【 trần khư 】 Nợ phong lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸ooc tạ lỗi

Toàn văn miễn phí

Tình đậu khó nói tiểu Bách Lý.

"Trong mắt say đào hoa, đầy người nợ phong lưu."

————

Tư Không Trường Phong từ trên mặt đất đứng lên, trên đầu gối dính chút bụi đất, ánh mắt hắn xuyên qua Nam Cung Xuân Thủy, nhìn thấy Bách Lý Đông quân ôm cánh tay, ý cười doanh doanh, "Tư Không Trường Phong, vậy huynh về sau chính là tiểu sư đệ của ta rồi."

Tư Không Trường Phong không để bụng mà cười một chút, "Nói đúng ra thì, huynh là đệ tử của Lý tiên sinh, sao ta lại là tiểu sư đệ của huynh chứ?"

"Mặc kệ." Bách Lý Đông Quân giương cằm, sườn cong thân mình triều Tư Không Trường Phong nhướng mày, "Tiểu sư đệ."

Âm cuối kéo dài trêu chọc trái tim của Tư Không Trường Phong hơi chút run rẩy, còn chưa chờ nói cái gì, Nam Cung Xuân Thủy đã nói mình có việc gấp, bắt lấy cổ áo của Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân lăng không bay lên.

Khinh công của Nam Cung Xuân Thủy rất tốt, mặc dù là mang theo hai người cũng có thể như giẫm trên đất bằng.

Nhưng Bách Lý Đông Quân lại có chút sốt ruột mà muốn xuống dưới.

Nam Cung Xuân Thủy dò hỏi nguyên do, Bách Lý Đông Quân đáp: "Đừng quên Doãn sư điệt a."

Mặt hồ tạo nên gợn sóng xẹt qua một sợi dắt băng tra gió lạnh, chỉ với một câu như vậy, trái tim đập nhanh liền rơi vào hắc ám, quy về bình tĩnh.

Lại là Doãn sư điệt.

Ngày ấy hắn vào Thiên Khải, bị Lôi Mộng Sát túm đi Bách Hoa Lâu, hắn nhân một đầu khúc may mắn được thiên kim khó cầu Phong cô nương triệu hoán.

Phong cô nương nói, hắn giống ca ca của nàng.

Tư Không Trường Phong tuy cùng Phong cô nương nhất kiến như cố, nhưng chỉ ngây người một hồi mãn đầu óc liền đều là một hồi đi xuống nên như thế nào cùng Bách Lý Đông Quân giải thích.

Nhưng chờ cho đến khi Tư Không Trường Phong tới trước cửa, lại không phát hiện bóng dáng của người này nữa —— thế mà đã đi rồi.

Cảm giác cô đơn cuồn cuộn mà đến, khiến cho Tư Không Trường Phong cơ hồ thở không nổi, hắn đi đến học đường, muốn hỏi Bách Lý Đông Quân có thật sự là không thèm để ý đến việc này hay không.

Mới vào cửa, liền nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đứng dưới ánh trăng, phía trên đình hóng gió màn che buông xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình dáng hàm dưới của y.

Tư Không Trường Phong đi đường thanh âm không lớn, lại cũng kinh động đến Bách Lý Đông Quân, y có chút nghiền ngẫm mà cười với Tư Không Trường Phong, "Này, huynh đã trở lại rồi hả! Sự tình thế nào rồi?"

Tư Không Trường Phong thấy Bách Lý Đông Quân không hề giống với tình cảm mà mình dành cho y, lại càng cảm thấy nặng nề thêm vài phần.

Bách Lý Đông Quân chỉ là sờ sờ mặt, tiếp tục nói: "Bởi vì đi Bách Hoa Lâu, Doãn sư điệt còn không thể hiểu được cùng ta sảo một trận đâu."

Tư Không Trường Phong muốn hỏi, nàng là lấy loại lập trường nào tới đánh huynh, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình kỳ thật càng không có lập trường tới chất vấn Bách Lý Đông Quân.

——

Quả nhiên, Nam Cung Xuân Thủy nghe xong Bách Lý Đông Quân nói sau lại xoay cái cong, đi tiếp Doãn Lạc Hà.

Sau lại, mấy người cùng nhau trụ vào thành Tuyết Nguyệt.

Thiên thượng nhân gian, phong hoa tuyết nguyệt bốn chữ đều là đến mỹ, Tư Không Trường Phong sinh ra rung động đến tâm can, xem xét cảnh đẹp tự nhiên cũng là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng hôm nay lại khó được tĩnh hạ tâm.

Phong lạc cánh đào, ánh trăng như nước, núi xanh phập phồng liên miên, làm như duyên đến phía chân trời.

Bỗng nhiên, kiếm khởi gợn sóng, là Bách Lý Đông Quân đang luyện mười chín thức kiếm ở đằng xa, Tư Không Trường Phong hàng mi dài chợt tắt, thu hồi tầm mắt liền phải xoay người rời đi.

Lại bị Bách Lý Đông Quân gọi lại bước chân, "Tư Không Trường Phong, hai ngày nay huynh trốn tránh ta làm cái gì?"

"Không có a." Tư Không Trường Phong nghe vậy ngoái đầu nhìn lại triều y giả ý cười liền biến mất ở bên trong ánh trăng.

Bách Lý Đông Quân tùy tay ném Bất Nhiễm Trần qua một bên, chính mình ngã xuống bên trong bụi cỏ, ánh sáng nhạt của bầu trời đầy sao từ khe hở ngón tay chảy xuôi mà qua, y vươn tay lên, phảng phất muốn ôm lấy sao trời vào lòng.

"Thiên hạ sao trời quá nhiều." Bên người truyền đến tiếng sột soạt, Bách Lý Đông Quân quay đầu, thấy là tóc bạc tựa tiên nhân Nam Cung Xuân Thủy ngồi xuống. "Con chỉ có một đôi tay, còn tưởng trích nhiều ít ngôi sao?"

Bách Lý Đông Quân khó hiểu, ngồi dậy triều hắn chớp chớp mắt, "Sư phụ, ý của người là gì thế?"

Nam Cung Xuân Thủy cười lắc đầu, điểm vào cái trán của Bách Lý Đông Quân, "Hôm nay sẽ chỉ dạy cho con một chút vậy."

"Ta hỏi con, con nói cái cô nương mà con nhất kiến chung tình kia, con có thật sự khuynh tâm hay không?"

"Đương nhiên, ta cùng nàng lập hạ ước định, chờ cho đến khi ta danh dương thiên hạ, nàng sẽ tới tìm ta." Bách Lý Đông Quân nhặt lên Bất Nhiễm Trần, kiếm phong ra khỏi vỏ, nổi lên hàn quang.

"Thế ta hỏi lại con, con thấy Doãn Lạc Hà thế nào? Nàng một giới nữ lưu, cả ngày cùng con ngốc tại một chỗ, còn có lúc ở thành Thiên Khải, buổi tối nàng đến tìm con uống rượu, cho rằng ta không biết sao?"

Bách Lý Đông Quân oai oai đầu, "Bạn tốt a."

"Cho dù là con thật sự nghĩ như vậy, nhưng nàng lại không nhất định." Nam Cung Xuân Thủy cũng đứng dậy, phủi đi cọng cỏ dính ở trên áo bào trắng, đảo thật đúng là giống cái thư sinh nho nhã.

"Ta hỏi lại con một vấn đề cuối cùng, con thấy Tư Không Trường Phong thế nào?"

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ sau một lúc lâu, "Huynh đệ tốt, kiếm đãng giang hồ, nắm tay thiên nhai."

Nam Cung Xuân Thủy cong mặt mày, chỉ chỉ ngực y, "Tâm của con nói là, con đang nói dối."

Tiếng tim đập ở bên trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ rõ ràng, Nam Cung Xuân Thủy nhìn vành tai của Bách Lý Đông Quân đỏ lên, ý cười càng sâu.

"Nếu là tiên tử tỷ tỷ kia của con và Tư Không Trường Phong, chỉ có một người có thể xuất hiện ở quãng đời còn lại sau này của con, thì con sẽ chọn ai?"

Không chờ Bách Lý Đông Quân trả lời câu hỏi của mình thì Nam Cung Xuân Thủy lại búng thêm một cái vào trán của y, "Nếu con chọn tiên tử tỷ tỷ, thì sẽ mất đi một người đã từng cùng con vào sinh ra tử."

"Còn nếu con chọn Tư Không Trường Phong......" Nam Cung Xuân Thủy dừng một chút, "Thì cũng giống như từ trước đến nay mà thôi, vốn dĩ vị tiên tử tỷ tỷ kia lại không xuất hiện trong cuộc đời của con được mấy lần cả."

"Nhất kiến chung tình gì đó, quá cao xa rồi." Nam Cung Xuân Thủy xua tay lắc đầu, ha ha cười nói.

"Con cứ yên tâm mà đi đi, Tư Không Trường Phong tiểu tử kia là vì việc này của con mà ghen đó." Tiếng cười vẫn như cũ đãng ở bên tai, Nam Cung Xuân Thủy lại đã biến mất tự lúc nào.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một phen lời nói của Nam Cung Xuân Thủy, xoay người gõ vang lên cửa phòng Tư Không Trường Phong.

Bên trong thật lâu không có thanh âm, Bách Lý Đông Quân vẫn kiên nhẫn gõ cửa, thẳng đến người bên trong rốt cuộc chịu không nổi, xuất hiện ở trước mặt y.

"Ta ngủ, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

Tư Không Trường Phong ngáp muốn đóng cửa lại, Bách Lý Đông quân một chân duỗi đi vào, kẹt cửa hung hăng tạp ở trên chân của Bách Lý Đông Quân.

Người trước mắt giữa mày co chặt, Bách Lý Đông Quân xoay người thuận thế đi vào, rồi sau đó đóng lại cửa phòng, gắt gao ôm lấy vòng eo của người trước mặt, "Huynh đừng đuổi ta đi được không, ta về sau không để ý tới bọn họ nữa."

Tư Không Trường Phong tránh ra tới, chống lại Bách Lý Đông Quân, "Trước trả hết một thân nợ phong lưu kia của huynh rồi nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro