( trần khư ) Nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cởi quần áo của hắn ra đi."

Ôn Hồ Tửu tựa hồ không phát hiện hai người chi gian giương cung bạt kiếm, chỉ huy người đem thau tắm chứa đầy rượu.

"Ta làm là được, Bạch đại ca... Có thể đi ra ngoài."

Tiểu Bách Lý trực tiếp hạ lệnh trục khách, một tiếng "Bạch đại ca" này có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

Bách Lý Đông Quân nhưng thật ra không cùng cậu cãi cọ, thương thế của tiểu thương tiên quan trọng nhất, hơn nữa lúc sau mình còn thủ Tư Không Trường Phong suốt ba ngày, một tấc cũng không rời, cho nên y vẫn là rất yên tâm.

Bách Lý Đông Quân mới vừa đi ra cửa phòng, tiểu Bách Lý liền đóng sầm cửa lại, còn muốn nhìn thân mình của bồi tiền hóa nhà cậu nữa sao?!

Nhưng mà...... cậu cũng là lần đầu tiên...... Theo đầu ngón tay xoay ngược lại, da thịt trắng nõn của thiếu niên chậm rãi hiển lộ.

Trên người là cơ bắp rắn chắc nhưng không quá khoa trương.

Những vết sẹo mang trên người có vẻ cũng không xấu xí, ngược lại khiến cho người thấy phải đau lòng, ngực của thiếu niên phập phồng mỏng manh, cùng với sắc mặt tại nhợt lúc này, tựa như một chiếc bình sứ dễ vỡ, làm tiểu Bách Lý càng thêm nhẹ nhàng cẩn trọng.

Dựa theo phân phó của Ôn Hồ Tửu, tiểu Bách Lý đem Tư Không Trường Phong toàn thân chỉ còn lại có đồ lót bế lên nhẹ nhàng bỏ vào thau tắm, Ôn Hồ Tửu quan sát toàn bộ hành trình tỏ vẻ, tiểu bá vương nhà mình cư nhiên cũng có một mặt cẩn thận chu đáo đến vậy...... Hôm nay thật là mở mang tầm mắt!

"Con yên tâm đi, ba ngày sau, nhất định sẽ trả lại cho con một Tư Không Trường Phong tung tăng nhảy nhót."

Cho dù có được hứa hẹn từ cữu cữu, tiểu Bách Lý vẫn là không yên lòng, kiên trì canh giữ ở một bên, ngẩn ngơ chính là ba ngày.

Mỗi ngày tự tay ôm người ra, lau khô thân thể lại bỏ vào bên trong ổ chăn, cẩn thận lấy ra hai con rắn bảo bối của Ôn Hồ Tửu từ trên người của Tư Không Trường Phong, sợ dọa đến bồi tiền hóa.

"Chờ hắn tỉnh thì tốt rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi."

Dù sao người cũng đuổi không đi, Ôn Hồ Tửu dứt khoát giao Tư Không Trường Phong cho tiểu Bách Lý, chính mình xách theo bầu rượu ra cửa.

Tiểu Bách Lý ngồi ở mép giường nhìn xuống đối phương, Tư Không Trường Phong có một đôi mắt làm rung động lòng người, sáng như bầu trời đầy sao, hiện giờ hai tròng mắt nhắm lại, thiếu đi ba phần mũi nhọn, lại nhiều thêm bảy phần mềm mại.

Tiểu Bách Lý cẩn thận mà miêu tả khuôn mặt tinh xảo kia, ở phía dưới ánh nến le lói, thật sự là đẹp cực kỳ.

Chuẩn bị xong bữa sáng, tiểu Bách Lý ngồi ở bên cạnh bàn, chống đầu nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn ngủ say như cũ, chờ người kia tỉnh lại rồi, trong mắt đều là sủng nịch mà chính mình cũng chưa từng phát giác ra.

"Tỉnh rồi hả? Tới ăn cơm đi."

Tư Không Trường Phong duỗi người rồi mở mắt ra, bỗng nhiên ngồi dậy, bên tai liền truyền đến tiếng nói mang theo ý cười của tiểu Bách Lý.

Bỗng nhiên tan đi thần khởi mê mang, Tư Không Trường Phong chớp chớp mắt, phát hiện thân thể không khoẻ đã tiêu, một mùi thơm đánh úp lại, trong bụng rỗng tuếch, xuống giường, lại là dưới chân mềm nhũn, cuống quít ổn định thân hình.

Lo lắng trong mắt tiểu Bách Lý chợt lóe mà qua, lại nghĩ đến hứa hẹn của cữu cữu, mới thoáng an tâm.

"Huynh thật đúng là mạng lớn, gặp được ta! Không dễ gì thuyết phục được cữu cữu cứu người đâu."

Tiểu Bách Lý đắc ý mà giương cằm.

Tư Không Trường Phong xem nhẹ cái giọng điệu cứ như tranh công của đối phương, cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.

Tiểu Bách Lý nơi nào cam tâm bị xem nhẹ, chớp mắt, kẹp ra một con rắn nhỏ từ trong cổ tay áo của hắn, "Vật nhỏ này sao vẫn còn ở đây?"

Vừa nói còn cố tình đưa đến trước mặt cho đối phương xem, sợ tới mức Tư Không Trường Phong run rẩy ống tay áo, hoảng loạn mà rụt thân mình về phía sau.

Nhớ tới thiếu niên ngày xưa đều là không quan tâm mà hướng về phía trước, nơi nào lộ ra biểu tình kinh hoảng như vậy...... Đừng nói, còn rất đáng yêu, tiểu Bách Lý còn tưởng lại trêu chọc hắn, lại bị Ôn Hồ Tửu đột nhiên xuất hiện đánh nhẹ vào tay, một đống tiểu bảo bối cũng đều bị thu đi rồi.

"Ngươi, trúng độc của ta."

Ôn Trường Phong đánh gãy lời cảm tạ của Tư Không Trường Phong, nghiêm trang mà nói.

"Cái gì?!"

Tiểu Bách Lý và Tư Không Trường Phong trăm miệng một lời nói.

Tư Không Trường Phong thở phào một hơi, cầm lấy chén đũa tiếp tục ăn, chỉ cần còn chưa có chết, thì vẫn phải ăn cơm.

Tiểu Bách Lý lại không vô tư đến như vậy, vẻ mặt vội vàng hỏi, "Vậy thì phải làm sao đây? Không thể để cho huynh ấy chết như vậy được!"

"Đi tìm Tân Bách Thảo......"

......

Tiểu Bách Lý đỡ trán, cậu thân thiết mà cảm nhận được cữu cữu của mình không đáng tin cậy.

10 ngày thời gian, bồi tiền hóa lẻ loi một mình, làm sao mà cậu yên tâm cho được.

"Bồi tiền hóa, ta đi với huynh......"

"Con không được!" Ôn Hồ Tửu trực tiếp đánh gãy câu nói của tiểu Bách Lý, "Con đã đáp ứng với ta rồi, chỉ cần ta cứu hắn, con sẽ cùng ta trở về."

"Nhưng..."

"Yên tâm đi, ta một người có thể."

"Nhưng......"

Tiểu Bách Lý nôn nóng mà mở miệng, Tư Không Trường Phong lại vỗ vào bả vai của cậu trấn an, "Chờ ta khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ đi tìm huynh."

Ba người ở cửa thành cáo biệt, Tư Không Trường Phong vẫn là bộ dáng tiêu sái như cũ, tiểu Bách Lý lại một hai phải bắt đối phương đáp ứng nhất định tồn tại trở về tìm cậu thì mới bằng lòng bỏ qua.

"Nếu là nhìn thấy Bạch đại ca, thay ta nói lời tạm biệt."

Bạch Đông Quân dẫu sao cũng từng giúp hắn, cái ôm ấm áp ngày ấy, là trước đây Tư Không Trường Phong chưa bao giờ cảm thụ được.

"Còn Bạch đại ca......" Tiểu Bách Lý không phục phàn nàn, "Ta cũng lớn hơn huynh, sao không thấy huynh gọi ta là ca ca?"

"Huynh có lớn hơn ta bao nhiêu đâu, hơn nữa không phải huynh bảo ta gọi huynh là chưởng quầy sao......"

Tư Không Trường Phong mãn nhãn vô tội mà nhìn đối phương, tiểu Bách Lý tuy lý không thẳng nhưng khí tráng.

"Hiện tại quán rượu cũng không mở được nữa, không có chưởng quầy, vậy huynh có phải hay không......"

"Bách Lý Đông Quân, huynh đừng nghĩ chiếm tiện nghi từ ta!"

"......"

Chính mình như thế nào chiếm tiện nghi, tiểu Bách Lý âm thầm cắn răng, đều do cái tên Bạch Đông Quân kia!

......

Bách Lý Đông Quân, nếu ta may mắn không chết, định sẽ tới tìm huynh!

Tư Không Trường Phong cũng không quay đầu lại mà giục ngựa đi.

"Loại người này, hẳn là loại người sẽ chết ở trên giang hồ."

Ôn Hồ Tửu đối với bóng dáng của người kia cảm khái nói.

"Cữu cữu người nói cái gì đâu! Cái gì có chết hay không, đừng có nói mấy cái chuyện xui xẻo thế nữa..." Tiểu Bách Lý nơi nào nghe được người ta nói bồi tiền hóa của cậu sẽ chết chứ, "Tư Không Trường Phong nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"

Nơi xa Bách Lý Đông Quân hơi hơi mỉm cười, liễm đi thân hình, lúc này y phải tự mình đem tiểu thương tiên nhà mình đưa đến trên tay của Tân Bách Thảo thì mới có thể an tâm.

  

  ——— chưa xong còn tiếp ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro