【 trần khư 】 ai ngôn vội vàng năm hạ Ⅰ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://coldest-writer.lofter.com/

* truy thê hỏa táng tràng

  * chỉ xem qua bản phim và bản hoạt hình, không mừng chớ phun.

  

  ——————

   Thiên Khải một hồi mưa to qua đi, thời tiết nóng không còn sót lại chút gì.

   cùng biến mất, còn có tung tích của Tư Không Trường Phong ở Dược Vương Cốc.

   lúc đó Bách Lý Đông Quân đang cùng so kiếm với Diệp Đỉnh Chi, sau khi nhận được tin của Tân Bách Thảo vẫn còn có chút chinh lăng.

   "Làm sao vậy?" Diệp Đỉnh Chi thấy Bách Lý Đông quân mất đi tâm tư so kiếm, không khỏi cảm thấy tò mò: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

   Bách Lý Đông quân thu hồi tờ giấy, chậm rãi gật đầu.

   đã xảy ra chuyện, là chuyện lớn.

  

   Giang Nam sơn thủy linh ý, yên liễu vạn gia.

   thiếu niên một cây trường thương khiêng trên vai, tóc dài cao cao thúc khởi, mặt mày tràn đầy khí phách của thiếu niên.

   "Ông chủ, đổ đầy Thiêu Đao Tử vào đây đi." Thiếu niên gỡ xuống bầu rượu, tiếp cận bầu không khí có thể mơ hồ cảm nhận được lạnh thấu xương. Ông chủ tiếp nhận bầu rượu, thầm nghĩ tương lai bảng anh hùng của Bách Hiểu Đường khẳng định có thể có một vị trí nhỏ dành cho vị công tử trước mắt này.

   giang hồ lãng khách, bất quá một đường cưỡi ngựa xem hoa, ngẫu nhiên gặp chuyện bất bình rút thương tương trợ, tiếp cái ủy thác kiếm chút ngân lượng nuôi sống chính mình, sống được cũng là tùy ý.

   Tư Không Trường Phong nghĩ, suy nghĩ ở trong đầu chợt như mây khói tiêu tán, bước đi cũng càng thêm vui sướng.

   liền như vậy liên tiếp qua vài ngày, hắn cũng không có bất kỳ loại cảm xúc dị thường nào, dần dần cũng bắt đầu có lại cái cảm giác năm tháng tĩnh hảo.

   trái lại học đường ở thành Thiên Khải đã nổ tung nồi.

   Bách Lý Đông Quân ôm kiếm, nói cái gì đều phải đi ra ngoài tìm người.

   Lôi Mộng Sát một viên đầu hai cái đại: "Tạm thời không nói tới việc ranh giới của Bắc Ly có bao nhiêu rộng lớn, ai biết được Tư Không Trường Phong có thể đã tới ngoài biên cương rồi hay chưa?"

   tiểu sư đệ khăng khăng trốn đi, làm sư huynh tự nhiên muốn khuyên.

   Liễu Nguyệt ở một bên không nhanh không chậm mà phe phẩy cây quạt, nghe vậy ứng hòa nói: "Đúng vậy, hơn nữa vị tiểu huynh đệ kia của đệ chỉ là không biết tung tích, lại không phải đã chết...... Ngũ sư đệ, ngươi nói đi?"

   Liễu Nguyệt đóng lại cây quạt, nhìn về phía một bên giả người câm Mặc Hiểu Hắc.

   tầm mắt của những người ở trong phòng đều rơi vào trên người của Mặc Hiểu Hắc, Mặc Hiểu Hắc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Khó mà nói."

   "Ngươi liền ý định cùng ta đối nghịch đúng không?"

   "......"

   Liễu Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, quay đầu đang định lại khuyên, lại bị Bách Lý Đông Quân đoạt lời nói: "Mặc Trần sư huynh nói đúng, Tư Không Trường Phong hiện tại sinh tử chưa biết, ta cần thiết phải đi tìm huynh ấy."

   Lôi Mộng Sát kinh hãi: "Tình thế sao lại biến hóa nghiêm trọng đến mức này?"

   "Chuyện sinh tử không dung qua loa." Ánh mắt của Bách Lý Đông Quân cũng dần dần trở nên kiên định hơn.

   "Chuyện này rốt cuộc cùng với sinh tử có quan hệ gì?" Lôi Mộng Sát vẫn là khó hiểu.

   "Nhân sinh tới liền sẽ chết."

   "Vậy cũng không thể kết luận hắn đã chết nha!"

   "Cho nên mới muốn đi tìm huynh ấy."

   "Không phải, kia......"

  

   mấy vòng qua đi, Lôi Mộng Sát đã hoàn toàn bị thuyết phục, hắn xua xua tay, sống không còn gì luyến tiếc: "Cái danh Chước Mặc nhiều lời nhường cho đệ đấy."

   mấy người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì.

   Bách Lý Đông Quân thấy thế, ôm quyền nói: "Cảm tạ các vị sư huynh quan tâm, cũng xin các sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo người bình an trở về."

   cái này bọn họ càng khó mà nói cái gì.

   tóm lại vẫn không thể thả người.

   cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ không biết bao lâu, nóc nhà truyền đến một giọng nói quen thuộc, có chút già nua: "Để cho nó đi thôi, giờ phút này tâm tư của nó không ở chỗ này, lưu lại cũng vô dụng, sớm hay muộn đều sẽ trốn."

   Lạc Hiên còn có chút do dự: "Sư phụ......"

   Lý Trường Sinh uống cạn giọt rượu cuối cùng ở trong bình, nhẹ giọng nói: "Ngày mai liền có thể chờ đến Thu Lộ Bạch mà nó tâm tâm niệm niệm, hôm nay lại sốt ruột đi, thiên hạ đệ nhất rượu ngon đều lưu không được nó một ngày, còn có cái gì là có thể khiến nó lưu lại được nữa?"

   tự nhiên không có.

   vì thế các sư huynh chung không hề cản, Bách Lý Đông Quân cưỡi ngựa, bay nhanh lược qua bên đường đủ loại, ra khỏi thành Thiên Khải.

  

   bên mắt cảnh sắc phù quang lược ảnh líu lo mà qua, bên tai tiếng gió gào thét, ánh nắng chói mắt.

   Bách Lý Đông Quân nheo lại mắt, trên thực tế y cũng không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy hẳn là một đường đi về phía Nam thôi.

   liệt mã đạp khởi bụi đất, bóng dáng kéo dài, phía sau Thiên Khải cách y càng ngày càng xa, cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ chẳng thể nhìn thấy nữa, mai một vào bên trong dãy núi xanh rì.

  

   "Bà chủ, xong rồi." Tư Không Trường Phong tìm một góc ngồi xuống, một cây trường thương đặt ở bên cạnh bàn, lóe hàn quang.

   Bà chủ mỉm cười, đổ đầy bầu rượu mà Tư Không Trường Phong ném đến, bưng lên rượu mới ủ và thức ăn đi qua: "Tiểu thiếu hiệp còn tính toán tiếp tục hướng Nam mà đi sao? Không bằng ở lại chỗ của ta đi, ta bao ngươi ăn uống, ngươi giúp ta giải quyết mấy tên lưu manh gây chuyện."

   mấy ngày trước đây khách điếm của nàng bị mấy tên sơn tặc xông vào phá, vừa lúc gặp vị tiểu thiếu hiệp trước mắt này đi ngang qua, giúp nàng bình ổn việc này, sợ bà chủ lại bị viện binh của sơn tặc trả thù, Tư Không Trường Phong quyết định ở thêm vài ngày.

   Tư Không Trường Phong nghe vậy cười cười: "Bà chủ à, nhân sinh giống như sông biển, mà ta chỉ là lục bình thường trôi, luôn là phải đi."

   bà chủ tự nhiên hiểu, nàng ngồi xuống đối diện với Tư Không Trường Phong, cũng không lại cản: "Chờ ngươi dưỡng thương cho tốt rồi hẵng đi."

   Tư Không Trường Phong gật đầu.

   "Đúng rồi, hôm qua có thư cho ngươi." Bà chủ lấy ra một phong thư từ trong quầy, phóng đến trên bàn, nói: "Ta bận quá nên quên mất."

   "Không có việc gì." Tư Không Trường Phong bóc thư ra, người gởi thư không ngoài dự đoán của hắn, là Tân Bách Thảo.

   hắn vẫn chưa cắt đứt liên hệ hoàn toàn với người sư phụ này, lúc mới tới khách điếm còn truyền tin cho Dược Vương Cốc.

   trong thư viết Bách Lý Đông Quân nghe nói hắn rời đi, suốt đêm ra khỏi thành Thiên Khải, hạ quyết tâm muốn tìm hắn.

   Tư Không Trường Phong cười khổ, thầm nghĩ Bách Lý Đông Quân cuộc đời này am hiểu nhất sợ không phải ủ rượu, mà là tìm người.

   "Là trong nhà gởi thư hả?" Bà chủ thấy hắn thần sắc không đúng, nhẹ giọng hỏi.

   "...... Xem như là vậy đi." Tư Không Trường Phong rũ mắt, mặc dù biết xác suất mà Bách Lý Đông Quân tìm được chỗ này cực nhỏ, lại vẫn là mở miệng nói: "Bà chủ, nếu có người đến chỗ này hỏi ta, thì cứ nói rằng ta đã chết rồi."

   hắn không tin Bách Lý Đông Quân sẽ khắp nơi tìm một cái người chết.

   bà chủ vẫn chưa hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.

   việc của giang hồ, hẳn là phức tạp thật sự, nàng nghĩ.

  

   khách điếm ở vào chỗ giao nhau của Tây Nam, nơi này dãy núi vờn quanh, sơn tặc đông đảo.

   Tư Không Trường Phong nâng lên trường thương, xử lý xong tên cường đạo cuối cùng.

   bà chủ ở cách đó không xa yên lặng thu thập cửa hàng bị đánh đổ, trên mặt gợn sóng bất kinh, làm như đã quen rồi.

   Tư Không Trường Phong có chút khó hiểu: "Bà chủ, chỗ của bà sơn tặc nhiều như vậy, sao lại không đổi chỗ khác đi? Nếu như ta đi rồi thì bà phải làm sao bây giờ?"

   bà chủ chỉ cười, lại cái gì cũng chưa nói.

   đáp lại Tư Không Trường Phong chỉ có tiếng gió núi nhàn nhạt.

  

   bảy ngày sau, Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng tìm được cái khách điếm.

   đường từ Bắc hướng Nam núi rừng đông đảo, dân cư thưa thớt, khách điếm càng là không thấy tung tích. Liên tiếp bảy ngày này Bách Lý Đông Quân hoặc là là tìm viên chạc cây mà ngủ hoặc là là tìm cái sơn động mà túc.

   dọc theo đường đi mặt xám mày tro, nào còn có nửa phần bộ dáng của tiểu công tử trấn Tây Hầu nữa.

   khi nhìn đến nơi xa có một khách điếm như ẩn như hiện, Bách Lý Đông Quân mau khóc ra tới.

   bà chủ đứng ở cửa, hướng nơi xa nhìn ra, vừa vặn thấy y.

   y giục ngựa ngừng ở trước mặt của bà chủ, một bộ trường bào màu lam đen bạc bị bụi đất bao phủ, có chút phát ám.

   "bà chủ, phòng cho khách tốt nhất cùng rượu và thức ăn." Y nhảy xuống ngựa, nói: "Thức ăn cho ngựa cũng phải thượng đẳng."

   trong lúc dư quang ngó tới một đạo hoa ngân ở bên khung cửa cách đó không xa, phong mà sắc bén, không sâu không cạn.

   y giữa mày vừa động, tay nắm dây cương không khỏi buộc chặt.

   là trường thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro