

Hắn khát vọng một ánh mắt của Bách Lý Đông Quân, chỉ là quay đầu rồi liếc hắn một cái thôi cũng được.

Tư Không Trường Phong vẫn duy trì động tác này mấy giây, trong ánh mắt tràn đầy không nỡ, phảng phất muốn đem trước mắt hết thảy đều khắc vào đáy mắt, hắn cắn chặt môi dưới, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, phảng phất như là một con chó nhỏ cô đơn.

Nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn không quay đầu.

Thấy thế, Tư Không Trường Phong thương tâm mà lại cúi đầu, chua xót tự giễu cười cười.

Đúng vậy, dù gì thì Tư Không Trường Phong cũng chỉ là một lữ khách không họ vô danh lưu lạc mà thôi.

Không có người sẽ vì hắn trú lưu.

Tư Không Trường Phong cỡ nào khát vọng, hắn có thể chân chính hóa thành gió lớn, tới cũng trống trơn đi cũng trống trơn.

Cứ việc hắn lại nỗ lực khắc chế, nhưng khi hắn nhìn thấy Bách Lý Đông Quân sắp sửa hoàn toàn biến mất ở trước mắt  rồi, thì khóe mắt vẫn cứ không chịu khống chế mà chảy xuống một giọt nhiệt lệ.

Trong đầu nhớ lại mấy ngày gần đây trải qua, Bách Lý Đông Quân càng thêm luyến tiếc bỏ xuống Tư Không Trường Phong một người.

Y chủ động cùng cữu cữu mở miệng ra tiếng.

"Cữu cữu, có được không?"

"Như thế nào? Luyến tiếc tiểu thương tiên của con hả?"

Cữu cữu khóe môi hơi câu, tựa hồ là nhìn thấu tâm tư của Bách Lý Đông Quân, xoay người lại, hướng về phía Tư Không Trường Phong đang ngồi ở trên mặt đất, lớn tiếng hô:

"Tiểu thương tiên."

"Không đi cùng chúng ta sao?"

Thanh âm chưa dứt hạ, chỉ thấy trên mặt đất con chó nhỏ đang ủ rũ cụp đuôi kia, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lập loè kinh hỉ quang mang.

Thấy cữu cữu lên tiếng, Bách Lý Đông Quân áp không được nội tâm vui sướng, giống như con mèo nhỏ ngạo kiều xoay qua thân, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt ý bảo Tư Không Trường Phong nhanh lên.

"Còn không mau theo kịp?"

Trải qua mấy ngày kề vai chiến đấu, Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân sớm đã tâm hữu linh tê.

Trái tim rách nát của Tư Không Trường Phong một lần nữa được ghép nối lại, trực tiếp một cái đạn bước đứng dậy, đi đến bên cạnh của Bách Lý Đông Quân.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã kiến thức tới vô số tuyệt thế cao thủ, đặc biệt là cữu cữu của Bách Lý Đông Quân, Ôn Hồ Tửu.

Hắn khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn.

"Cảm ơn, cữu cữu."

Nghe tiếng, Ôn Hồ Tửu nâng mày, hơi có chút thú vị mà nhìn chằm chằm vào Tư Không Trường Phong.

Lại nhìn một bên Bách Lý Đông Quân tươi cười xán lạn.

"Đi thôi!"

Ba người vốn dĩ tính toán trực tiếp rời khỏi Sài Tang Thành.

Nề hà Bách Lý Đông Quân thật sự là luyến tiếc quán rượu Đông Quy mà y đã cất công bố trí bày biện.

Nói cái gì cũng muốn về quán rượu chè chén một phen.

Thứ nhất, là chúc mừng cùng Tư Không Trường Phong kề vai chiến đấu dành được thắng lợi, thứ hai là chúc mừng  việc gặp lại cữu cữu.

Bách Lý Đông Quân một khi đã ra tiếng, thì cữu cữu y và Tư Không Trường Phong, mặc cho ai cũng sẽ không phất mặt y.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể cùng kêu lên đồng ý.

Bách Lý Đông Quân từ trong một góc thần bí hề hề mà móc ra một cái vại rượu lớn.

"Đây!"

"Đây chính là loại rượu mới nhất mà tiểu gia ta mới nghiên cứu ra, tuyệt đối có thể khiến cho hai người uống đến trầm trồ khen ngợi không ngừng!"

Bách Lý Đông Quân tự tin tràn đầy vỗ ngực nói.

Nói xong, y liên tiếp đổ vào ba cái chén lớn.

Ôn Hồ Tửu khát nước, trực tiếp một ngụm uống sạch, chỉ thấy sắc mặt nháy mắt mà hồng nhuận, trong chớp mắt mơ màng sắp ngủ, ngã xuống không dậy nổi.

Thấy thế, Bách Lý Đông Quân trong lòng lộp bộp một tiếng, thoáng thối lui về phía sau, vội vàng đoạt lấy chén rượu mà Tư Không Trường Phong đang muốn uống.

"Đừng uống, rượu có độc."

Tư Không Trường Phong vẻ mặt nghi hoặc, thẳng đến thấy rõ ràng trước mắt Ôn Hồ Tửu đã ngã xuống không dậy nổi, sắp buông xuống chén rượu trong tay, hắn tiến lại gần, ngửi thấy mùi rượu quanh thân của Ôn Hồ Tửu. Sau lại, ra tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là say thôi, ta đỡ cữu cữu lên lầu nghỉ ngơi."

Tư Không Trường Phong mang theo Ôn Hồ Tửu lên lầu, lưu lại Bách Lý Đông Quân một người thưởng thức loại rượu mà y vừa mới chế ra.

Uống một ngụm tiếp theo, y tự mình lẩm bẩm: "Không có độc nha?"

Cữu cữu rõ ràng tửu lượng rất tốt kia mà, sao lại có thể say tới mức ngất xỉu được chứ?

Đúng thật là kỳ quái.

Thấy Tư Không Trường Phong một người đi xuống lầu, Bách Lý Đông Quân liền nói ra nghi vấn ở trong lòng mình.

Tư Không Trường Phong cười cười, bưng lên bát rượu, uống một hơi cạn sạch.

Giọt rượu trong suốt theo khóe môi của Tư Không Trường Phong một đường trượt xuống cổ, chảy vào bên trong chiếc cổ áo mở rộng của hắn.

"Không có độc, có lẽ là cữu cữu muốn nghỉ ngơi thôi."

Nói giữa chừng, sắc mặt của Tư Không Trường Phong bỗng chốc đỏ bừng, thần sắc dị thường.

Trong đầu hắn không ngừng nhớ lại, sau khi hắn vừa mới đưa Ôn Hồ Tửu lên lầu, thì Ôn Hồ Tửu đột nhiên bừng tỉnh mở mắt ra, ý vị thâm trường tươi cười nhìn hắn.

"Tiểu thương tiên, đối với cháu trai của ta tốt một chút."

Lời nói của Ôn Hồ Tửu giống như ở nách tai, ở trong đầu của hắn không ngừng quanh quẩn.

Hắn không rõ là người kia rốt cuộc có ý gì.

Thấy thế, Bách Lý Đông Quân theo bản năng hầu kết lăn lộn, y thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào giữa cổ của Tư Không Trường Phong.

Y dò ra ngón tay, nhẹ nhàng mà chạm vào giữa cổ của hắn.

"Ướt."

Nghe tiếng, Tư Không Trường Phong liền giơ tay chuẩn bị lau đi.

Chỉ thấy Bách Lý Đông Quân ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào động tác của hắn.

"Để ta giúp huynh."

Bách Lý Đông Quân thanh âm phát ách, tựa miêu mà tròng mắt ám ám, trong mắt lập loè đen tối quang mang, y rõ ràng uống không nhiều lắm, lại cảm giác dường như có chút uống say.

Không đợi Tư Không Tư Không Trường Phong có điều đáp lại, Bách Lý Đông Quân đã vươn người tới.

Dò ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi giọt rượu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro