BLĐQ x TKTP - Đừng di chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸ooc tạ lỗi

Toàn văn miễn phí

Yêu đương vụng trộm kỳ ( )

Lý Trường Sinh mang theo tiểu Bách Lý và tiểu Trường Phong trụ tiến thành Tuyết Nguyệt ——

————

Hạ Quan phong, Thượng Quan hoa, Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt, đây là Tuyết Nguyệt tứ tuyệt, cảnh đẹp như thế, luôn là dễ dàng làm nhân tâm thần đãng, nghĩ ra một số việc không đứng đắn.

Ban đêm, không khí đúng là oi bức, Tư Không Trường Phong ngồi cạnh cửa sổ, dây cỏ ngày thường dùng để vấn tóc đã bị ném lên trên bàn, 3000 tóc đen vẩy mực rũ xuống.

Hắn nhìn ánh trăng, không biết là đang nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, một trận gió cuồn cuộn dấy lên, trong đầu của Tư Không Trường Phong nháy mắt kéo lên chuông cảnh báo, còn chưa chờ trường thương vào tay thì đã bị nắm lấy cánh tay.

Tư Không Trường Phong đang muốn xoay người tránh thoát, nhưng người tới như là đã ngựa quen đường cũ với chiêu thức của hắn, nương theo lực đạo của Tư Không Trường Phong mà đối chiêu với hắn, cuối cùng thừa dịp Tư Không Trường Phong quay lưng lại mà gắt gao đem hắn khóa tiến trong lòng ngực.

Điển hình một bộ diễn xuất lưu manh, không cần đoán cũng biết là ai.

Tư Không Trường Phong tính tượng trưng mà giãy giụa hai cái sau liền từ bỏ, thanh âm vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, "Bách Lý Đông Quân, huynh lại làm cái gì vậy?"

"Tới tìm đệ, làm chút chuyện xấu." Bách Lý Đông Quân cười cười, một phen kéo xuống chiếc mặt nạ màu đen che khuất nửa bên mặt.

Hơi thở nóng cháy của người thiếu niên đánh vào sườn cổ, những nụ hôn rậm rạp như là lửa cháy đêm hè lan ra khắp đồng cỏ, ma sát mài ra nhiệt, là ngàn vạn kiến trùng chui vào trong cơ thể, từng chút một gặm cắn, một tấc một tấc xâm chiếm.

"Ha ha ha ha ha ha." Bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười sang sảng, thanh âm nghe tới rất xa, rồi lại có thể rõ ràng mà, một chữ không kém dừng ở bên tai.

"Xuân hàn ban tắm Hoa Thanh trì, nước ôn tuyền hoạt tẩy nõn nà."

Eo lưng của Tư Không Trường Phong như là bị định trụ vậy, vội vàng liền phải đẩy ra Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân dường như nhìn thấu tâm tư này của Tư Không Trường Phong, rồi lại hoàn toàn không để ý, an ủi nói: "Yên tâm, hắn không biết lại đang tìm việc vui gì để chơi rồi, không có công phu quản hai ta đâu."

Hai người xô xô đẩy đẩy liền cùng rơi vào trên giường, lúc này ban công cao khóa, màn che buông xuống, Bách Lý Đông Quân từng tấc hôn qua nốt ruồi bên khóe mắt của Tư Không Trường Phong, mở ra đốt ngón tay cuộn tròn của hắn.

Bọn họ lẫn nhau trao đổi hơi thở, ngay cả chiếc đai lưng ban ngày rực rỡ lung linh kia của Bách Lý Đông Quân cũng bị vô tình mà ném xuống đất.

"Thị nhân phù khởi kiều vô lực, thủy là tân thừa ân trạch khi."

Thanh âm lại tới gần hơn chút, Tư Không Trường Phong phảng phất cảm thấy thanh âm kia thẳng tắp xuyên thấu màng tai, xâm nhập trong óc, cuối cùng hội tụ thành bộ dáng ý cười doanh doanh của Nam Cung Xuân Thủy

Tư Không Trường Phong trong nháy mắt không muốn làm nữa, một chân đá tới trên đùi của Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân hiển nhiên là không nghĩ tới đúng ngay lúc tình nùng, Tư Không Trường Phong lại đá mạnh chân như vậy, y bị đá đến thẳng không dậy nổi eo.

"Không phải chứ, Tư Không Trường Phong, đệ....." Bách Lý Đông Quân nằm nghiêng ở trên giường lên án nói: "Muốn mưu sát hả......"

Tư Không Trường Phong kéo Bách Lý Đông Quân lên, "Huynh có nghe thấy, có...... tiếng gì đó không."

"Ha ha ha ha ha ha ha." Là tiếng cười từ bên ngoài truyền tới, linh hoạt kỳ ảo rồi lại cứng cáp, "Tóc mây hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng ấm độ đêm xuân."

Bách Lý Đông Quân đầy mặt mờ mịt, nhìn dáng vẻ chính là nghe không ra thanh âm này, nhưng Tư Không Trường Phong thật là rõ ràng chính xác, nghe thấy được.

Nội bộ phấn hồng thấm đến da thịt, vành tai càng là đỏ như lấy máu, cũng là lúc này hắn mới biết được, chính mình cho rằng chuyện đã được giấu rất kỹ rồi, thế mà Nam Cung Xuân Thủy lại đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay.

Hắn căm giận mà trừng mắt liếc Bách Lý Đông Quân một cái, nhưng nhìn bộ dáng dại ra của người trước mắt, bỗng nhiên lại không đành lòng nói ra bất kỳ câu nói tàn nhẫn nào.

Vì thế cho dù nùng dục vọng chính mình chịu, mà thẹn thùng nhiệt cũng do mình chịu, thật đúng là, quá không công bằng.

Nam Cung Xuân Thủy giấu mình ở bên trong ánh trăng rõ ràng đã sớm nhìn ra dáng vẻ quẫn bách của Tư Không Trường Phong, lại không tính toán buông tha hắn, "Xuân tiêu khổ đoản ngày cao khởi, từ đây quân vương bất tảo triều."

"Tư Không Trường Phong?" Bách Lý Đông Quân thấy Tư Không Trường Phong thần sắc không đúng, kéo lấy tay của hắn, nghiêng đầu nhìn người trước mắt.

Người kia xấu hổ đến lợi hại mà quay mặt đi, "Đệ làm sao vậy?"

"Nếu không, lần sau huynh đừng tới tìm ta nữa." Tư Không Trường Phong có chút thẹn thùng mà mở miệng.

"Vì sao?" Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy không thể hiểu được, một phen kéo người nọ qua, ngón tay thuận tiến vào bên trong mái tóc bồng bềnh của hắn, Tư Không Trường Phong lung tung mà lắc đầu, lại bị Bách Lý Đông Quân không hề uy hiếp mà đe dọa một phen.

"Đừng di chuyển."

Bỗng nhiên, một cổ nội lực cường đại mở ra cửa sổ đóng chặt, Bách Lý Đông Quân theo nhìn lại, nhìn thấy Nam Cung Xuân Thủy đang cười ngâm ngâm mà bò ở ngoài cửa sổ.

Sư phụ y than đến có chút làm bộ làm tịch, "Tiểu Trường Phong, đã bị nó ăn đến thế này rồi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro