【 trần khư 】 ai ngôn vội vàng năm hạ II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* truy thê hỏa táng tràng

————————

Khách điếm tọa lạc ở một nơi hẻo lánh, sinh ý lại đảo không ít.

Tư Không Trường Phong nắm trường thương, từng bước một chậm rì rì mà đi xuống dưới.

Khi đến chỗ ngoặt, một đạo thanh tuyến quen thuộc truyền đến, ngạnh sinh sinh ngừng lại bước chân của hắn.

"Bà chủ, ta có thể hỏi thăm về một người không?" Bách Lý Đông Quân chống mặt, một cái tay khác cố ý vô tình mà chuyển chén rượu.

Mới vừa rồi khách nhân lui tới đông đảo, bà chủ bận đến tối mắt tối mũi, y cũng không tiện hỏi. Hiện tại người tan hơn phân nửa, y lại không thể cứ tiếp tục chờ mãi như thế được.

Bà chủ nhìn về phía y, con ngươi rất sáng, cất giấu ý cười: "Tiểu công tử, ngươi cứ việc hỏi, chỉ là chỗ của ta đây mỗi ngày đều có khách nhân lui tới, có thể nhớ nổi hay không, cũng khó mà nói được."

"Không sao, ta chỉ là không nghĩ bỏ lỡ bất kỳ khả năng nào." Bách Lý Đông Quân ôm quyền, đáy mắt hiện lên một mạt vui mừng, nói: "Một bộ cũ bố trường bào, mặc phát dây cỏ cao vãn, tay cầm trường thương, khuôn mặt tuấn lãng......"

Tiếng nói trong sáng của thiếu niên từ từ lọt vào tai, Tư Không Trường Phong suy nghĩ trống rỗng, trong đầu lỗ trống, chỉ có bên trái một con tim cô độc mãnh liệt mà nhảy lên, tỏ rõ những thứ mà hắn nghe thấy hoàn toàn không phải là một giấc mơ.

Nhưng sao có thể? Tự Dược Vương Cốc từ biệt, hắn ẩn tên họ, ẩn giấu hành tung, quay lại trống trơn, ngay cả Tân Bách Thảo cũng không có cách nào biết được thân vị của hắn.

Chỉ có lần này, hắn ở lâu mấy ngày, cùng với Tân Bách Thảo thuận miệng nhắc tới thú sự ở trên đường.

Tân Bách Thảo không lý nào lại tiết lộ cho y được.

Dưới lầu tiếng nói chuyện với nhau còn đang tiếp tục, bà chủ vẫn không dừng lại công việc còn đang làm dở trong tay: "Ngươi nói, chính là Tư Không thiếu hiệp?"

"Đúng thế!" Bách Lý Đông Quân nghe vậy trực tiếp đứng lên, trên mặt vui mừng không chỗ che lấp: "Bà chủ biết huynh ấy sao?"

"Đương nhiên biết, hắn giúp ta bình ổn mấy cái tên sơn tặc tới nháo sự." Bà chủ thở dài: "Đáng tiếc, một tiểu thiếu hiệp biết ý tứ như vậy, thế mà lại chết."

"...... Cái gì?" Ý cười cương ở khóe miệng, không khí quanh mình phảng phất đọng lại, không có bất kỳ thanh âm nào. Trong gian phòng bài bố một chiếc lư hương bằng đồng, lẳng lặng mà phun mây mù sương khói.

Ngoài phòng mưa rơi, dần dần dâng lên một cổ mùi tanh của đất.

Bách Lý Đông Quân chớp mắt, muốn từ trên mặt của bà chủ tìm được dấu vết để lại, y nuốt khẩu nước miếng, yết hầu có chút phát sáp: "Sao có thể chứ? Hảo hảo một người, sao có thể nói chết là chết?"

"Đúng vậy......" Bà chủ nhìn như cũng có vài phần thần thương: "Như thế nào sẽ đâu."

Chân trời xẹt qua một tia chớp, mang theo tiếng sấm rất lớn, Bách Lý Đông Quân có chút lảo đảo, khó khăn lắm đỡ bàn dài để đứng vững.

Y giống như đột nhiên ngã vào giữa lòng sông lạnh băng, tứ chi vô lực, đầu óc cũng có chút hôn mê. Tư tưởng như từng vòng sương mù phi tán, vô pháp ngưng tụ thành hình dạng cố định.

Tình hình cụ thể là gì Tư Không Trường Phong cũng không biết được, hắn chỉ nghe thấy dưới lầu đột nhiên trầm tĩnh, lại không còn tiếng nói chuyện với nhau nữa, hắn muốn nhìn một chút biểu tình của Bách Lý Đông Quân, rồi lại sợ bị phát hiện bóng dáng.

"Làm gì đâu? Đứng ở giữa đường như vậy, tránh ra coi!" Có hán tử say từ trên lầu thất tha thất thểu ngầm tới, giọng to lớn kinh động toàn bộ khách nhân.

Tư Không Trường Phong vội vàng dán lên vách tường, lưu lại một lối đi nhỏ đủ cho hán tử kia đi qua.

Hán tử say lại không tính toán buông tha hắn, hắn đứng ở trước mặt của Tư Không Trường Phong, không ngừng đánh giá, chậm rãi nói: "Đứng ở đây lén lén lút lút, tổng không thể...... Tổng không thể là tặc đi? Nghe nói nơi này tần lộng sơn tặc, ngươi nên không phải là...... Là......"

Hán tử say còn chưa có nói xong, hai mắt vừa lật, thẳng tắp ngã xuống, Tư Không Trường Phong theo bản năng giữ chặt hán tử say, đáng tiếc hán tử say lại có thân hình cao lớn thô kệch, tên này bị ngã xuống hắn cũng kéo không nổi, thế là cũng bị kéo theo.

Cảm giác bị người khác đè nặng lăn xuống cầu thang cũng không dễ chịu, Tư Không Trường Phong chỉ cảm thấy eo đau lưng đau, hắn chịu đựng cổ tay của mình sưng lên vì bị trật khớp, từ trên mặt đất bò lên.

Vừa nhấc mắt, đã đối thượng với một đôi mắt ảm đạm.

Tư Không Trường Phong nửa ỷ ở mặt tường, tầm mắt chỉ ở trên người của y nhẹ nhàng đảo qua liền dời đi.

Hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn may hắn nghe khuyên, chưa bao giờ nghĩ rằng Tân Bách Thảo đưa quà "Xuất sư" cho hắn, lại là một lọ thuốc dịch dung. Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy thật hữu dụng.

Bà chủ cũng phát giác không đúng, hai người tầm mắt giao hội, nàng lập tức hiểu ý: "Ai nha, con ngoan của ta, bị ngã có đau không?"

"......" Tư Không Trường Phong chớp mắt, nỗ lực giơ lên một nụ cười, ở phía dưới ánh mắt gian nan mở miệng: "Không đau...... mẹ......"

Hắn bổn ý là muốn bà chủ cứ coi hắn như là một tên tiểu nhị làm việc không đàng hoàng, sau đó đuổi hắn đi, rồi nhanh chóng thoát thân.

Chẳng qua giờ phút này...... Cảm nhận được người ở bên cạnh lại lần nữa chuyển tới ánh mắt, bỗng nhiên trên cổ tay chợt lạnh, Tư Không Trường Phong kinh ngạc mà xem qua, đối thượng với ánh mắt sáng quắc của Bách Lý Đông Quân: "Cây thương này của ngươi, từ đâu ra?"

Ngoài phòng tiếng sấm lại lần nữa chợt khởi, cái gáy của Tư Không Trường Phong giống như là đang bị vải bông bao vây cổ chùy vậy, chính một chút một chút gõ đánh vào trên cổ, mơ hồ lại trầm trọng.

Hắn ngăn chặn khóe miệng run rẩy của mình, mạnh mẽ ổn hạ thanh tuyến, dường như không có việc gì mà nói: "Là...... Tư Không tiểu huynh đệ, hắn trước khi chết đưa nó cho ta."

"Vậy ngươi gọi là gì?" Không biết có phải là ảo giác hay không, mà con ngươi của Bách Lý Đông Quân thế nhưng mờ mịt ra lệ quang, kỳ ngải mà nhìn hắn.

"Ta kêu......" Tư Không Trường Phong bị nhìn chằm chằm đến trong lòng phát mao, đại não bay nhanh vận chuyển, thật lâu sau mới nghẹn ra một cái tên hợp lý chút: "Ta kêu Sở Thần Nam."

"Sao trời chi thần, Giang Nam chi nam."

Cặp mắt kia cuối cùng là ảm đạm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro