【 trần khư 】 Bách Lý Đông Quân đi Bách Hoa Lâu ai dấm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://qietingfengyin70978.lofter.com/

Trước khi đến thành Thiên Khải, Tư Không Trường Phong trăm triệu không nghĩ tới, mình và Bách Lý Đông Quân gặp lại sẽ bất đồng với những người khác đến thế.

"Xong rồi xong rồi, chưa gì mà đã bị đánh bại"

"Thành Thiên Khải quả không hổ là thành Thiên Khải."

Bị người của Điêu Lâu tiểu trúc một chưởng đánh ra, rượu không bắt được còn mất thương, nếu như để cho cái vị sư phụ Tân Bách Thảo của hắn ở ngàn dặm xa xôi kia biết được, phỏng chừng răng hàm đều cười rớt ra rồi.

Mất mặt, quá mất mặt.

Tư Không Trường Phong vốn định nhắm mắt giả chết, lại không ngờ bên tai truyền đến một trận phá tiếng gió, có người không nhẹ không nặng bay lên trời đỡ lấy eo của hắn.

Lời nói trêu đùa cũng vang vọng bên tai:

"Tư Không Trường Phong, cửu biệt gặp lại"

"Không cần hành đại lễ như vậy đâu."

Bách Lý Đông Quân cau mày không xác định mà dùng sức ôm lấy eo của Tư Không Trường Phong: "Lúc này mới mấy tháng không thấy, sao ta lại có cảm giác như huynh lại gầy không ít nhỉ, xem eo của huynh này, một cái tay của ta cơ hồ có thể ôm hết luôn rồi."

Trên đường cái Bách Lý Đông Quân lại không hề kiêng dè chút nào, cũng không cảm thấy có cái gì to tát cả.

Rốt cuộc bọn họ ở thành Sài Tang thân thiết so với việc này còn có rất nhiều.

"Được lắm, eo càng lúc càng nhỏ."

Tư Không Trường Phong càng là thô tuyến điều, kinh hỉ ôm lấy y.

"Bách Lý Đông Quân, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!"

Đứng ở một bên Lôi Mộng Sát duỗi tay duỗi được một nửa lại xấu hổ mà buông xuống.

"Kia cái gì... Ha ha ha ha... Tư Không Trường Phong đã lâu không thấy a!"

"Chính là... Khụ khụ đang ở trên đường cái đó, chú ý chút"

Hắn liên tục xua tay

Người ở chung quanh đang nhìn chằm chằm vào các ngươi kia kìa.

Bách Lý Đông Quân cao hứng lôi kéo tay của Tư Không Trường Phong, đôi mắt không chớp chưa từng từ trên mặt hắn rời đi, nghiêng mặt hỏi:

"Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Không có vấn đề gì sao...... Lôi Mộng Sát ngạnh trụ

"Ngạch... Ha ha ha không thành vấn đề... Huynh đệ tình thâm thôi mà có gì đâu."

Biết được Tư Không Trường Phong bị mất thương, Bách Lý Đông Quân không có một tia do dự nào liền mang theo người đi vào, sơ ra nghé con không sợ hổ, càng là thả ra lời nói tới, chẳng những muốn thay Tư Không Trường Phong đòi lại thương, mà còn muốn thu vào túi hũ Thu Lộ Bạch có tuổi đời 12 năm kia.

"Tiểu huynh đệ, vị bằng hữu này của ngươi khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ"

"Cho dù ngươi có là quan môn đệ tử của Lý tiên sinh đi chăng nữa thì cũng không thể ngông cuồng như vậy!"

Bách Lý Đông Quân ôm kiếm, tựa như trấn an mà liếc mắt một cái Tư Không Trường Phong.

"Vị tiền bối này, kỳ thật ta cũng không phải cố ý mạo phạm ngài. Chỉ là vị huynh đệ này của ta ngàn dặm xa xôi đi vào thành Thiên Khải để tìm ta, ở dưới mí mắt của ta bị ủy khuất chịu khi dễ, ngài nói ta có thể mặc kệ sao?"

Tư Không Trường Phong từ trước đến nay đều rất dễ nuôi, lại dễ nói chuyện.

Bách Lý Đông Quân lần đầu tiên nhìn đến hắn liền cảm thấy hắn cực kỳ giống với con chó nhỏ bướng bỉnh mà lúc trước y nuôi ở hậu viện trấn phủ Tây Hầu, khác với các giống chó săn khác. Bởi vì khi đấu thua cũng sẽ không dùng cặp mắt ướt át tội nghiệp kia để nhìn vào mình như vậy.

Phảng phất như đang nói:

Phải trút giận cho ta đó.

Bách Lý Đông Quân nghĩ vậy liền nhịn không được mà bật cười

"Liền cùng ngài so ủ rượu, ngày mười bốn ta lại đến, cũng mong là ngài sẽ mang theo rượu cùng những phẩm rượu sư giỏi nhất của thành Thiên Khải đến chờ ta" nói xong Bách Lý Đông Quân đôi mắt lượng lượng nhìn về phía Tư Không Trường Phong, vươn tay: "Thất thần làm gì nữa, đi thôi!"

"Nga nga" Tư Không Trường Phong theo bản năng nắm lấy.

Hai người bọn họ tiêu sái rời đi, lưu lại Lôi Mộng Sát một người khổ ha ha giải thích

"Xin lỗi xin lỗi nha, bọn họ chính là huynh đệ cảm tình tốt ha ha ha"

"Không phải một đôi đâu! Đừng nói bậy"

"Nắm tay làm sao vậy, huynh đệ không thể nắm tay sao..."

"Ai nha! Không phải đoạn tụ, sao ta nói như thế nào các ngươi cũng không tin vậy?"

.........

Ba người đang đi ở trên đường, Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Huynh chừng nào thì tới thành Thiên Khải, sao lại không tới tìm ta?"

"Ta hôm nay vừa mới đến......"

Tư Không Trường Phong có chút chột dạ: "Có phải ta đã gây cho huynh thêm phiền toái không, huynh thật vất vả mới bái được Lý tiên sinh làm sư, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của huynh sao?"

"Huynh thật là!" Bách Lý Đông Quân chọc chọc cái eo của Tư Không Trường Phong, đừng nói, so với cái ôm vội vàng lúc nãy thì trực tiếp sờ vào càng là xúc cảm tốt hơn: "Đừng lo lắng cái này nữa, ta làm tiểu bá vương của thành Càn Đông nhiều năm như vậy, khi nào để ý đến loại chuyện này."

Bách Lý Đông Quân rất tự nhiên mà vòng tay qua eo của hắn, tiện thể kéo hắn lại gần, "Yên tâm đi, ở thành Thiên Khải này ta che chở huynh, mấy ngày nay nhất định sẽ mang huynh đi dạo chơi hết chỗ này, chỗ ăn ngon chơi vui nhiều lắm đó."

"Cho dù là ta không quen biết, không phải còn có Lôi nhị sao?"

"Phải không Lôi sư huynh?"

"......"

Không có người trả lời

"Lôi Mộng Sát??"

Bách Lý Đông Quân lúc này mới chú ý tới, Lôi Mộng Sát đã cách bọn họ hơn ba bốn trượng, ngậm cỏ đuôi chó như đang suy tư điều gì mà nhìn bọn họ

"Ta nói tiểu Đông bát, sư huynh hiện tại cũng không thể không hoài nghi"

"Hai người các ngươi... Thật sự không phải cái loại quan hệ đó sao?"

Tư Không Trường Phong nghe vậy, lỗ tai đỏ bừng, giấu đầu lòi đuôi né tránh tay của Bách Lý Đông Quân, người sau bất mãn chậc một tiếng, từng bước theo sát, mạnh mẽ đuổi theo hắn lại dắt tay của hắn.

"Ta nói không phải, ngươi tin sao?"

Rõ ràng như vậy, Lôi nhị ngươi nhìn không ra hả?

Không đợi phản ứng của Lôi Mộng Sát, Tư Không Trường Phong lại lần nữa né tránh Bách Lý Đông Quân, ánh mắt trốn tránh ra vẻ không có việc gì: "Vốn dĩ chính là không phải, ta là huynh đệ của Bách Lý Đông Quân, Chước Mặc công tử không nên lại nói đùa như vậy."

"Chúng ta không có quan hệ gì khác cả"

Y là tiểu công tử của trấn phủ Tây Hầu, mình chỉ là người trong giang hồ không cha không mẹ, làm sao dám tưởng......

Nghe vậy, biểu tình của Bách Lý Đông Quân lập tức liền trở nên khác thường.

"Chỉ là huynh đệ?"

"Đúng vậy, chỉ là huynh đệ tốt có thể khiến ta ngàn dặm xa xôi tới tìm để uống rượu."

"Được lắm, Tư Không Trường Phong."

Bách Lý Đông Quân nói câu ý vị không rõ này về sau, liền thu hồi mọi diễn xuất tiêu dao tự tại của ngày thường, nói như thế nào đâu, Lôi Mộng Sát lần đầu ở bên cạnh của tiểu sư đệ cảm thấy lạnh, Tư Không Trường Phong cũng không nói lời nào, hai người mỗi người một bên làm cho Lôi Mộng Sát khó chịu vô cùng.

Cố tình muốn sinh động bầu không khí, thế là Lôi Mộng Sát dẫn bọn họ đi Bách Hoa Lâu, bất quá giây tiếp theo đã bị mẹ của con hắn nắm lỗ tai mang đi rồi.

Lý Tâm Nguyệt để lại câu: "Quý trọng cơ hội đi tiểu sư đệ"

Bách Lý Đông Quân ôm cánh tay, ngạo kiều đem đầu một oai: "Ta có cái gì mà phải quý trọng cơ hội. Độc thân một người lại không ai quản ta, ta muốn chơi như thế nào thì cứ chơi như vậy thôi."

Nói xong trộm liếc mắt một cái Tư Không Trường Phong.

Nào biết đối phương ánh mắt sáng như tuyết, ngắt một cái lá cây của Bách Hoa Lâu làm vui thế mà lại cùng với hoa khôi ở trên lầu kẻ xướng người hoạ.

Hoa khôi cũng thật cao hứng

Phái người xuống dưới mời Tư Không Trường Phong đi lên để nói chuyện.

Lúc này hắn mới ý thức được chính mình ở trước mặt của Bách Lý Đông Quân làm cái gì

Biểu tình của Bách Lý Đông Quân bây giờ đã là muốn giết người

Tư Không Trường Phong tráng lá gan kéo lấy ống tay áo của Bách Lý Đông Quân.

"Đông Quân, huynh nói ta có nên đi hay không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro