( trần khư ) nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://shuangning366.lofter.com/

Đơn giản tới nói, chính là tửu tiên Bách Lý Đông Quân trở lại quá khứ, cùng thiếu niên Bách Lý đoạt tiểu thương tiên chuyện xưa.

Bá đạo phúc hắc tửu tiên vs ngây thơ trọng nghĩa tiểu thương tiên vs ngạo kiều thiên chân tiểu Bách Lý

  ——— chính văn ———

  

Đồ đệ duy nhất rốt cuộc cứu sống được.....

Bồi tiền hóa bồi y cả đời lại đã chết...... Không đúng, tiểu thương tiên của y quản gia có đạo, phải được gọi là vật báu vô giá.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy nhân sinh không thú vị cực kỳ, trên đời này đã không còn có người dám đuổi theo tửu tiên là y mà đòi đánh nữa...... Đi vào huyền cảnh cõi thần tiên thì thế nào chứ, làm sao so được với rượu ngon trước mặt, có người làm bạn... Đại say một hồi.

Uống qua hoàng tuyền, thấy được Nguyệt Dao, Bách Lý Đông Quân vốn tưởng rằng cuộc đời này của mình không uổng...... Lại không biết được rằng, tiếc nuối lớn nhất của y, là quay đầu không thấy mắt cố nhân..... Là cuối cùng vô hoa bẻ cành trơn......

Nếu không phải vì giúp y quản lý thành Tuyết Nguyệt, thì tiểu thương tiên, sao đến mức sẽ không thắng nổi kiếm của Lạc Thanh Dương chứ.

"Bồi tiền hóa, nguyên lai chúng ta cả đời, không có lâu như ta nghĩ," ngửa đầu uống cạn rượu bên trong bầu rượu, Bách Lý Đông Quân khóe mắt đỏ thắm, "Nếu, ta lúc trước lại ích kỷ một chút, có thể hay không...... Nhưng trên đời này, như thế nào sẽ tồn tại......"

"Nếu thật sự có ' nếu ', ngươi sẽ như thế nào?"

"Tự nhiên là hai tương đối chước, ly rượu giang hồ!"

"Cùng với Nguyệt Dao kia sao?"

"Cùng với bồi tiền hóa của ta."

......

"Mạc Y này thật là thích nói xằng bậy......"

Vỗ vỗ trên người tro bụi đứng lên, Bách Lý Đông Quân ngữ điệu ghét bỏ, nhưng khóe miệng vẫn treo lên một nụ cười vui sướng, bởi vì, bọn họ có nếu.

......

Thành Sài Tang.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ rốt cuộc là tới rồi...... Bách Lý Đông Quân mãn nhãn hoài niệm, nơi này là nơi mà y và Tư Không Trường Phong lần đầu gặp gỡ.

Tính toán thời gian, tiểu thương tiên hẳn là đã ở quán rượu Đông Quy rồi.

Vốn là vội vàng mà đến, nhưng thật sự gặp được, Bách Lý Đông Quân ngược lại bình tĩnh trở lại, đây là giang hồ của Bạch Đông Quân và Tư Không Trường Phong, tửu tiên, chỉ có thể làm quần chúng.

"Khách quan ngài....."

"Rượu, mỗi loại đều mang lên đi."

"Được rồi!"

Tiểu Bách Lý ánh mắt sáng lên, khách hàng lớn đây rồi!

Thì ra mình của lúc thiếu niên lại ngu như vậy, nhìn tiểu Bách Lý bước chân vui sướng mà rời đi, Bách Lý Đông Quân không khỏi lắc đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người của thiếu niên đang nằm ở trên bàn ngủ..... Khi khó tìm thiếu niên, luôn có thiếu niên tới...... Tư Không Trường Phong, đã lâu không thấy.

......

"Đó là tiểu nhị của nhà ta," tiểu Bách Lý thấy ánh mắt của người tới thường thường quét ở trên người của bồi tiền hóa nhà mình, liền mở miệng giải thích nói, "Khách quan rượu của ngài đây."

"Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du... Nguyên Chính, Đỗ Khang, Bàn Nhược, tổng cộng mười hai trản, một trản......"

"Đủ sao?"

Một trương ngân phiếu triển khai ở trên bàn.

"Đủ, thỉnh chậm dùng."

Nhấm nháp những loại rượu mà trước kia mình ủ, cảm giác này rất là kỳ diệu, đặc biệt là trước mắt, Tư Không Trường Phong còn nằm bò ở trên bàn......

Bách Lý Đông Quân nhất thời nỗi lòng muôn vàn, mãnh rót mấy bầu rượu, nhưng còn nhớ rõ để lại Nguyên Chính, Tang Lạc và Bàn Nhược mà tiểu thương tiên thích uống nhất.

Tuy nói rằng y chỉ có thể làm quần chúng, nhưng cũng muốn thật nhanh có được quan hệ tốt với tiểu thương tiên, dù sao thì, tiếc nuối... Chỉ một lần là đủ rồi.

"Tư Không Trường Phong... đồ lười biếng nhà huynh, nào có chuyện tiểu nhị ngủ, chưởng quầy làm việc như vậy chứ!" Tiểu Bách Lý bất đắc dĩ nói, nhưng cuối cùng vẫn không có đánh thức đối phương.

Bách Lý Đông Quân hiểu rõ mà cười, lúc đầu mọi người phần lớn nhìn đến chính là Tư Không Trường Phong rất gìn giữ Bách Lý Đông Quân, kỳ thật Bách Lý Đông Quân lại vô cùng sủng bồi tiền hóa của mình, trừ bỏ đánh nhau uống rượu, tiểu nhị này hầu như đều không cần phải đụng tay vào việc gì, chính mình mỗi lần ủ xong một loại rượu mới, cũng đều vào trong bụng của bồi tiền hóa này...... Thế mà vẫn còn kén cá chọn canh!

"Khách quan mời đi qua bên này..."

"Thì ra là hôm nay à....."

Nhìn cái người được tiểu Bách Lý nghênh vào cửa, Bách Lý Đông Quân âm thầm nhíu mày, thời gian thật sự đã qua lâu lắm rồi, chính mình trí nhớ đều không tốt......

"Vị tiểu nhị phía bên kia, mời ngươi uống chén rượu đi. "

"Tới gây sự hả?"

Chén rượu được một cánh tay thon dài vững vàng tiếp được, người mà vẫn luôn nằm bò nãy giờ tức khắc ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt non nớt thanh tuấn, thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, ánh mắt trong trẻo, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác

Thiếu niên đứng dậy, ngửi thử chén rượu ở trong tay, ngửa đầu uống cạn.

"Là Nguyên Chính... Rượu ngon!"

Ánh mắt của Tư Không Trường Phong sáng lên, "Không đủ!"

Mấy ngày trước đây hắn lỡ tay đánh nát một bầu rượu, Bạch Đông Quân liền cấm hắn uống rượu, cho nên Tư Không Trường Phong đã nhiều ngày rồi không có chút tinh thần nào, một chén rượu này, thật sự đã gợi lên cái chứng nghiện rượu của hắn, hắn nhớ rõ trong lúc ngủ mơ hồ nghe được có người muốn mời hắn uống rượu, vậy thì hắn cũng không khách khí nữa......

Chỉ thấy thiếu niên nhảy dựng lên, hướng thẳng đến vị trí của bình rượu Nguyên Chính kia mà đến.

Bách Lý Đông Quân cho chính mình đổ một ly Thù Du, cười nhìn tiểu thương tiên nhà mình tư thế oai hùng, eo thon chân dài, phong tư tiêu sái...... Nhưng mà về sau nhất định phải nuôi cho tốt mới được, lại béo một chút mới khỏe mạnh, bế lên tới cũng thoải mái.

"Quả nhiên là tới gây sự."

Trường thương trong tay của Tư Không Trường Phong vừa chuyển, lại công đi lên......

"Mạnh quá."

Vững vàng dừng ở trên bàn, Tư Không Trường Phong dùng dư quang liếc mắt một cái về phía của Bách Lý Đông Quân rõ ràng đang xem diễn, cũng không thể trách hắn phân tâm, thật sự là người này ánh mắt cực nóng đến vô pháp bỏ qua, Tư Không Trường Phong vội vàng nín thở ngưng thần, trước mắt người này không dễ đối phó chút nào, không thể phân tâm!

"...... Đều nói không cho huynh đánh rồi mà huynh còn đánh, cái đồ phá của nhà huynh!"

"......"

Cái gáy bị người đến đánh nhẹ một cái, Tư Không Trường Phong thu thương, xoa đầu quay đầu lại, ủy khuất ba ba mà liếc nhìn Bạch Đông Quân, rõ ràng là mình đang hỗ trợ đuổi kẻ tới gây sự đi mà, sao còn bị trách ngược lại chứ......

Tư Không Trường Phong và Bạch Đông Quân liếc nhau, không phục mà để lại cho đối phương một cái bóng dáng.

Bách Lý Đông quân thấy Tư Không Trường Phong vẻ mặt ngạo kiều mà xoay người, không khỏi hơi hơi mỉm cười, đã lâu rồi chưa thấy qua tiểu thương tiên tươi sống như vậy, giống như từ sau khi thành thân, tiếp nhận thành Tuyết Nguyệt rồi liền không có...... Không đúng, khi đuổi theo mình đòi đánh đòi giết, vẫn là rất có sức sống.

Tư Không Trường Phong là tam thành chủ của thành Tuyết Nguyệt, là thương tiên duy nhất trên đời này, là một phu quân săn sóc, là một phụ thân từ ái, là huynh đệ tốt của tửu tiên, lại không hề là bồi tiền hóa duy nhất của Bạch Đông Quân.

Đột nhiên có chút hụt hẫng, Bách Lý Đông Quân tự giễu mà cười, thì ra, mình lại có nhiều chuyện không cam lòng đến vậy, đường đường là tửu tiên, thế mà lại không có một khắc chân chính tiêu sái qua......

  

  ——— chưa xong còn tiếp ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro