【 trần khư 】 nếu tiểu thương tiên mất tích ở trên đường đi Dược Vương Cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 ❗❗ Tư Không Trường Phong trọng thương chưa chết, he yên tâm xem.

  

====================

Bách Lý Đông Quân mặt mày hớn hở nói với Lý tiên sinh về những chuyện liên quan đến Tư Không Trường Phong, Lý tiên sinh chỉ mỉm cười nghe xong, sau đó nhướng mày hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

  

"Nghe bảo vị bằng hữu này của ngươi, hắn sẽ chết, sao ngươi lại không đi cùng hắn tới Dược Vương Cốc?"

  

Bách Lý Đông Quân không chút nào để ý giương lên tay, ngữ khí tràn ngập tin tưởng mù quáng.

"Sẽ không, hắn mạng lớn thực, không chết được."

  

Lý tiên sinh liếc y một cái.

"Mới vừa rồi ngươi còn nói hắn lâu rồi không có trả lời thư từ của ngươi kia mà, có khi đã chết rồi cũng nên, như thế nào đột nhiên lại tin tưởng hắn đến vậy?"

  

Bách Lý Đông Quân hơi có chút ngượng ngùng.

"Ai nha ta nói giỡn, dù gì thì hắn cũng sẽ không chết đâu. Hắn đáp ứng ta, đợi cho đến khi hắn hết bệnh rồi, mà chuyện của ta cũng chấm dứt, thì chúng ta sẽ cùng nhau lang bạt giang hồ."

  

Tình ý thuần khiết của thiếu niên, thật tốt, tuổi trẻ thật tốt. Lý tiên sinh thật sâu nhìn tiểu đồ đệ của hắn, đem một tiếng thở dài đè ở trong lòng.

  

Hắn rốt cuộc sống nhiều năm như vậy rồi, nên xem sự tình cũng thấu triệt hơn nhiều so với những thiếu niên này, bộ dáng của Bách Lý Đông Quân khi nhắc tới tiểu thương tiên mãn nhãn xuân ý, chỉ sợ rằng ngay cả y cũng không biết đến tâm tư này của mình.

  

Chỉ nguyện vị tiểu thương tiên chưa từng gặp mặt kia, có thể vượt qua kiếp nạn này bình an trở về. Nếu không đồ đệ này của hắn có khi lại phát điên mất, vạn nhất chính mình còn mơ hồ liền đau mất người yêu, còn không biết sẽ điên đến mức nào nữa.

  

Nhưng mà ngày hôm sau, Bách Lý Đông Quân tốn số tiền lớn mua tin từ Bách Hiểu Đường lại nhận được tin mà mình không mong muốn nhất.

  

【 Tư Không Trường Phong chưa tới Dược Vương Cốc, mất tích, hư hư thực thực tử vong. 】

  

Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nhẹ buông tay, tờ giấy trong tay đã là theo gió bay đi.

  

Không có khả năng, không có khả năng!! Tư Không Trường Phong sẽ không chết, còn không phải là mất tích sao? Y đi đem Tư Không Trường Phong tìm trở về không phải được rồi!!

  

Bách Lý Đông Quân hồng mắt cầm lấy bội kiếm, đá văng ra cửa chính học đường rồi đi ra ngoài.

  

Lý tiên sinh vững vàng ngồi ở nóc nhà, lúc này thấy y ra cửa, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Ngươi không thể đi, ngươi nên biết rằng lúc này nếu rời khỏi Thiên Khải sẽ rất nguy hiểm."

  

Bách Lý Đông Quân trong lòng sốt ruột, chỉ nghe được "Không thể đi" mấy chữ liền mất đi hơn phân nửa thần trí, y lập tức rút kiếm ra chỉ vào người trước mắt.

  

"Dựa vào cái gì cản ta? Ta đáng ra không nên tới Thiên Khải, ta nên đi cùng huynh ấy đến Dược Vương Cốc, đều là các ngươi sai!"

  

"Ta muốn đi tìm huynh ấy, hôm nay ai cũng không được cản ta!"

  

Dám rút kiếm chỉ vào sư phụ như vậy, đồ đệ này, thật là đại nghịch bất đạo.

  

Lý tiên sinh thấy đôi mắt của y đã đỏ bừng, quanh thân khí thế lãnh túc, bắt đầu có dấu hiệu nhập ma, bất đắc dĩ hừ một tiếng, thân pháp nhanh như quỷ mị, nháy mắt di động đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân, lưu loát đánh ngất người kia.

  

"Lôi nhị mau ra đây đi, còn xem náo nhiệt cái gì nữa, mau đưa tiểu sư đệ của con về coi chừng đi."

  

Lôi Mộng Sát đang tránh ở ven tường bị chỉ đích danh, cười mỉa đi tới, tiếp nhận tiểu sư đệ trong tay của sư phụ, tuy vậy vẫn là có chút không yên tâm mà dò hỏi.

  

"Sư phụ, Tư Không Trường Phong thật sự đã chết sao? Nếu hắn có việc, con sợ là ngăn không được tiểu sư đệ."

  

Lý tiên sinh trừng hắn một cái, ngữ khí hơi có chút sâu không lường được.

"Ta tin tưởng đồ đệ của mình, tiểu sư đệ của ngươi nói người không chết được chính là không chết được, ta đi xem thử tình hình thế nào. Chỉ một ngày thôi, đừng để cho người khác biết là ta không ở Thiên Khải, biết chưa?"

  

Lôi Mộng Sát liên tục gật đầu, Lý tiên sinh nói xong liền trường tụ một hợp lại, phi thân rời đi.

  

====================

Lại lần nữa nghe được một tiếng "Bang" vang lên từ trong phòng, Lôi Mộng Sát sắp sầu chết rồi, vội vàng vào cửa an ủi tiểu sư đệ của hắn.

  

"Sư phụ đã đi tìm hắn rồi, chỉ một ngày thôi, ngươi an an tĩnh tĩnh chờ một ngày không được sao, tổ tông à, ngươi......"

  

Không nghĩ tới lời nói của hắn còn chưa nói xong, một bầu rượu đã bay qua, xoẹt qua bên tai của hắn rồi rơi xuống trên mặt đất, lại là một tiếng giòn vang.

  

Lôi Mộng Sát bị hoảng sợ, nhịn không được xoay người đi xem. Mới vừa tiến vào còn không có chú ý, thấy rồi càng là dọa người, trên mặt đất vô số mảnh vỡ vò rượu nát bấy, không có mấy chục đàn cũng có mười mấy đàn.

  

Đây là muốn uống chết chính mình sao??

  

Lôi Mộng Sát trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu sư đệ lại lần nữa mở ra vò rượu mới, một chân dẫm lên ghế, một ngửa đầu lộc cộc lộc cộc liền rót, nháy mắt một vò thấy đế.

  

Sau đó Bách Lý Đông Quân hung hăng quăng cái vò rượu không xuống đất, lại là một tiếng giòn vang, mảnh nhỏ tứ tán vẩy ra, thậm chí còn cắt phải mặt của y.

  

Nếu tiểu sư đệ uống rượu đến chết, có phải cũng coi như hắn đã trông giữ bất thành rồi không...... Lôi Mộng Sát kêu rên một tiếng đi lên giữ chặt lấy Bách Lý Đông Quân.

  

"Đừng uống nữa đừng uống nữa, tổ tông ngươi ngừng uống đi! Lỡ như Tư Không Trường Phong trở lại, ngươi lại xảy ra chuyện, ta làm sao công đạo với hắn đây!"

  

Bách Lý Đông Quân mặt vô biểu tình sững sờ, ở vào lúc nghe được mấy chữ "Tư Không Trường Phong" thì cả người chấn động, thoáng đẩy ra Lôi Mộng Sát, nắm lấy bờ vai của hắn lặp lại đánh giá, đột nhiên không hề dự triệu sờ lên gương mặt của hắn.

  

Lôi Mộng Sát thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lại tại hạ một cái chớp mắt, nhìn thấy biểu tình của Bách Lý Đông Quân trở nên ủy khuất, mắt to nháy nháy rớt xuống hai giọt nước mắt.

  

"Tư Không Trường Phong, sao bây giờ huynh mới trở về?"

  

Được rồi, tiểu tử này rốt cuộc là uống đến mê sảng rồi...... Lôi Mộng Sát thở dài, đang muốn lấy xuống tay của tiểu sư đệ hắn, nói rõ ràng với y, lại bị người kia ôm cái rắn chắc.

  

Bách Lý Đông Quân ủy khuất nhẹ cọ bên cổ hắn, dán ở bên tai hắn lẩm bẩm lời nói nhỏ nhẹ.

"Huynh từng bảo đảm với ta rằng, huynh sẽ không chết, về sau chúng ta còn muốn cùng nhau lang bạt giang hồ, huynh quả nhiên không nuốt lời......"

  

"Ta thật hối hận không có đi cùng huynh tới Dược Vương Cốc, huynh một người lẻ loi, đã gặp phải chuyện gì rồi......"

  

Những lời này ngươi không nên nói với ta, chờ Tư Không Trường Phong trở về mà nói với hắn đi, trời xanh ơi!

  

Bách Lý Đông Quân khóc đến ủy khuất, sức lực còn rất lớn, gắt gao thít chặt cổ Lôi Mộng Sát không buông tay, thẳng ôm đến hắn thở không ra hơi. Lôi Mộng Sát liều mạng vỗ liên tục vào cánh tay y, lại bị ôm càng chặt.

  

Đang ở vào lúc hai người không ngừng giằng co, cửa kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, Lôi Mộng Sát gian nan quay đầu, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Lý tiên sinh.

  

"Đừng náo loạn nữa, mang sư đệ của con lại đây."

  

Lôi Mộng Sát thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng quyết định đánh vựng con ma men, kẹp người theo qua đi.

  

====================

Bách Lý Đông Quân chưa từng nghĩ rằng từ trong mộng tỉnh lại, vừa chuyển đầu đã thấy được một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

  

Tư Không Trường Phong!

  

Y có chút mừng rỡ như điên thò lại gần xem, lại phát hiện Tư Không Trường Phong hai mắt nhắm nghiền, trên người nóng lên, mà ngực cánh tay bụng đều chằng chịt vết thương, vẫn còn hơi hơi thấm huyết.

  

Đây là...... Sao lại thế này? Bách Lý Đông Quân tay run nhè nhẹ mở ra băng vải xem xét miệng vết thương, từng tấc sờ qua phần nhô lên gần miệng vết thương.

  

Hẹp mà thon dài, kiếm thương, rốt cuộc là ai? Tư Không Trường Phong là cô nhi, sao lại có kẻ thù được, chẳng lẽ là tìm y?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro