【 trần khư 】 mộng lạc nhàn đàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://yusheng04359.lofter.com/

🌸ooc tạ lỗi

Toàn văn miễn phí

Không nên tùy tiện ở lại quán rượu của người lạ!!!

Bạch thiết hắc tiểu Bách Lý

Bệnh kiều văn học, một tí xíu!! b! t!!

———

Tư Không Trường Phong đỡ bàn chậm rãi đứng lên, trước mắt đen nhánh một cái chớp mắt sau mới dần dần thanh minh lên, toàn bộ thân mình cũng là lảo đảo lắc lư.

Hắn mới vừa miễn cưỡng đứng vững thân mình, một khối giẻ lau liền đánh lại đây, Tư Không Trường Phong ngước mắt nhìn lại, liền thấy Bách Lý Đông Quân đang ở một bên múc rượu, "Không phải chứ bồi tiền hóa, huynh nhìn một cái thái dương đều bao lớn rồi mà huynh còn buồn ngủ nữa vậy?"

"Đây là, thành Sài Tang?" Tư Không Trường Phong nhìn chung quanh bốn phía, mặt lộ vẻ nghi ngờ, đỉnh mày khẩn thốc.

Bách Lý Đông Quân "A?" Một tiếng, thoạt nhìn cũng thực không thể hiểu được, "Huynh đây là ngủ đến choáng váng luôn rồi hả?"

Tư Không Trường Phong vội vàng chạy đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân, rượu ảnh ngược ra bóng dáng của hắn, phiêu phiêu đãng đãng, hư hư thật thật, như sa trước minh nguyệt, sương mù trung ám hỏa.

Hắn lúc này, hiển nhiên là bộ dáng mười mấy tuổi mới ra đời, tuy là đầy người lạc thác cũng ngăn không được trong mắt ngây ngô.

Tư Không Trường Phong đầu óc hỗn độn bất kham, chỉ cảm thấy chính mình quên mất thứ gì.

Luận thân phận, hắn là một lãng khách không nhà để về, trùng hợp ở chỗ này có thể ăn không uống không nên mới thuận tiện ở tiếp.

Luận võ khí, hắn một cây Ngân Nguyệt thương vẫn luôn đứng ở bàn bạn.

Luận bạn bè, hắn lang thang giang hồ nhiều năm, lần đầu ở nơi này của Bách Lý Đông Quân tìm được cảm giác của nhà, cũng coi như Bách Lý Đông Quân chính là người bạn thân nhất trong cuộc đời này của hắn.

Hắn đã quên cái gì? Hắn không biết.

"Này! Bồi tiền hóa, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy?" Bách Lý Đông Quân buông cái muỗng, bưng cái hũ đựng đầy rượu đặt ở trên mặt bàn.

Tư Không Trường Phong do dự một lát, vẫn là mở miệng, "Huynh có cảm thấy là, ta hình như đã quên mất thứ gì rồi không?"

"Huynh vốn dĩ đã từng mất trí nhớ rồi mà." Bách Lý Đông Quân bâng quơ đáp, dáng vẻ không thèm để ý chút nào, "Huynh còn nói, là dù huynh có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhớ nổi."

Phải không? Giống như thật là có chuyện như vậy.

Nhưng giống như lại không phải như vậy.

Tới rồi ban đêm, Tư Không Trường Phong dựa theo ký ức lộ tuyến lên lầu, mở ra cửa phòng lại phát hiện bên trong bị đặt lớn lớn bé bé một đống tạp vật, bụi bám nhiều lại còn rất bẩn.

Căn bản không phải là chỗ để ngủ lại.

Đột nhiên, phía sau lưng leo lên tới một đôi tay, cuối cùng đáp ở trên vai của Tư Không Trường Phong, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, chỉ thấy Bác Lý Đông Quân ý cười ngâm ngâm

"Sao không về ngủ?" Trong mắt của y nhiễm mùi rượu, lại thịnh ngân hà, ba phần chọc người say, bảy phần thảo người liên.

Tư Không Trường Phong chỉ vào căn phòng tro bụi đầy đất này, "Đây không phải là chỗ ta ở sao?"

"Nói cái gì đâu?" Bách Lý Đông Quân lôi kéo tay của Tư Không Trường Phong liền đi ra ngoài, rồi sau đó mới lấy ổ khóa để khóa căn phòng này lại, chìa khóa cất vào trong ngực của mình, "Huynh rõ ràng vẫn luôn ở chung chỗ với ta mà."

"Ta và huynh ở chung phòng?"

"Đương nhiên." Bách Lý Đông Quân theo lý thường mà nói, "Đạo Tây Nam kẻ cắp nhiều như vậy, ta lại không biết võ công, vạn nhất có người đố kỵ ta nhưỡng rượu uống quá ngon, thấy không có ai ở bên cạnh hộ ta, tới ám sát ta làm sao bây giờ?"

Bị Bách Lý Đông Quân xô đẩy tới trên giường, Tư Không Trường Phong cũng không thể nói ra hồ nghi ở trong lòng.

Tư thế ngủ của Bách Lý Đông Quân cũng không đẹp, còn thực triền người, muốn vững chắc mà ôm Tư Không Trường Phong, hận không thể khảm ở trên người hắn.

Tư Không Trường Phong bị lặc thật sự không thoải mái, suýt nữa thở không ra hơi, lại cũng liền tư thế này ngủ.

Hắn làm một giấc mộng, một hồi vô biên phong nguyệt.

Hắn mơ thấy ban đêm, minh nguyệt treo cao, nguyệt hoa tựa luyện, thương tiên cùng tửu tiên ở trên một ngọn núi cao của thành Tuyết Nguyệt đối ẩm, tửu tiên Bách Lý Đông Quân cười đẩy một bầu rượu về phía của thương tiên Tư Không Trường Phong, y nói cái này kêu Nhu Tình Mật Ý.

Tư Không Trường Phong cười trêu ghẹo nói: "Huynh thế mà lại làm ra mấy cái loại rượu mà người thiếu niên thích kia à."

"Có người yêu thích ấy mà." Bách Lý Đông Quân cũng cười đáp lại.

"Vị tiên tử tỷ tỷ kia của huynh đã trở lại rồi hả?" Tư Không Trường Phong chần chừ mở miệng hỏi.

Bách Lý Đông Quân không trả lời hắn, ngược lại hướng dẫn từng bước nói: "Huynh cứ uống hết một hồ này, thì sẽ biết."

Hai người nói cười, thực mau ánh trăng rơi xuống rồi vò rượu liền thấy đế, Tư Không Trường Phong oai đầu, vừa muốn tỏ vẻ chính mình cái gì đều không có hiểu biết, lại bỗng nhiên cả người cứng đờ.

Giống như là tuyết ngàn năm đông cứng trong cơ thể mỗi một tấc kinh mạch, tứ chi bị đinh tại chỗ, đầu óc cũng liên quan mà chết lặng.

Bách Lý Đông Quân dường như không có việc gì mà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn một hồi Tư Không Trường Phong, lại cúi xuống thân mình bóp lấy cằm của người trước mặt.

"Nhiều năm như vậy, huynh là thật không hiểu, hay là giả ngu?"

Lòng bàn tay ấm áp từ dưới cằm dọc theo góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt sau đó nhẹ nhàng ngăn chặn đuôi mắt hơi phiếm hồng của người trước mặt, cuối cùng toàn bộ bàn tay bao phủ lên.

Thị giác của Tư Không Trường Phong cứ như vậy bị người cướp đoạt vốn chính là kinh hồn táng đảm, bỗng nhiên trên môi lại truyền đến một loại xúc cảm mềm mại.

Là đầu mùa xuân nước róc rách xẹt qua khe hở ngón tay, cũng là gió xanh ôn nhuận vuốt phẳng khô nóng, còn là hai người ở dưới ánh trăng nóng cháy đau khổ dây dưa không thôi.

Hôn xong, Bách Lý Đông Quân điểm mấy cái huyệt vị trên người của Tư Không Trường Phong, cả người băng tuyết trong khoảnh khắc tan rã, Tư Không Trường Phong thở hổn hển một phen đẩy ra Bách Lý Đông Quân rồi đứng lên.

Bách Lý Đông Quân theo lực đạo của Tư Không Trường Phong lưu loát mà dựa vào cây cột ở phía sau, ngón tay vừa động, rượu liền hội tụ thành hình dạng, một sợi lại một sợi mà vây khốn Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong muốn triệu hoán tới Ngân Nguyệt thương, lại trong giây lát phát hiện trường thương kia cũng đang giống như mình, bị mùi rượu trói buộc, vì thế hắn chỉ phải quay đầu đi xem Bách Lý Đông Quân.

Hai người cách rượu mạnh nồng đậm nhìn nhau, mùi rượu mờ mịt bóng đêm, Tư Không Trường Phong chỉ có thể loáng thoáng mà thấy Bách Lý Đông Quân mồm mép hấp tích.

Y đang nói, "Huynh trốn không thoát đâu."

Sau đó, lại là một trận hít thở không thông, cảm giác xé rách ập đến.

Đau đớn đan chéo thành một hồi phong hoa tuyết nguyệt, một hồi lưu luyến không thôi.

Quá khủng bố.

Tư Không Trường Phong bị dọa đến kinh khởi một thân mồ hôi lạnh, cả người chợt bừng tỉnh, nhìn thấy quán rượu quen thuộc, lại không có nửa phần an tâm.

Hắn chỉ cảm thấy lưng như kim chích.

Hắn căng thẳng mà xoay đầu qua, thẳng tắp đối thượng với đôi mắt sáng ngời đen nhánh, tràn ngập chiếm hữu của Bách Lý Đông Quân.

Tư Không Trường Phong thấy Bách Lý Đông Quân há miệng thở dốc, tiếng nói trầm thấp lại nghẹn ngào mà nói ra một câu, "Huynh trốn không thoát đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro