【 Bách Lý Đông Quân × Tư Không Trường Phong 】 Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 toàn văn xong 】【 Không Không ở Bách Hoa Lâu thất tình 】【 say rượu 】【 tư thiết OOC tạ lỗi 】

"Người tới!"

"Đem cái tên không biết xấu hổ này đuổi ra ngoài cho ta!"

Phong Thu Vũ ra lệnh một tiếng, Tư Không Trường Phong liền bị thị vệ của Bách Hoa Lâu nâng ra tới.

Bách Lý Đông Quân thấy thế vội vàng vòng qua đỡ lấy eo của Tư Không Trường Phong.

"Sao lại thế này? Huynh đây là bị 'mời' ra ngoài hả?"

Bách Lý Đông Quân nghiền ngẫm từng chữ một, cường điệu mà nhấn mạnh vào chữ 'mời'.

Tư Không Trường Phong ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt của Bách Lý Đông Quân hàm chứa trêu đùa, môi gợi lên một mạt độ cung, chính cười như không cười mà nhìn chằm chằm hắn.

"Được lắm, Bách Lý Đông Quân, huynh dám cười nhạo ta!"

Tư Không Trường Phong vẻ mặt tức giận trừng mắt với Bách Lý Đông Quân.

Thấy khóe miệng của Bách Lý Đông Quân vẫn ngậm một mạt ý cười, Tư Không Trường Phong nắm chặt quyền, đang muốn đấm vào ngực của Bách Lý Đông Quân, chỉ thấy Bách Lý Đông Quân một cái lắc mình, Tư Không Trường Phong mất đi trọng tâm, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

"Ai da!"

"Đau quá!"

"Bách Lý Đông quân, huynh không có lương tâm!"

"Ta đã thất tình như vậy rồi, huynh không những không có ý an ủi ta, mà còn ở nơi này trào phúng ta, rốt cuộc có phải là huynh đệ tốt của ta hay không?"

Tư Không Trường Phong bãi lạn ngồi dưới đất, ôm cánh tay tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Bách Lý Đông Quân vội vàng đi đến bên cạnh của Tư Không Trường Phong.

Y một đôi mắt chứa đầy chân tình thực lòng.

"Sao có thể?"

"Tư Không Trường Phong, ta là huynh đệ tốt của huynh kia mà, ta sao lại trào phúng huynh được?"

"Như vậy đi, vì chúc mừng huynh lần này thất tình, ta mời huynh uống rượu, thế nào?"

Bách Lý Đông Quân cười hì hì nâng Tư Không Trường Phong dậy, cánh tay đáp ở trên bả vai của Tư Không Trường Phong.

Đôi mắt của Tư Không Trường Phong nhíu lại, nhìn ra trọng điểm bên trong câu nói đó của y.

"Chúc mừng?"

"Ta thất tình, huynh vì cái gì muốn chúc mừng?"

"Có phải là huynh có âm mưu quỷ kế gì hay không?"

"Mau! Đúng sự thật khai ra!"

Tư Không Trường Phong để sát vào Bách Lý Đông Quân, chóp mũi nhẹ ngửi xung quanh y, dường như ngửi thấy được một tia mùi hương quỷ dị.

Ở vào lúc mà Tư Không Trường Phong tiến lại gần, Bách Lý Đông Quân liền không chịu khống chế mà hầu kết lăn lộn.

Y nheo lại đôi mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào Tư Không Trường Phong, kéo hắn ra, sau đó lại vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Tiểu gia ta nào có cái âm mưu quỷ kế gì đâu."

"Chẳng qua là không nghĩ để cho huynh đệ của mình rơi vào tình yêu khổ hải mà thôi."

Bách Lý Đông Quân một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, vì hắn tốt.

Tư Không Trường Phong đơn thuần chớp chớp mắt, nửa tin nửa không.

Đùa giỡn qua đi, hai người cùng trở lại tiểu viện của Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân lấy ra trong nhà toàn bộ rượu ngon.

"Tư Không Trường Phong, tối nay, tiểu gia sẽ bồi huynh không say không về!"

Dứt lời, Bách Lý Đông Quân mở ra một vò rượu, ngẩng đầu lên tới, uống một hơi cạn sạch.

Thấy thế, Tư Không Trường Phong sao có thể không tiếp được?

Cũng mở ra một vò rượu, uống một hơi cạn sạch.

Tư Không Trường Phong uống rượu uống sinh mãnh, rượu theo khóe miệng, một đường xẹt qua cổ, chảy vào bên trong quần áo của hắn.

Bách Lý Đông Quân nhìn thấy sau, vươn tay tới thế hắn lau đi rượu bên khóe miệng bị tràn ra, tiếp theo ra tiếng đề nghị dẫn hắn vào nhà thay quần áo.

Tư Không Trường Phong không cho là đúng, xua xua tay, nói: "Không cần!"

"Uống rượu mà thôi, lại có thể nào không tẩm ướt quần áo?"

"Chỉ cần uống thống khoái, uống sảng khoái, quản mấy thứ khác làm gì?"

Bách Lý Đông Quân nghẹn lời.

Trong lòng nghĩ, xem ra về sau phải mua mấy cái vò có miệng vò lớn hơn chút nữa mới được.

Bằng không, muốn Tư Không Trường Phong đem xiêm y cởi ra, quả thực so với lên trời còn khó hơn!

"Cũng được!"

"Chúng ta lại uống!"

Bách Lý Đông Quân giơ lên vò rượu, cụng vò với Tư Không Trường Phong.

Liên tiếp uống lên mấy đàn sau, chỉ thấy Bách Lý Đông Quân sắc mặt đỏ bừng, hồng phảng phất có thể tích xuất huyết tới.

Tư Không Trường Phong thấy thế, vội vàng ngăn lại động tác đang muốn uống tiếp của Bách Lý Đông Quân.

"Huynh uống chậm một chút, ta không uống kịp huynh luôn rồi đây này!"

Tư Không Trường Phong đoạt lấy vò rượu trong tay y, dũng cảm ngửa đầu uống nhập.

Bách Lý Đông Quân phảng phất say, ngã đầu ghé vào mặt bàn.

Thấy Tư Không Trường Phong lại uống mấy vò lớn rồi, Bách Lý Đông Quân mới yên lặng ở trong lòng tính toán.

"Đảo!"

Chỉ thấy sau khi hắn mặc niệm xong rồi, Tư Không Trường Phong liền hét lên rồi ngã gục.

Bộ dáng say khướt phảng phất so với Bách Lý Đông Quân càng thêm nghiêm trọng.

"Trường Phong, huynh uống say, ta đỡ huynh đi vào nghỉ ngơi."

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, một bộ dáng chính nhân quân tử, nâng vòng eo nhỏ gầy của Tư Không Trường Phong, dùng sức đem hắn bế lên sau, một đường ôm hắn về tới phòng ngủ.

Y tay chân nhẹ nhàng mà đem đặt Tư Không Trường Phong lên giường.

Ánh mắt không hề chớp mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tư Không Trường Phong, lại cẩn thận vươn tay tới, phất khai tóc mái ở trên trán, cũng như lau đi giọt rượu trên môi hắn.

Bách Lý Đông Quân nhịn không được mở miệng ra tiếng nói: "Trường Phong, đừng thích nữ nhân được không? Huynh thử thích ta một chút đi..."

Bách Lý Đông Quân thanh âm nghẹn ngào, âm cuối kéo dài, trằn trọc say mê.

Sau khi Bách Lý Đông Quân nói xong câu này, Tư Không Trường Phong bỗng nhiên một cái xoay người đem Bách Lý Đông Quân ôm nhập trong lòng ngực.

Hắn chép chép miệng, dường như đang dư vị cái gì?

"Bách Lý...... Đông Quân."

"Sai rồi!"

Nghe vậy, Bách Lý Đông Quân theo bản năng ra tiếng đáp lại.

"Cái gì sai rồi?"

Chỉ thấy Tư Không Trường Phong thấp giọng ủy khuất hừ hai tiếng: "Động tác sai rồi!"

Trứng màu: Cảnh trong mơ cùng hiện thực! Ngây ngốc phân không rõ! Một giấc ngủ dậy! Vậy mà lại cùng giường với huynh đệ tốt của mình! Tư Không Trường Phong há hốc mồm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro