【 trần khư 】 Sau khi Bách Lý Đông Quân thổ lộ thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🚫 Bách Lý Đông Quân tỏ vẻ, Tư Không Trường Phong cái tên không thông suốt này vậy mà lại dám cự tuyệt ta? A, ta đùa chết huynh! 💢

  ❗❗ trà xanh tiểu tửu tiên ✖️ bị gạt tiểu thương tiên

  

================

Khi Bách Lý Đông Quân nói ra câu "Thích" kia với Tư Không Trường Phong, người sau bị sặc một ngụm rượu, ho nửa ngày.

  

Bách Lý Đông Quân muốn tiến lên vỗ lưng cho người ta, nhưng tiểu thương tiên liên tục xua tay rồi lùi về phía sau để trốn, y chỉ có thể lui về tại chỗ kiên nhẫn chờ, bàn tay khẩn trương mà vuốt ve chén rượu.

  

Thẳng đến khi Tư Không Trường Phong ho xong rồi, tròng mắt nơi nơi loạn chuyển không dám nhìn vào Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân, hai ta chính là huynh đệ tốt nhất, cái gì thích với không thích, nhiều buồn nôn a."

  

Nói xong lời cần nói liền cầm lấy Ngân Nguyệt thương trốn chạy, trong miệng còn không ngừng lải nhải, sư phụ tìm hắn luyện thương, xin lỗi huynh đệ các kiểu.

  
Bách Lý Đông Quân gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bóng dáng chạy đi của hắn, trong tay chén rượu bang một thanh âm vang lên, vỡ ra một vết nứt không ổn chút nào.

  

Đầu tiên sư phụ của Tư Không Trường Phong là Dược Vương Tân Bách Thảo, không nói tới việc lão Dược Vương kia có biết quơ đao múa kiếm hay không, trước mắt người nọ còn đang ở Dược Vương Cốc kia mà, từ đâu ra sư phụ tìm hắn luyện thương.

  

Còn nữa, thái độ hoảng loạn của tiểu thương tiên đã biểu lộ hết thảy, hắn rõ ràng nghe hiểu Bách Lý Đông Quân nói "Thích" là thích ra sao, chẳng qua hắn không nghĩ đáp lại phần "Thích" này mà thôi.

  

Giả ngu với ta có phải hay không, Tư Không Trường Phong!!

  

Bách Lý Đông Quân nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cân nhắc nếu là đem người trảo lại đây trực tiếp ném đến trên giường để hắn có muốn trốn cũng không thể trốn, hay là......

  

Bất quá nghĩ lại tưởng tượng, dựa theo cái tính cách quật cường của tiểu thương tiên, dùng sức mạnh mà nói chỉ sợ hai người đời này đều sẽ không có được kết quả tốt, hắn tuyệt đối sẽ chơi biến mất, chạy rất xa.

  

Mà nhớ rõ mấy ngày hôm trước, Bách Lý Đông quân thử nói với Tư Không Trường Phong về chuyện tình yêu nam nữ, tiểu thương tiên tuy rằng không thông suốt, nhưng khi Bách Lý Đông Quân nhắc tới Phong cô nương mà hắn chỉ thấy qua một lần ở Bách Hoa Lâu, tức khắc đỏ mặt.

  

Xem ra hắn thích Phong cô nương như vậy? Thiên kiều bá mị, ôn thanh tế ngữ?

  

Được rồi, vì đuổi tới Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân y đây cũng không phải không thể thiên kiều bá mị, ôn thanh tế ngữ. Cùng lắm thì trước khi đuổi tới tay, cứ ra vẻ một phen với Tư Không Trường Phong thử xem sao! Cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, y không tin còn bắt không được một tiểu thương tiên chưa hiểu việc đời!

  

Ánh mắt của Bách Lý Đông Quân đen tối không rõ, cầm lấy chén rượu của Tư Không Trường Phong, chuyển qua vị trí mà tiểu thương tiên vừa mới uống, một ngụm uống cạn.

  

Rượu ngọt thanh, chỉ là không biết tư vị của Tư Không Trường Phong, có phải cũng ngọt thanh như vị rượu không nhỉ?

  

================

Ngày hôm sau, các sư huynh đệ ở học đường liền phát hiện cả bầu trời của thành Thiên Khải đều thay đổi rồi.

  

Ngày xưa Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu hai người, một cái một ngụm một cái huynh đệ, liều mạng hướng một bên trốn, ý đồ tránh cho ngày xưa tập mãi thành thói quen tiếp xúc thân mật. Mà một cái khác biến thành Lâm Đại Ngọc, đau đầu nhức óc trái tim đau, liều mạng đi phía trước giả trong lòng ngực đưa.

  

Lôi Mộng Sát nhìn nhìn, vuốt ve cằm toát ra một cái suy nghĩ lớn mật.

"Đệ nói Đông bát đang làm gì đâu, cứ như là một cô nương đang đùa giỡn với Tư Không Trường Phong vậy."

  

Tiêu Nhược Phong bình tĩnh liếc hắn một cái, gợi lên khóe miệng cười ôn tồn lễ độ, nhưng mà lời nói thì lại không phải như thế.

"Không phải đùa giỡn, là câu dẫn. Đệ ấy bị cự tuyệt không cam lòng, muốn triền chết Tư Không Trường Phong ấy chứ."

  

A?? Không phải, đệ ấy khi nào thổ lộ rồi vậy, mà sao đã bị cự tuyệt nhanh thế?

  

Lôi Mộng Sát đối với việc mình đã bỏ lỡ một chuyện động trời như vậy cảm thấy vô cùng đau đớn, dậm chân bắt lấy Tiêu Nhược Phong, đòi hắn phải nói cho kỹ càng tỉ mỉ. Mà Tiêu Nhược Phong vẻ mặt thần bí ý cười, chỉ cười không nói, phủi tay mà đi.

  

Lôi Mộng Sát chỉ có thể đuổi theo, trước khi đi lại xem một cái phương hướng của hai tên nhóc con kia, Bách Lý Đông Quân cả người nằm trong lòng ngực của Tư Không Trường Phong, mà tiểu thương tiên mặt nhăn lại, bị cuốn lấy vẻ mặt không kiên nhẫn, mồ hôi lạnh đều không ngừng chảy xuống.

  

Lôi Mộng Sát: "......"

  

Hắn như thế nào lại cảm thấy tiểu thương tiên vẻ mặt anh dũng hy sinh nhỉ? Đông bát câu dẫn người ta như vậy rốt cuộc có ổn không ta, có nên giới thiệu cho đệ ấy đi Bách Hoa Lâu học hai chiêu hay không??

  

================

Nhưng có một chuyện mà Lôi Mộng Sát đã đoán sai, Tư Không Trường Phong mặt nhăn thành một đoàn, không phải bởi vì không kiên nhẫn, mà là bởi vì Bách Lý Đông Quân một đại nam nhân, đem toàn bộ trọng lượng đè lên trên đùi của hắn, đau.

  

Tư Không Trường Phong ý đồ động chân, phát hiện chân mình đã tê liệt, không động nổi chút nào. Tưởng đẩy ra Bách Lý Đông Quân, lại lần nữa phát hiện cánh tay bị đối phương túm gắt gao, cũng không thể động đậy được.

  

Trời xanh a, tha hắn đi!!

  

Bách Lý Đông Quân thật sự không phải là đang cố ý trả thù hắn, trả thù hắn xuyên tạc ý của từ "Thích", mỗi ngày anh em kết nghĩa quải bên miệng sao?

  
Tư Không Trường Phong phải chịu đựng như vậy trong vòng nửa tháng, hận không thể tại chỗ qua đời, thật sự không muốn nhìn vào cái dáng vẻ kệch cỡm của Bách Lý Đông Quân thêm chút nào nữa.

  
Đang muốn mở miệng kháng nghị, nào biết mới vừa há mồm, Bách Lý Đông Quân liền kẹp giọng nói đem một khối điểm tâm nhét vào trong miệng hắn, còn đối với hắn vứt mị nhãn.

"Trường Phong, đừng nói chuyện, ăn cái này đi."

  

Đúng thật là thiên kiều bá mị, ôn thanh tế ngữ!

  

Tư Không Trường Phong thiếu chút nữa bị một khối điểm tâm này làm cho bị sặc chết, thật vất vả nuốt xuống, Bách Lý Đông quân cuối cùng săn sóc đúng chỗ mà cho hắn uống một chén trà.

  

Trà uống xong rồi, còn muốn móc ra khăn tay lau miệng cho hắn.

Tư Không Trường Phong giơ lên đôi tay kháng nghị, nếu không phải bị Bách Lý Đông Quân gắt gao ngăn chặn, hắn hận không thể đem chân đều giơ lên.

  

"Đông Quân, ta sai rồi ta sai rồi, huynh đừng đùa nữa được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro