【 TKTP trung tâm 】Sau khi cướp dâu liền bị đưa về Thiên Khải nhập học ( hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Không Trường Phong là một người rất dễ dụ, người khác dùng một chút lời nói đường hoàng tô son trát phấn một phen, liền đem chính mình ngoan ngoãn đưa lên đi. Mấy ngày kế tiếp, y bị Liễu Nguyệt vừa lừa lại gạt, thường thường đi lên kiệu ngọc, nghe Liễu Nguyệt giáo huấn một đống lớn như là lúc lên sân khấu đầy trời hoa rơi, nón cói tung bay, không lộ khuôn mặt cảm giác thần bí linh tinh đồ vật.

Tư Không Trường Phong nghe đến phát ngán, lại không muốn làm người ta mất hứng, liền dùng hết những câu từ mỹ miều ở trong đầu để khen ngợi người ta. Nếu là ứng phó không nổi, liền lôi ra Mặc Hiểu Hắc, nói muốn đi luyện võ.

Việc này vẫn là Mặc Hiểu Hắc chính mình nói ra.

Mặc Trần công tử ngày thường trầm mặc ít lời, một thân hắc y kính trang ẩn ở nơi tối tăm, giống như một thanh kiếm một khi ra khỏi vỏ tất thấy máu, mang lại cho hắn một loại cảm giác xa cách khó tả. Khi hành tẩu giang hồ, người mà Tư Không Trường Phong ngưỡng mộ nhất chính là Mặc Trần công tử. Tới vô ảnh đi vô tung cao ngạo hành giả, từng một người đi vào doanh trại địch như vào chỗ không người, lấy đầu của địch sau bình yên rời đi, là chân chính ám dạ hiệp khách.

Hiện giờ nhìn thấy người thật, Tư Không Trường Phong lại mạc danh có chút sợ hắn, cũng rất ít chủ động cùng hắn nói chuyện.

Thẳng đến một đêm khác ở trong rừng, Mặc Hiểu Hắc một kiếm chém chết Trúc Diệp Thanh đang cắn hướng Tư Không Trường Phong, ninh mày hỏi: "Ngươi không biết dùng linh giác mà thăm dò sao?"

Linh giác tìm kiếm, dùng nội lực cảm giác một thảo một mộc.

Tư Không Trường Phong lắc đầu, chiêu thức này yêu cầu khẩu quyết. Y không có phương pháp, không có sư phụ, Lâm Cửu cũng chỉ được coi là nửa cái sư phụ của y mà thôi, lúc sinh mệnh bị đe dọa, cuối cùng cũng chỉ dạy y mấy chiêu Truy Khư thương.

Gió thổi lá bay, ánh trăng nhẹ nhàng dừng ở bên trên lông mi run rẩy. Tư Không Trường Phong cười nói: "Đừng xem thường ta nha, linh giác tìm kiếm này ta không biết, nhưng trực giác của ta phi thường nhạy bén."

Mặc Hiểu Hắc trầm mặc. Người này thường cau mày cười, nhưng y ngẫu nhiên sẽ cảm thấy, nụ cười của hắn chỉ là tiếng gió thổi qua cơ thể trống rỗng, cô độc, mờ mịt, yếu ớt, tựa hồ biến mất chỉ trong chớp mắt. Hắn nắm lấy cổ tay Tư Không Trường Phong, một phen tra xét, trầm giọng nói: "Ngươi cùng ta học."

Có lẽ là ánh trăng rốt cuộc xuyên qua khe hở mi mắt của y rồi rơi vào trong mắt. Mặc Hiểu Hắc chỉ cảm thấy đôi mắt của Tư Không Trường Phong bỗng chốc sáng lên, loá mắt đến kinh người.

Tự hôm nay bắt đầu, Tư Không Trường Phong liền đi theo Mặc Hiểu Hắc luyện tập tâm linh thăm dò. Trường kiếm gào thét, đoản nhận than nhẹ, binh khí bất đồng đều có giai điệu độc đáo của riêng mình, mà không khí lưu động đó là chỉ dẫn, để lộ ra ý đồ và phương vị của địch nhân. Tư Không Trường Phong càng luyện càng hưng phấn, mất đi thị giác, cảm quan ngược lại càng thêm nhạy bén, phụ lấy nội lực, một thế giới thanh minh và thấu triệt đã được xây dựng trong đầu y.

Y hình như có sở cảm, mũi thương xẹt qua không khí, phát ra "Tê tê" tiếng động, khi thì như rồng bay trên biển mây, lúc thì như phượng múa trên trời. Thương pháp đã từng có phần do dự giờ đây trở nên mượt mà trơn tru, dường như đã trở thành một với y. Quần áo phiên động, lụa trắng tung bay, một thương một người, giống như rồng bay vút lên trời, mỗi một chiêu đều để lộ ra vẻ đẹp uy nghiêm.

Liễu Nguyệt ngồi ở trong kiệu, thở dài: "Mũi thương như rồng lật biển mây, tư thế oai hùng cùng với kiếm khí lạnh lùng của thiếu niên ."

Thương khách chậm rãi thu thương, đứng yên tại chỗ ổn định hô hấp, nói giọng khàn khàn: "Đáng tiếc thương pháp này không được đầy đủ."

"Truy Khư thương không phải là loại thương pháp quá lợi hại, ngươi mới vừa đột phá nguyên chiêu, phát triển phong cách của chính mình." Liễu Nguyệt nhìn phía Tư Không Trường Phong, "Tuy nhiên, nếu có cơ hội tái hiện bộ thương pháp kia, đối với ngươi vẫn rất có ích."

Tư Không Trường Phong cười khổ: "Lâm Cửu đã chết, không có khả năng sẽ có cơ hội."

"Trước khi ngươi gặp chúng ta, đích xác sẽ không lại có cơ hội." Lôi Mộng Sát từ trên thân cây nhảy xuống, "Nhưng chúng ta là Bắc Ly bát công tử. Ngươi phải biết rằng, tám người chúng ta một khi tách ra, chính là một cái lưới, cái lưới này có thể bao trùm toàn bộ Bắc Ly. Chúng ta sẽ giúp ngươi."

Hắn không khỏi phân trần mà đẩy Tư Không Trường Phong một cái, giả vờ tức giận nói: "Hôm nay nửa canh giờ tới rồi, mau nghỉ ngơi đi. Đáng ra ta không nên để Hiểu Hắc mang ngươi đi hồ nháo, thân thể này của ngươi còn chỉ có một hơi đâu, toàn dựa chân khí treo, đừng không cẩn thận chết thật."

Mặc Hiếu Hắc ôm kiếm, quay đầu sang một bên.

Tư Không Trường Phong thuận theo mà đi theo người kia, ngoài miệng lại ý cười doanh doanh: "Lôi Mộng Sát, ngươi đây là hù dọa ta, hay là đang trù ta thế."

"Nha, tiểu hiệp khách mấy ngày không thấy, biết khua môi múa mép rồi hả?"

"......"

*

Như vậy cãi nhau ầm ĩ xóc nảy mấy ngày, một xe một kiệu rốt cuộc tiếp cận chỗ cần đến.

Trên sườn đồi ngoài thành Thiên Khải, xe ngựa ba người một xanh một đen một đỏ đứng ở bên xe. Gió thổi tung tấm vải trắng che mắt y, Tư Không Trường Phong ngữ khí u oán: "Thành Thiên Khải, nơi phồn hoa, trăng sáng treo trên lầu cao, ngọn đèn dầu ánh trường nhai. Đáng tiếc ta nhìn không thấy."

Lôi Mộng Sát vỗ ngực: "Không sao đâu, chờ ngươi khỏi bệnh rồi, sư huynh sẽ bồi ngươi cưỡi ngựa dạo khắp thành Thiên Khải này."

"Còn chưa rõ có phải sư huynh hay không." Tư Không Trường Phong nhỏ giọng nói thầm. Tuy rằng không cảm thấy mình thua kém người khác, nhưng hắn thừa nhận hiện tại mình rất yếu, sao có thể vào được mắt của Lý tiên sinh? Kia chính là thiên hạ đệ nhất học đường Lý tiên sinh a, chỉ cần được người kia chỉ điểm đôi chút thôi, cũng đủ để được lợi cả đời.

"Ta tin tưởng ngươi sẽ là." Liễu Nguyệt thanh âm truyền đến từ bên trong cổ kiệu, hắn hơi hơi mỉm cười, "Như vậy, ta liền đi trước học đường chờ chư vị."

Vừa dứt lời, những người nâng kiệu đã bay lên không trung, bay qua cổng thành rồi hướng thẳng về phía học đường.

Tư Không Trường Phong chớp mắt: "Chúng ta đã đến rồi, vì sao còn phải chia quân thành hai tổ?"

"Bởi vì......" Lôi Mộng Sát sửa sang lại quần áo, "Có người ở đây."

Tiếng xé gió đánh úp lại, Tư Không Trường Phong đột nhiên vung lên Ngân Nguyệt thương, "Tranh!" Thân thương rung động, một con dao găm rơi xuống đất.

Mặc Hiểu Hắc gật đầu: "Bắt tốt."

"Dù sao thì ta cũng đã luyện mấy ngày rồi." Tư Không Trường Phong nhoẻn miệng cười, "Nếu không bắt được thứ này, truyền ra ngoài thì sẽ làm mất mặt của Mặc Trần công tử mất."

"Này này này, ngươi tán gẫu đủ chưa?" Thanh niên áo đen nghịch dao găm trong tay, trong mắt tràn đầy không ngờ, "Tốt xấu đem chúng ta để vào mắt a."

"Tống Táng Sư." Lôi Mộng Sát lại nhìn về phía nam tử cầm ô giấy bên cạnh, "Chấp Tán Quỷ. Lần này thế nhưng là các ngươi."

Tư Không Trường Phong nắm chặt Ngân Nguyệt thương, người của Ám Hà.

Lôi Mộng Sát lải nhải: "Tiểu Trường Phong, ngươi không biết những tên này phiền toái tới mức nào đâu, chúng ta mỗi lần đi ra ngoài lại trở về đều sẽ bị bọn họ theo dõi, không đánh một trận thì sẽ không cho vào thành, hừ, lần này Bắc Ly bát công tử hơn phân nửa đều được phái đi, người được phái đi cũng đã đạt đến cấp bậc cao hơn . Ai, lần này tìm tới các ngươi lại là vị nào trong triều đình vậy, nói đến nghe một chút?"

Bắc Ly bát công tử sao lại dính líu tới người trong triều? Tư Không Trường Phong trầm tư suy nghĩ, thế lực ở thành Thiên Khải quả nhiên rắc rối phức tạp, nếu không cẩn thận có thể tan thành từng mảnh.

Chấp Tán Quỷ ôm quyền nói: "Các vị, thành Sài Tang từ biệt, biệt lai vô dạng."

"Đừng nói nhảm nữa." Mặc Hiểu Hắc rút thanh trường kiếm ra, thân hình nhoáng lên, giống như quỷ mị mà xuất hiện ở bên trái của Tống Táng Sư, kiếm quang như điện, thẳng lấy yếu hại. Tống Táng Sư cũng phản ứng cực nhanh, dao găm một hoành, ngăn trở một kích này, ngay sau đó xoay cổ tay, liền đâm hướng cổ của Mặc Hiểu Hắc. Nháy mắt, hai người đã qua mấy chục chiêu.

Chấp Tán Quỷ lại chưa động, Lôi Mộng Sát cũng không nhúc nhích. Hắn ngáp một cái, lười biếng mà nói: "Chúng ta không mang theo thứ gì nguy hiểm cả, cũng không có người không rõ danh tính, chỉ là trên đường nhặt được một tiểu tử vô gia cư, không có gì để điều tra cả. Hay là đừng đánh nữa? Ngươi xem chúng ta đều là từ thành Sài Tang gấp trở về, đi đường mệt nhọc, đánh nhau cũng chẳng có ích gì."

Tư Không Trường Phong có chút ngứa tay, tiến về phía trước một bước: "Ta thì thế nào?"

"Ngươi tới cái rắm." Lôi Mộng Sát ôm lấy bả vai y, "Ngươi hiện tại không thể vận dụng nội lực, đánh với hắn, đây không phải rõ ràng khi dễ người sao?"

Chấp Tán Quỷ nheo lại đôi mắt. Tiểu thương khách này là người có bản lĩnh không tồi ở thành Sài Tang, thế mà lại đi theo Bắc Ly bát công tử trở về Thiên Khải. Hắn nghĩ một lúc rồi nói: "Ta đánh với ngươi."

Nhìn vẻ mặt của Lôi Mộng Sát bỗng chốc trở nên khó coi, hắn không nhanh không chậm mà bổ sung: "Không dùng nội lực."

"Muốn đánh?" Lông mày của Lôi Mộng Sát ninh thành một đoàn. Nhìn Tư Không Trường Phong không kiên nhẫn gật đầu, hắn ra vẻ đau kịch liệt mà lắc đầu, vỗ vai y, cất cao giọng nói: "Vậy đánh hắn đi! Hắn nếu là dám vận dụng nội lực, ta sẽ đánh lại hắn!"

Chấp Tán Quỷ không dùng chiếc ô tre chứa mười bảy thanh kiếm mỏng cần nội lực kích hoạt, mà là rút ra một thanh trường kiếm bình thường, "Nói xong, bắt đầu đi!" Giọng nói vừa rơi, thân hình của hắn giống như mũi tên rời dây cung, lao thẳng tới Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong nhẹ ngàng nghiêng người, giơ thương lên, vô hiệu hóa công kích của kiếm. Hai người có qua có lại, trường thương giống như giao long ra biển, trường kiếm giống như linh xà xuất động, thương ảnh cùng kiếm quang đan chéo, trận chiến diễn ra rất sôi nổi. Bỗng chốc, Chấp Tán Quỷ duỗi người ra, trường kiếm giống như lưu tinh cản nguyệt, thẳng chỉ vai trái. Tư Không Trường Phong phản ứng nhanh chóng, dùng Ngân Nguyệt thương để chặn kiếm đánh xuống, binh khí tương tiếp, phát ra âm thanh "Đang" thanh thúy rõ ràng.

Lôi Mộng Sát tấm tắc ngợi khen, quả nhiên thiên hạ anh hùng xuất thiếu niên. Thương pháp mấy ngày nay của Tư Không Trường Phong tiến bộ rất nhanh, chỉ là...... Hắn ánh mắt một ngưng, quát: "Cẩn thận!"

Cảm giác được không khí chia cắt dao động, Tư Không Trường Phong không thể phân thân, vội vàng đột nhiên cúi đầu, một con dao nhỏ cắt đứt mảnh vải trắng buộc sau đầu y, thẳng tắp cắm vào trên nền cỏ xanh. Trước mắt đột nhiên sáng ngời, Tư Không Trường Phong không khoẻ mà nhắm mắt lại, trong tay lực đạo không khỏi yếu bớt. Mắt thấy trường kiếm liền phải rơi xuống, Chấp Tán Quỷ vội vàng thu lực, lui về phía sau vài bước để đứng vững.

Mặc Hiểu Hắc đang cùng giao đấu với Tống Táng Sư đổ mồ hôi lạnh. Gặp người đó không có việc gì, hắn dùng trường kiếm chém ra khiến máu từ cánh tay đối phương chảy ra. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi chơi xấu."

"Tê, bình tĩnh bình tĩnh, ta chưa có nói là một chọi một nha." Tống Táng Sư mỉm cười, mũi chân một điểm, về tới bên người của Chấp Tán Quỷ. "Yên tâm, liền tính đâm đến cũng không có việc gì, lại không hạ độc, hộ khẩn như vậy làm chi?"

Mặc Hiểu Hắc hừ lạnh một tiếng, cũng lui về bên cạnh Tư Không Trường Phong.

Chấp Tán Quỷ thu kiếm, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tư Không Trường Phong: "Ngươi rất có tiềm lực, có muốn gia nhập Ám Hà của bọn ta không?"

"A?" Tư Không gió mạnh nhất thời không phản ứng lại đây. Mặc Hiểu Hắc kéo y về phía sau, mũi kiếm thẳng chỉ hai người, môi mỏng phun ra một chữ lạnh như băng: "Cút."

Tống Táng Sư xoay dao găm: "Lại không hỏi ngươi, liên quan gì đến ngươi?"

"Ta không đi." Tư Không Trường Phong bình tĩnh lại, lắc đầu.

"Ta kêu Tô Mộ Vũ, nếu ngươi thay đổi chủ ý......" Chấp Tán Quỷ chỉ vào con dao găm đang cắm trên mặt đất, "Cứ đưa ám khí này cho người của quán rượu ở ngoài thành, sẽ tự có người tới đón ngươi."

"Không nghe được sư đệ của ta nói không đi sao?" Lôi Mộng Sát cười nhạo một tiếng, nhấc chân dẫm con dao găm xuống đất, còn dùng sức dẫm nát nó, lạnh lùng nói, "Dám ngang nhiên cướp người trước mặt của học đường cơ à? Tay của Ám Hà thật đúng là dài quá rồi đấy."

Chấp Tán Quỷ như cũ không có bất kỳ biểu tình nào, hắn thật sâu mà nhìn thoáng qua Tư Không Trường Phong: "Như vậy, sau này còn gặp lại." Dứt lời, mở ra ô tre, hai người tức khắc biến mất.

Chậc, thật phiền phức. Mặc Hiểu Hắc lạnh mặt, kéo Tư Không Trường Phong về trên xe, lại lấy ra một miếng vải đen che cho đôi mắt của y, lúc này mới không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi muốn đi?"

Tư Không Trường Phong lắc đầu: "Ám Hà xác thật là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất, tài nguyên phong phú, bồi dưỡng ra cao thủ nhiều đếm không xuể. Nhưng ta sẽ không đi."

"Vì sao?"

"Tìm một tổ chức trói buộc chính mình sẽ rất mệt mỏi, ta chỉ nghĩ tùy tâm sở dục hành tẩu giang hồ. Một nơi có quá nhiều quy củ, không hợp với ta."

Lôi Mộng Sát cười đến vui vẻ: "Vậy ngươi tới học đường là đúng rồi! Lý tiên sinh của chúng ta thích nhất người ngang ngược. Ta nói cho ngươi biết nha, lúc trước khi Liễn Nguyệt bái sư, hắn đã chế tạo ra một vật dụng để ' chiêu đãi ' người, chậc chậc chậc, cái cảnh đó......"

Ba người dần dần đi xa, người ẩn nấp bên trong bóng tối ngừng viết, lẩm bẩm nói: "Tư Không Trường Phong, tựa hồ sẽ trưởng thành thành một người rất có tiếng tăm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro