【 trần khư 】 chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư thiết: Thiên Lạc là Tư Không sinh, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong khi còn ở học đường đã ở bên nhau, cùng Nguyệt Dao chỉ là bằng hữu, nhưng vẫn là giết lầm nàng.

cp: Trần Khư, có Tiêu Lôi.

----------------------------------------

Sau khi việc của thành Thiên Khải đã trần ai lạc định, Tiêu Sắt từ bỏ ngôi vị hoàng đế, muốn cùng Lôi Vô Kiệt cùng nhau lang bạt giang hồ

Bọn họ ở Tuyết Lạc sơn trang gặp được đại sư huynh. Lúc bọn họ đi hải ngoại tiên sơn, Bách Lý Đông Quân từng đưa một phong thư cho Đường Liên để mang về cho Tư Không Trường Phong. Nhưng sau khi trở về, Tiêu Sắt vội đến Thiên Khải, Đường Liên trọng thương may mắn được Đường Liên Nguyệt cứu, vẫn luôn dưỡng thương. Hiện giờ mọi chuyện đều đã hạ màn, Đường Liên quyết định về trước thành Tuyết Nguyệt đưa thư cho tam thành chủ, Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt cũng tính toán về thành Tuyết Nguyệt báo cái bình an. Vì thế đoàn người trở lại thành Tuyết Nguyệt.

Sau khi Tư Không Trường Phong nhận được thư, buổi tối ngày hôm sau, liền đi tìm Lý Hàn Y.

"Đệ đã đến rồi." Lý Hàn Y thấy Tư Không Trường Phong đến cũng không kinh ngạc, ngày hôm qua gặp Lôi Vô Kiệt, nghe đệ đệ của mình nói một hồi, nàng liền có dự cảm, Tư Không Trường Phong sẽ tìm đến nàng. Cho nên sớm bảo Lôi Vô Kiệt xuống núi. Chỉ là không nghĩ tới Tư Không Trường Phong qua một ngày mới đến.

"Đúng vậy, thương thế của tỷ như vậy. Là tính toán tại đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian hay là hồi Kiếm Tâm trủng dưỡng thương?"

"Đệ cảm thấy thế nào?"

"Không phải ta cảm thấy, mà là tỷ muốn ở đâu? Tỷ là nhị thành chủ của thành Tuyết Nguyệt, cũng là hậu nhân của Kiếm Tâm trủng, tỷ muốn ở nơi nào đều có thể."

"Vậy còn đệ thì sao? Đệ lại muốn ở đâu, đệ...... Muốn đi tìm hắn sao?" Hắn là ai, bọn họ trong lòng biết rõ ràng.

Tư Không Trường Phong cười, có chút ảo não lại bất đắc dĩ mà thừa nhận "Ta xác thật muốn đi. Chỗ đó rốt cuộc chỉ còn hắn một người."

Lý Hàn Y há mồm muốn nói cái gì, chính là những ân oán dây dưa đó của hai người, nàng tuy rằng cùng bọn họ sư xuất đồng môn, cũng chứng kiến qua đã từng gút mắt, lại không có cách nào giúp bọn họ quyết định cái gì.

"Mấy năm nay hắn hàng năm du lịch bên ngoài, tỷ cũng vẫn luôn bế quan không ra, nhưng vẫn là một trong ba thành chủ thật là không thể nghi ngờ. Mỗi khi có người khiêu khích nơi này, tỷ và Bách Lý Đông Quân chính là chiêu bài sống của thành Tuyết Nguyệt, trấn áp người khác không dám ở thành Tuyết Nguyệt làm càn. Mà nơi này là nhà của ta, từ khi sư phụ đem thành Tuyết Nguyệt giao cho ta, ta liền quyết định muốn sống tại đây cả đời rồi, sau lại có Thiên Lạc, nơi này đã bắt đầu trở thành bến cảng của ta, ta nguyện ý ở tại thành Tuyết Nguyệt cho đến tận khi ta chết, đây là ta cam chi như thủy. Nhưng Bách Lý Đông Quân không giống nhau, ở chỗ này quá lâu, hắn sẽ không chịu được, những chuyện đã xảy ra trước đây, hắn không bỏ xuống được, nơi này tổng hội làm hắn nhớ tới những chuyện xưa đau buồn đó."

"Nhưng kia cũng không phải các ngươi sai, Diệp Đỉnh Chi cũng vậy, Nguyệt Dao cũng thế, cũng không phải các ngươi tạo thành kết cục. Huống chi lúc ấy, các ngươi đều đã ở bên nhau, thậm chí còn có......" Lý Hàn Y dừng một chút, ngược lại hỏi: "Đệ tính toán nói cho Thiên Lạc sao?"

Tư Không Trường Phong lắc đầu, "Thiên Lạc là con gái của ta, nàng chỉ cần biết cái này là đủ rồi. Hơn nữa ta và Bách Lý Đông Quân, khi đó xác thật vô pháp bình tĩnh. Mặc kệ Nguyệt Dao có phải chết thay muội muội của nàng ta hay không, nàng ta đều là chết ở trên tay của Bách Lý Đông Quân, lòng hắn có áy náy. Còn có Diệp Đỉnh Chi và Trấn Tây Hầu phủ đều lần lượt rời đi, tan biến, hắn tưởng rời đi cái chỗ thị phi này thực bình thường. Chỉ là trách nhiệm lại khiến cho hắn không thể rời đi, cho nên hắn chỉ có thể trường kỳ trục xuất chính mình, ngẫu nhiên trở về nhìn xem. Mà ta khi đó có Thiên Lạc, càng là vô pháp rời đi, đây là lựa chọn cam chịu của chúng ta."

"Vậy mà đệ bây giờ vẫn còn muốn đi tìm hắn."

"Khi đó hắn có thể tùy thời trở về, mà ta chỉ cần chờ hắn là được. Nhưng mà bây giờ," Tư Không Trường Phong buông tay, bất đắc dĩ nói: "Hắn ở nơi đó cũng chưa về, chỉ có thể chờ ta đi tìm hắn. Cái tên đại sư huynh này cũng nên để cho hắn nếm thử cảm giác chờ đợi đi!"

"Hừ, đệ nỡ sao?"

"Ta đương nhiên làm được, ta chỉ là luyến tiếc rượu ngon, nếu đi chậm sợ là đều bị hắn uống hết mất."

Lý Hàn Y biết, Tư Không Trường Phong ngoài miệng nói là luyến tiếc rượu ngon, nhưng chân chính luyến tiếc trước nay đều là Bách Lý Đông Quân một người. Hắn luôn là không muốn để cho Bách Lý Đông Quân phải chờ quá lâu. Tựa như Tân Bách Thảo từng ở thành Tuyết Nguyệt đau mắng Bách Lý Đông Quân, lúc trước ở Dược Vương Cốc trị nửa năm bệnh liền ba ba ra bên ngoài chạy, muốn đi tìm người, sau lại mang thai còn muốn đi tìm Bách Lý Đồn Quân, sợ y ở bên ngoài một người ứng phó không nổi.

"Đệ không quan tâm đến thành Tuyết Nguyệt? Quan tâm đến Thiên Lạc nữa sao?"

"Chúng nó đều đã trưởng thành, nên có cách làm của chính mình, thiên địa của chính mình. Lúc trước sư phụ đem thành Tuyết Nguyệt ném cho ta và Bách Lý Đông Quân, đôi ta chính là cái gì cũng không biết làm. Nhưng hiện tại Đường Liên, Tiêu Sắt, Thiên Lạc chúng nó giỏi hơn chúng ta lúc đó nhiều."

Hừ, Lý Hàn Y dám khẳng định cái ý tưởng này là đại sư huynh nói với Tư Không Trường Phong. Cũng chính là tên ngốc này, bị Bách Lý Đông Quân ăn gắt gao. Nhiều năm như vậy, vẫn là sẽ thượng bộ.

"Ta sẽ lại lưu một đoạn thời gian, hiện tại cảnh giới còn không xong, chờ ổn định rồi ta mới về lại Kiếm Tâm trủng bế quan." Lý Hàn Y chung quy vẫn là ở lại, nàng minh bạch ý đồ đến của Tư Không Trường Phong, cũng đáp ứng hắn.

Rốt cuộc thì tiểu sư đệ này, có một chút nói đúng, nàng là nhị thành chủ của thành Tuyết Nguyệt, mấy năm nay nàng minh bạch chính mình có thể tùy thời bế quan, đại sư huynh có thể mỗi ngày bên ngoài du đãng, là bởi vì tiểu sư đệ một tay nâng đỡ thành Tuyết Nguyệt, để cho bọn họ có thể làm những chuyện mà mình muốn. Hiện giờ, tiểu sư đệ cũng phải đi làm chuyện mà hắn muốn lắm.

"Đa tạ, vậy chúng nó, phiền toái tỷ lo lắng."

"Ta chỉ là lưu lại dưỡng thương, việc trong thành còn phải dựa vào chúng nó tự hành giải quyết." Dù sao thì có nhị thành chủ tọa trấn, Đường Liên chúng nó cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một ít.

"Đệ nhớ đi đường cẩn thận. Thay ta hướng đại sư huynh vấn an."

"Được."

----------------------

"Này Tiêu Sắt, ngươi nói tỷ tỷ hai ngày này sao tự dưng lại đuổi ta xuống núi sớm như vậy? Trước kia không luyện xong chiêu kiếm thì nàng nhất định sẽ không cho ta đi." Lôi Vô Kiệt sau khi xuống núi liền chạy đi tìm Tiêu Sắt để dò hỏi.

"Có lẽ là thấy ngươi quá ồn ào, muốn thanh tĩnh chút thôi." Tiêu Sắt lật sổ sách chậm rì rì nói.

Tam thành chủ này, Tiêu Sắt hắn vừa trở về liền bị giao cho một đống sổ sách, còn mỹ kỳ danh rằng làm đồ đệ thì phải giúp sư phụ chia sẻ gánh nặng. Nếu không phải bởi vì cái tên ngộc này hứng thú vội vàng đi tìm tỷ tỷ của mình, thì hắn đã ngay lập tức xoay người đi rồi. Chờ Lôi Vô Kiệt và Lý Hàn Y hàn huyên đủ rồi, hắn liền mang theo  tên ngộc của mình đi du lịch giang hồ. Tiểu tử này muốn trở thành kiếm tiên đến vậy, đến lúc đó dẫn hắn đi hỏi kiếm cũng là lựa chọn không tồi, nói không chừng còn có thể đi Thiên Ngoại Thiên nhìn xem Vô Tâm hay gì đó.

"Tiêu Sắt! Ta mới không ồn ào".

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Liên, Tiêu Sắt, Thiên Lạc bọn họ, nhìn Lý Hàn Y đứng ở trên nóc nhà, từng câu từng chữ nói cho mọi người, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đã truyền lại vị trí đại thành chủ cho Đường Liên, vị trí nhị thành chủ truyền cho Tư Không Thiên Lạc, vị trí tam thành chủ truyền cho Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt làm người canh giữ Đăng Thiên Các.

"Từ từ, sao ta có thể làm đại thành chủ được? Tam sư tôn đâu?"

"Cha ta kêu ta làm nhị thành chủ?"

"Tiêu Sắt, ngươi cư nhiên là tam thành chủ sao?"

"Ta khi nào đáp ứng làm tam thành chủ?"

"Ta chỉ là tới truyền lời, đại sư huynh ở hải ngoại tiên sơn không về, Tư Không Trường Phong cũng đã rời đi. Ta cũng muốn tu hành bế quan. Lời nói đã truyền tới, từ hôm nay trở đi các ngươi đó là tân nhiệm thành chủ." Lý Hàn Y nói xong, không cho bọn họ cơ hội phản bác, liền phi thân rời đi.

"Tam sư tôn đi rồi? Ngài ấy đi đâu?"

"Cha ta muốn đi đâu?"

"Đi tìm người đang chờ đệ ấy, về sau thành Tuyết Nguyệt liền giao cho các ngươi." Tiếng nói của Lý Hàn Y từ nơi xa truyền đến.

"Oa, chúc mừng đại sư huynh, sư tỷ." Lôi Vô Kiệt rất là hưng phấn, bắt lấy tay áo của Tiêu Sắt nói: "Tiêu Sắt, ngươi là tam thành chủ, ta cư nhiên cũng là người thủ các, vậy nếu có người đến Đăng Thiên Các thì sẽ đánh với ta phải không?

"Đồ ngộc nhà ngươi, làm người thủ các và tam thành chủ, chúng ta liền đi không được!"

"A, nhưng đại thành chủ lúc trước không phải cũng có thể thường xuyên đi ra ngoài, không ở thành Tuyết Nguyệt sao?"

"Cái tên ngộc này!" Ngươi tưởng mệt chết Đường Liên sao? Thiên Nữ Nhuỵ sẽ đồng ý sao?

Từ từ, nếu là Thiên Nữ Nhụy mà nói, giống như cũng không phải là không được, nam nữ phối hợp làm việc không mệt, dù sao thì đại sư huynh cũng là đại thành chủ, đưa được Thiên Nữ Nhụy đến đây rồi, là có thể mang theo tên ngộc nhà mình chạy trốn. Nếu Mỹ Nhân Trang nàng kinh doanh được, thì chuyện kinh doanh của thành Tuyết Nguyệt cũng có thể gánh nổi chứ gì.

《 xong 》

  

  

Bổ sung thư của Bách Lý Đông Quân:

Tư Không Trường Phong thân khởi

Trường Phong, khi ngươi đọc được phong thư này, thì có lẽ ta đã không thể trở về được nữa. Ta nghĩ chuyện của Mạc Y tiên sinh Đường Liên và Tiêu Sắt đều đã nói cho ngươi rồi. Mạc Y tiên sinh yêu cầu ngủ say mười năm, mà mười năm này cần phải có người ở chỗ này vì hắn hộ pháp. Lúc trước ta công lực mất hết, tới tiên sơn xin giúp đỡ, Mạc Y tiên sinh trợ giúp ta, tuy rằng là bởi vì sư phụ nhờ vả, nhưng hiện giờ cũng là lúc mà ta nên trả lại phần ân tình này cho hắn rồi, cho nên ta lựa chọn lưu lại nơi này.

Mười năm rất dài, mà nhân sinh của chúng ta lại còn mấy cái mười năm đâu? Đường Liên là đệ tử ưu tú nhất của ta, mấy năm nay ta du lịch bên ngoài, nhiều đều là nó ở thành Tuyết Nguyệt giúp ngươi, sau lại ngươi lại thu nhận Tiêu Sắt giúp ngươi quản trướng, ta tin rằng gánh nặng của ngươi đã có thể giảm bớt không ít. Thiên Lạc cũng đã trưởng thành, chúng ta đều già rồi, về sau chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi như chúng nó. Ta từng cảm thấy chúng ta còn có thời gian rất lâu, rồi có một ngày ta có thể buông, mặc kệ ta bên ngoài du lịch bao lâu, du lịch bao xa, nhưng mỗi khi ta nhớ ngươi, thì đều có thể trở lại thành Tuyết Nguyệt để gặp ngươi. Ngươi ở đó, ta tùy thời có thể trở về. Ta biết ngươi thích thành Tuyết Nguyệt, mấy năm nay cũng tận tâm tận lực làm tam thành chủ.

Nhưng lúc này ta trở về không được, ít nhất mười năm, ta đều phải lưu lại hải ngoại tiên sơn này. Nơi này phong cảnh rất đẹp, nhưng một người vẫn là sẽ tịch mịch chút.

Trường Phong, ngươi còn nhớ rõ lúc trước chúng ta là như thế nào lên làm thành chủ sao? Cái tên sư phụ lừa đảo kia, đem chúng ta đưa tới thành Tuyết Nguyệt liền cùng với người trong lòng vỗ mông đi rồi, đem thành ném cho chúng ta. Khi đó chúng ta cái gì cũng đều không hiểu cũng không biết nên làm thành chủ ra sao cho tốt. Nhưng hiện tại không giống nhau, những đứa trẻ đó lợi hại hơn chúng ta nhiều, Đường Liên cũng đã thành thục, ta tin rằng chúng nó sẽ làm tốt hơn so với chúng ta khi đó. Chúng ta chung quy là phải buông tay.

Ta mới tìm được một phương thức ủ rượu mới, vốn định trở về ủ cho ngươi uống, nhưng hiện tại chỉ có thể chờ ngươi tới tìm ta uống rượu rồi. Đến lúc đó ta mời ngươi uống rượu, chờ mười năm ước hẹn xong rồi, chúng ta còn có thể đi địa phương khác đi dạo. Phía Bắc cực quang, phía Nam đại mạc, thế giới lớn như vậy, khi chúng ta còn trẻ vẫn chưa thể đến xem, về sau chúng ta đều có thể đi nhìn xem.

Nói nhiều như vậy, đường tới tiên sơn ngươi cũng biết rồi.

Bồi tiền hóa, chờ ngươi tới uống rượu a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro