Vãn lai vũ ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00

Người luôn là muốn trước hiểu được mất đi, mới có thể minh bạch có được

01

Bách Lý Đông Quân là khi ở Cố phủ bắt đầu trở nên không thích hợp, lúc đó hai người ngay cả thở mạnh cũng không dám mà lén lút quan sát cuộc giao chiến ở trước mặt, Tư Không Trường Phong phát giác ra không ổn, đang chuẩn bị nói với Bách Lý Đông Quân là nên rời đi, vừa chuyển đầu lại đối thượng với hốc mắt đỏ bừng của Bách Lý Đông Quân.

Lời nói đến bên miệng lập tức còn nguyên mà lăn trở về, Tư Không Trường Phong thấy y như vậy cũng nóng nảy, "Huynh làm sao vậy, chẳng lẽ là bị dọa sợ rồi hả?"

Bách Lý Đông Quân không nói lời nào, tay nắm cán dù chặt đến phát đau, chỉ thấy y thở ra một hơi, nhắm mắt, "Không có việc gì, nước mưa bắn vào mắt, có chút đau, không đáng ngại"

Tư Không Trường Phong nửa tin nửa ngờ, lại cũng thật sự tưởng không rõ, đơn giản không hề nghĩ nhiều, "Chúng ta rời đi nơi này đi, ta có một loại dự cảm bất hảo"

Bách Lý Đông Quân ừ một tiếng tính làm đáp lại, bắt lấy cái tay không cầm thương của người kia sau liền đi ra ngoài, tay mắc mưa có chút lạnh, Bách Lý Đông Quân giật giật, bao lấy toàn bộ bàn tay của người kia vào lòng bàn tay mình.

Tư Không Trường Phong từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận được cử chỉ thân mật đến vậy, huống chi hai cái nam nhân tay nắm tay tổng cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngón tay rất nhỏ điểm vào tay của Bách Lý Đông Quân, tưởng rút tay ra.

Bách Lý Đông Quân giả bộ như mình không cảm giác được, lại càng nắm chặt tay của người kia hơn nữa, quyết định một chút cũng sẽ không buông, ai bảo độ ấm trên người của hắn quá thấp làm chi.

Tư Không Trường Phong đành phải ngừng động tác, ý đồ nhìn quanh bốn phía để xem nhẹ độ ấm được truyền qua tay mình, đi được một hồi hắn bỗng phát hiện không đúng, "Chưởng, chưởng quầy, đây giống như không phải là đường về quán rượu thì phải."

Bách Lý Đông Quân bình thản ung dung mà nói, "Ai nói là phải về quán rượu", nói xong rồi còn giống như vô tình mà nhéo nhéo nắm tay, "Hôm nay không phải là vừa kiếm được 500 lượng sao, mang huynh đi ăn chút đồ ăn ngon, buổi tối cũng không cần phải trở về quán rượu nữa, tìm cái khách điếm ở một đêm, không tốn bao nhiêu tiền đâu mà lo."

Tư Không Trường Phong cũng không ngốc, tự nhiên biết gia cảnh của chưởng quầy nhà mình không hề tầm thường, nghe y nói như vậy liền cũng không hề hỏi nhiều, tả hữu cũng không phải là đem hắn mang đi chỗ nào bán.

02

Hai người đến khách điếm thời gian không quá vừa khéo, chỉ còn một gian phòng trống, đến nỗi nằm trên một cái giường ngủ việc này, từ nhỏ được nuông chiều quen Bách Lý tiểu công tử còn không thèm để ý, Tư Không Trường Phong tự nhiên càng sẽ không nói thêm cái gì

Hai cái đại nam nhân cũng không có gì mà phải ngượng ngùng, cởi áo ngoài xong trong chốc lát liền đã ngủ

Ngày này đầu tiên là Yến Biệt Thiên sau là Cố phủ, tinh thần là khẩn lại tùng, tùng lại khẩn, rốt cuộc là người thiếu niên, cũng xác thật nên mệt mỏi

Tư thế ngủ của Tư Không Trường Phong rất tốt, cặp mắt xinh đẹp đến quá mức kia hiện giờ an tĩnh hạp lại, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng đáp ở trên mí mắt, hô hấp thanh thiển bằng phẳng

Đôi mắt của Bách Lý Đông Quân giống như là dính ở trên mặt hắn vậy, tham lam mà lướt qua mỗi một tấc, cũng may là hôm nay sự tình nhiều, bằng không y nhìn chằm chằm đến như vậy, giấc ngủ của Tư Không Trường Phong lại luôn luôn thiển, thì sớm đã bị ánh mắt này làm cho tỉnh lại rồi, nơi nào còn có cơ hội như vậy

Vươn tay nhẹ nhàng khắc họa khuôn mặt tinh trí tiểu xảo của đối phương hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ là gom lại một góc áo trong ở chỗ cổ đang lỏng lẻo.

Tính toán nhật tử, cữu cữu cũng không sai biệt lắm sắp tới rồi.

03

Tư Không Trường Phong nghĩ không rõ, hắn chỉ là đề ra một miệng thế Bách Lý Đông Quân đi cướp tân nương mà thôi, sao lại khiến người kia giận rồi?

Thiếu niên lang ngày thường luôn là cười đến sáng ngời nhưng kể từ khi hắn mở miệng bắt đầu liền mặt trầm như nước, không biết còn tưởng rằng người khác nợ y tiền đâu

Ờ thì, xác thật nợ y không ít tiền thật, Tư Không Trường Phong nhận mệnh mà kéo kéo ống tay áo phiêu dật của chưởng quầy nhà mình, "Đừng tức giận nữa mà, ta không cướp tân nương, bồi huynh là được chứ gì."

Ánh mắt lúc quay mặt lại của Bách Lý Đông Quân hung thật sự, hốc mắt cũng hồng đến dọa người, giống hệt cái ngày ở hậu viện của Cố phủ vậy, tựa hồ còn hồng hơn hôm đó nữa.

Tư Không Trường Phong bị y trừng, thả lỏng bàn tay đang kéo ông tay áo của y, uống lên khẩu rượu, "Ta nói trắng ra nha Đông Quân, huynh nói một chút đạo lý được không thế, huynh không có võ công, ta không đi theo huynh còn có mệnh sống sao?"

"Hai ngày trước không phải mới nói sinh mệnh là thực trân quý sao", Tư Không Trường Phong liếc y một cái, "Ta biết huynh muốn danh dương thiên hạ để gặp lại vị tiên tử tỷ tỷ kia của huynh, nhưng mà cũng phải còn sống thì mới gặp được chứ."

"Huynh sẽ không sao đâu", Bách Lý Đông Quân không hề để ý đến thái độ và cách nói chuyện của Tư Không Trường Phong, chỉ là liên tục nhắc đi nhắc lại rằng, "Ta sẽ không để cho huynh xảy ra chuyện gì đâu."

"Bệnh của huynh cũng không cần lo, ta biết ai có thể trị, chờ chuyện ở đây xong rồi, ta mang huynh đi tìm", Bách Lý Đông Quân tay cầm chặt muốn chết cũng không có thể nhịn xuống đến bên miệng nói, "Mặc kệ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa, đều sẽ không để cho huynh xảy ra chuyện."

Tư Không Trường Phong bị lời này của chưởng quầy nhà mình làm cho sửng sốt, nói không cảm động đương nhiên là giả, trên mặt lại cũng chỉ chớp chớp mắt, liền xoay người rút lên Ngân Nguyệt thương đang cắm ở trên đất rồi đi trở về, "Ít nói mạnh miệng, huynh vẫn là cẩn thận chút đừng để mình bị thương là được rồi, nhưng mà dù sao thì tâm ý của huynh ta vẫn nhận."

Chỉ chừa lại Bách Lý Đông Quân đỏ bừng mắt bài trừ vài phần cười, nhưng thật ra không khó coi, chỉ không duyên cớ làm người cảm thấy khó chịu.

04

Thì ra, là tiểu công tử của Trấn Tây Hầu phủ sao, cũng tốt, không cần phải tiếp tục lo cho cái mạng của tên ngốc này nữa rồi.

Nhìn Bách Lý Đông Quân đứng ở trên đỉnh đầu của Bạch Lưu Li khí phách hăng hái cái gì cũng không sợ, Tư Không Trường Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng rất nhỏ mà cong lên.

Trấn Tây Hầu phủ kết hợp với Bắc Ly bát công tử, còn có độc Bồ Tát Ôn Hồ Tửu, làm cho sự tình trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, ngoại trừ Tư Không Trường Phong bị thương mà hộc máu ra, mặt khác đều thực hoàn mỹ

Mắt thấy chuyện cướp tân nương đã hạ màn, sự tình cũng đều đã được giải quyết, cũng là lúc mọi người nên trở về chỗ của mình.

Ôn Hồ Tửu mang Bách Lý Đông Quân về thành Càn Đông, Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn tạm thời lưu thủ ở Cố phủ, các vị công tử khác cũng phải trở về thành Thiên Khải để phục mệnh

Thiên địa to như vậy, giống như chỉ có Tư Không Trường Phong hắn là không có chỗ để về, nhưng thiên địa to như vậy, lại giống như đi nơi nào đều có thể. Tư Không Trường Phong nghĩ, bật cười, tiêu sái mà lau đi vết máu còn tàn lưu nơi khóe miệng, tay nắm thương chống thân mình lên, lại bị một câu tiểu thương tiên làm cho ngừng động tác.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, Ôn Hồ Tửu chính nhìn hắn, "Không đi cùng chúng ta sao?" Bách Lý Đông Quân cũng mỉm cười ý bảo hắn đuổi kịp, vì thế trên mặt cười càng thêm đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, bắt mắt giống như Ngân Nguyệt thương động lên thương phong.

05

"Ta thật sự không sao mà", Tư Không Trường Phong lần thứ năm nắm lấy đầu ngón tay của Bách Lý Đông Quân đang đưa ra ở trước mặt hắn, bật cười nói, "Chỉ là trầy một vết nhỏ mà thôi, ta đâu phải là làm bằng sứ đâu mà huynh lo."

Bách Lý Đông Quân lông mi run rẩy, nhấp môi dưới, rốt cuộc không lại chấp nhất, "Vậy huynh ngồi ở bậc này chờ ta trong chốc lát, ta nói với cữu cữu của ta mấy câu, sẽ không lâu đâu..."

Tư Không Trường Phong không để y nói xong đã lập tức chen vào, "Được rồi, ta không phải đứa nhóc ba tuổi, yên tâm đi, ta ở đây chờ huynh, không đi đâu cả."

Ngón tay của Bách Lý Đông Quân ẩn trong ống tay áo cuộn lại, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, thì lại nghe được thanh âm của Ôn Hồ Tửu từ cửa truyền đến, "Ta nói tiểu Bách Lý à, còn không nhanh lên tới hỗ trợ, tưởng mệt chết cữu cữu của con hả."

Tư Không Trường Phong nhìn dọn tiến vào suốt sáu lu nữ nhi hồng, đôi mắt vốn đã to tròn nay lại càng mở to hơn, đôi môi mỏng xinh đẹp kia cứ mở rồi lại đóng.

Ôn Hồ Tửu thở dài, nhìn phía Tư Không Trường Phong: "Ngươi bị thương gân mạch, đã sớm là người sắp chết, hôm nay một phen lâm trận, tuy không chịu bất kì trọng thương nào, nhưng nội phủ bị kích động là không tránh được"

"Gần chút thời gian, tâm mạch cũng càng ngày càng không dễ chịu phải không, biện pháp để chữa khỏi hoàn toàn ta tuy rằng không có, nhưng biện pháp nhất thời ta còn là lo được"

"Coi như là cảm tạ ngươi trong khoảng thời gian này đã quan tâm tới đứa cháu ngoại không biết nghe lời này của ta đi", vừa dứt lời, người kia cũng đã đi đến trước mặt của Tư Không Trường Phong, uống cạn một ngụm rượu cuối cùng bên trong bầu rượu, dứt khoát lưu loát mà một phách làm hắn hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó một phen kéo xuống áo ngoài ném hắn vào bên trong thùng gỗ chứa đầy rượu.

"Được rồi, đi ra ngoài thủ đi", Ôn Hồ Tửu liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân đang đứng ở một bên đầy mắt trông mong nhìn người trong thùng, tức giận mà nói, "Có ta ở đây rồi mà con còn không yên tâm sao?"

Nhìn cháu ngoại của mình rời đi, Ôn Hồ Tửu một bên ấn tay vào vách thùng một bên nhỏ giọng nói thầm nói, "Ta nói như thế nào đột nhiên truyền tin hỏi ta có loại ôn lương độc dược gì mà lại có thể ức chế tâm mạch tổn thương, lại còn ở đây chờ ta nữa chứ."

06

Bách Lý Đông Quân ngồi ở mép giường, nhìn Tư Không Trường Phong không hề hay biết ngủ nhan, trong đầu quanh quẩn tất cả đều là Lý Trường Sinh đã từng đã nói với y —— thế gian vạn vật đều có quy luật, có chút ly biệt không thể tránh né, có chút tương ngộ vô pháp cưỡng cầu. Nếu như con cứ khăng khăng muốn thay đổi, kia tất nhiên là rút dây động rừng.

Khi đó y không hiểu, chỉ là thật sự quá mức kháng cự với cái kết cục thảm thiết chia năm xẻ bảy kia, nhưng ai đâu ngờ, đó cũng không phải là kết cục cuối cùng.

Từ khi y sinh ra đã được lớn lên trong sự sủng ái và chiều chuộng, muốn gì được nấy, nói chuyện làm việc tùy tâm sở dục quen rồi cũng hiếm khi hối hận

Nhưng duy độc giữa y và Tư Không Trường Phong, có quá nhiều thứ không được trọn vẹn

Ngày ấy Tư Không Trường Phong an tĩnh mà nằm ở trong lòng ngực y, rõ ràng một giọt máu cũng không chảy, thân thể lại lạnh đến giống như băng đá ngàn năm không tan, đông cứng lại khí phách thiếu niên vừa muốn sống lại của y.

Nguyệt Dao đi tới vỗ vỗ vai y, giống như đang nói chuyện, nhưng y một câu cũng nghe không thấy

Diệp Đỉnh Chi cũng lại đây nói gì đó, y đồng dạng cái gì cũng không nghe thấy

Chỉ là che lại lỗ tai của Tư Không Trường Phong, ách giọng gian nan mà đọc từng chữ, "Đừng làm ồn."

Không giống với nỗi đau buồn lúc Diệp Đỉnh Chi chết, cũng khác với khi Nguyệt Dao xảy ra chuyện mà bất an tim đập nhanh, y giống như rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là thích, tâm cũng đã trước một bước bị khoan một lỗ hổng lớn.

Tư Không Trường Phong, ta bây giờ mới hiểu được, ta cũng là yêu thích huynh.

07

Tư Không Trường Phong là buổi chiều của ba ngày sau tỉnh lại, lúc tỉnh thần thanh khí sảng, trừ bỏ thân mình bởi vì nằm lâu mà có chút nhũn ra

Bách Lý Đông Quân vừa vặn đẩy cửa tiến vào, đối thượng với đôi mắt hết sức xinh đẹp lại thanh triệt mà mình khắc sâu trong trí nhớ, hô hấp đều đình trệ một cái chớp mắt

Vẫn là Tư Không Trường Phong chủ động mở miệng trước, "Ta ngủ bao lâu rồi, Ôn tiền bối đâu?"

"Nga", Bách Lý Đông Quân lúc này mới hồi phục lại tinh thần, "Không lâu, có ba ngày rưỡi thôi", nói rồi đem đồ ăn để ở trên bàn sau đó tới đỡ người, "Cữu cữu có việc đi rồi, trước khi đi cho chúng ta một tấm bản đồ đi Dược Vương Cốc."

Cơ thể cứng đờ của Tư Không Trường Phong được người kia nâng đai lưng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Bách Lý Đông Quân ôn nhu săn sóc khác với ngày thường lại tựa như hoàn toàn không nhận thấy được gì, tự nhiên thả tùy ý, chọc đến Tư Không Trường Phong cũng không tiện nói nhiều, tự sa ngã nhậm người bài bố.

Nhưng lại như thế nào săn sóc cũng không đáng như vậy đi, Tư Không Trường Phong mắt thấy đồ ăn trong chén càng lũy càng cao, thật sự là nhịn không được, giơ tay ngăn lại đôi đũa đang không ngừng gắp thức ăn vào chén cho mình, "Thật sự đủ rồi, huynh coi ta là heo sao?"

Bách Lý Đông Quân mảy may không dao động, kiên trì giơ chiếc đũa, "Huynh ăn miếng thịt này rồi thì ta sẽ không gắp thêm nữa", không chỉ như thế, chiếc đũa còn một tấc lại muốn tiến một thước mà đưa đến bên miệng của hắn.

Tư Không Trường Phong lúc này quả thực là há mồm cũng không phải, không há mồm cũng không phải, cơ hồ là yếu thế mà nhìn Bách Lý Đông Quân,

Xem đến Bách Lý Đông Quân đành phải thỏa hiệp mà nói thôi vậy, lại ở vào lúc Bách Lý Đông Quân rũ mắt muốn bỏ tay xuống, ngay lập tức ngậm lấy miếng thịt này.

Bách Lý Đông Quân kinh hỉ mà cong cong đôi mắt, ánh mắt đi theo chuyển qua cánh môi sáng lấp lánh của người kia, bất động thanh sắc mà xoay coi tuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro