2. Cho Hổ Ăn Bằng Thân Mình (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Elreloj

Nguồn: AO3

_____________________________________

"Ngươi nói với Phàm Kiến là ngươi muốn Đại Khánh trở thành một vương triều bất tử?"

Khánh đế đè người lên giường và xé quần áo của Trần Bình Bình một cách không hề nhẹ nhàng

Trần Bình Bình nhìn quần áo vương vãi trên mặt đất, nghe vậy sửng sốt, sau đó mỉm cười nói "Xem ra bệ hạ cũng biết. Đây quả thực là tâm nguyện của thần đã ấp ủ từ lâu."

Khánh đế không để ý tới y, hắn lột sạch sẽ quần áo trên người y, tiến tới, đặt tay lên thắt lưng của Trần Bình Bình, sau đó chậm rãi nhìn vào chỗ giữa hai chân y, những vết sẹo ấy thật gớm ghiếc và xấu xí, những đường cong màu đen lộ rõ ​​thân phận của người nằm trên giường, trước kia Khánh đế sẽ không nhìn kỹ, nhưng hôm nay hắn nhìn kỹ một hồi rồi lại đưa tay sờ sờ

Trần Bình Bình quay đầu đi, y không muốn có ai nhìn thấy nơi đó, y kìm lại tiếng hét sắp thoát ra khi những ngón tay của Khánh đế đang dần xoa dịu chúng

Giây tiếp theo, hắn chen người vào giữa hai chân người kia, vòng chân y lên ngang hông mình và khám phá phía sau của y

"Ngươi nói thật à?" - hắn không cần bôi trơn, thẳng tấp nhét một ngón tay vào

"...Thần thành thật. Vì nhà Khánh, thần sẵn sàng...cống hiến mọi thứ." Trần Bình Bình nói khi đã vượt qua sự khó chịu do ngoại vật gây ra trong cơ thể mình

"Nếu một ngày nào đó ta và Khánh quốc đối nhau, ngươi sẽ chọn bên nào?" Giọng điệu của Khánh đế bình tĩnh, hắn lại thêm một ngón tay vào nghịch nghịch

"Bệ hạ... Trong lòng thần vẫn luôn là một với Khánh quốc, thần chưa bao giờ..." - hắn lại cho thêm ngón tay thứ ba vào làm cho Trần Bình Bình đang đáp cũng phải dừng lại nhưng không lâu lại cố gắng nén đi sự khó chịu mà nói tiếp: "Chưa bao giờ tách rời...huống hồ, nô tài này là của bệ hạ... ưm..."

Hắn rút ngón tay ra, rồi lại chậm rãi đẩy những ngón tay vừa hơi lạnh vào trong, xoay tròn xoa xoa nếp gấp ở hậu nguyệt của y

"Những người hầu như thần sẽ làm bất cứ điều gì bệ hạ bảo họ làm."

Khánh đế im lặng lắng nghe câu trả lời của người dưới thân mình, hắn ta đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần, trong phòng xử án, trong thư phòng và cả trên giường, mỗi lần như thế, Trần Bình Bình đều trả lời bằng những từ và cụm từ giống nhau, ngay cả giọng điệu cũng giống hệt những lần trước đó

Hắn và thần tử của hắn đang làm những điều thân mật nhất, nhưng họ lại vẫn nói dối khi cả hai đều biết rõ. Về hiếu chiến, chung thủy, đa nghi, vui vẻ, nếu cân nhắc trong mọi cuộc trò chuyện thì sự thật trong đó có thể không nặng bằng một chiếc lông vũ. Nhưng hai người bọn họ không bao giờ chán điều đó, họ vẫn tin rằng đối phương sẽ bị lừa hết lần này đến lần khác

Nếu là trước kia, Khánh đế cũng sẽ vui vẻ nghe theo y nhưng hôm nay hắn chán quá nên muốn thay đổi một chút

"Ngươi đang nói dối với ta."

Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định. Ngay sau đó, Trần Bình Bình bị nhấc lên không trung và bị áp mạnh ra ngoài mép giường

Khánh đế không biết mình đã cởi áo ngoài từ lúc nào, hắn từ phía sau ôm lấy eo Trần Bình Bình, ngồi ở mép giường. Ngực và lưng của hai người áp sát vào nhau, hơi thở ấm áp của hắn chạm vào xương bả vai đang phồng lên vì quá gầy của y

Trần Bình Bình ngồi rất khó chịu vì Khánh đế chiếm gần hết không gian bên cạnh giường, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ hình tam giác cho y ngồi. Đôi chân của y yếu ớt và thẳng đứng trên nền đất lạnh giá, còn mắt cá chân mảnh dẻ của y cũng đang run rẩy nâng đỡ một phần trọng lượng của phần thân trên, hai bắp đùi teo tóp của Bình Bình không thể duỗi ra bất kỳ cơ bắp nào để ngăn mình trượt xuống, nếu Khánh đế không dùng tay ôm lấy eo thì bản thân y đã ngã xuống sàn ngay lập tức.

Trần Bình Bình theo bản năng lùi về phía sau, sau đó lại cảm giác được vật cương cứng nóng bỏng của vị hoàng đế nào đó đang áp vào khe hở ở mông của y, Khánh đế ép Trần Bình Bình ngồi yên, hắn thẳng lưng về phía trước và nhét một nửa vật dài và dày của mình vào huyệt đạo sau lưng y

Bịch

Khánh đế đã không tiến sâu hơn nữa mà buông tay ra khỏi eo Trần Bình Bình, y liền ngã xuống nền gạch cẩm thạch, mông va vào mặt đất phát ra âm thanh nặng nề

May mắn giường không cao nên Trần Bình Bình sau khi ngã sẽ không bị gãy xương, nhưng đôi chân của y không thể chống đỡ được gì, y chỉ có thể để xương cụt của mình chạm xuống sàn nhà cứng và lạnh.

Cú sốc từ xương cụt mạnh đến mức làm cho Trần Bình Bình cảm thấy choáng váng không ít. Y thở hổn hển và ngồi liệt một lúc lâu, hai chân dang rộng. Một lúc lâu khi dần hồi sức được một chút, y gắng gượng đứng dậy nhưng lại bất thành, lần này khi tiếp đất, y chống hai tay xuống đất để làm đệm, nhưng lúc này Bình Bình mới nhận ra cánh tay mình đã tê dại tự lúc nào

"Tự trèo lên và ngồi một mình."

Ngoại trừ việc hạ thân đang ngẩng cao lên bộc lộ ham muốn nhức nhối của hắn thì những thứ còn lại như sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thường như khi cùng Lâm Nhược Phủ thảo luận trên triều buổi sáng

Trần Bình Bình duỗi thẳng phần thân trên và đặt hai tay lên mép giường, cố gắng ngồi dậy chỉ bằng sức mạnh của cánh tay và thắt lưng, y cũng thường rèn luyện sức mạnh của cánh tay và eo, nhận định rằng giường không quá cao, y hít thở sâu và từ từ đẩy mình lên, Trần Bình Bình đang định ngồi dậy thì khuỷu tay trái đột nhiên đau nhức, lập tức lại ngã xuống

Lại một tiếng uỵch khác

Khi ngã xuống, trong tiềm thức y muốn ấn chân mình xuống đất, nhưng y lại quên mất rằng chân mình sớm không còn cảm giác gì nữa, chỉ có thể để lực mình tác dụng rơi vào hư vô

Những giọt mồ hôi dày đặc xuất hiện trên trán Trần Bình Bình, cảm giác hiện tại đau đến mức y phải ngã xuống nhưng y vẫn kìm được âm thanh rên rỉ than thở, không cho nó thoát ra khỏi miệng.

Y đặt tay lên mép giường, muốn tiếp tục cố gắng, nhưng lần này y thậm chí còn chưa đứng lên cách mặt đất được ba inch thì đã ngã xuống

Khóe miệng của Khánh đế hơi cong lên. Hắn ta thật khó chịu khi nhìn thấy Trần Bình Bình, một người thường nhẫn nhịn và kiêu hãnh, liên tục ngã xuống đất một cách ầm ĩ. Đầu khấc của hắn đã rỉ ra chất dịch, hắn dùng tay ngẫu nhiên xoa xoa, sau đó đưa tay bôi nhọ khóe miệng của Trần Bình Bình

"Ta nghe nói khi ngươi nghe ta chỉ thị thả Tiêu Ân đi, ngươi đã nói 'Ta có thể bắt được hắn một lần, cũng có thể bắt được hắn lần thứ hai'. Sao ngươi cúi đầu cau mày rồi, cảm thấy rất bất mãn hửm?"

Khánh đế không cho y cơ hội tranh luận, tiếp tục nói: "Đừng lo lắng về việc có người của ta trong viện giám sát hay không. Ngươi nói xem, ta đã khiến ngươi tê liệt đôi chân, nếu ngươi còn tái phạm nữa...Vậy ta cần làm ngươi tê liệt ở đâu?"

"Đứng dậy và tiếp tục!" - Khánh đế bắt đầu hổn hển thì thầm vào tai Trần Bình Bình

Bịch. Trần Bình Bình lại ngã ngửa

Bịch. Lần này Trần Bình Bình vô tình đã bị gãy mắt cá chân khi tiếp đất, y không cảm nhận được đau đớn nhưng nhìn những khớp xương mỏng manh dần dần sưng lên kia cũng hiểu được phần nào

Bịch

Bịch

Bịch. Y đã liên tiếp ngã

"Trần Bình Bình, ngươi biết không, ngươi trông giống như một con chó tầm thường nằm trên mặt đất giãy giụa khi tứ chi bị đứt."

"Đôi chân của ngươi vô dụng, ngươi là một kẻ què."

"Ngươi sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa."

Trần Bình Bình đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Khánh đế với đôi mắt đỏ hoe. Y thực sự đã khóc.

Khánh đế suy nghĩ rất lâu về vẻ mặt của Trần Bình Bình, hiện tại cuối cùng đã đạt được tâm nguyện của mình. Trần Bình Bình đã khóc - có thể đó chỉ là những giọt nước mắt sinh lý, nhưng hắn không quan tâm, bởi vì hắn nhìn thấy sự sợ hãi, oán giận, bất đắc dĩ và đau đớn trong mắt y.

Đây là một Trần Bình Bình cực kỳ sống động mà hắn chưa từng thấy trước đây. Y có những biểu hiện như người thường, cảm thấy đau khổ và oán giận như người thường, hắn ghét y những lúc như con chó ghét chủ không chịu cho mình ăn, cứ khư khư một biểu cảm, giọng điệu mà diễn đi diễn lại trước mắt hắn

Khánh đế vui mừng đến mức nhấc người y lên khỏi mặt đất ngay lập tức và sốt ruột cọ xát hạ thân vào mép hậu nguyệt của y. Hắn ta hỏi: "Ngươi có ghét ta không?"

Trần Bình Bình không trả lời mà chỉ giơ tay lên, ôm eo Khánh đế trong tư thế rất khó xử, rồi áp chặt lưng mình vào ngực hắn ta. Chỉ ở tư thế này, chỉ có chủ động đưa tay ôm lấy người phía sau, y mới có thể ngồi vững, ngăn cản người mình ngã lần nữa.

Hắn cắn vào tai của y và mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó đứng thẳng và truyền nhiệt nóng vào cơ thể Trần Bình Bình một cách nhanh chóng. Phía sau của y ấm áp và chật hẹp nhưng Khánh đế không bôi trơn, chỉ dựa vào chất lỏng tình dục ở phía trước để tiến lên từng chút một. Trước kia hắn hẳn là sẽ hảo tâm đi tìm thạch cao, nhưng hôm nay hắn nhịn không được, hắn đang muốn Trần Bình Bình đến điên cuồng

Hắn đẩy mạnh về phía trước và đẩy vật cứng nóng hổi thẳng vào phần sâu nhất. Ruột bị kéo căng ra từng chút một, những nếp gấp mềm mại mỏng manh bên trong xoắn chặt thành hình trụ, bao bọc lấy cự vật của hắn, tất cả khiến Khánh đế hắn thở dài nhẹ nhõm đầy thỏa mãn

Trần Bình Bình không khỏi phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào sau khi bị cự vật cứng và lớn của Khánh đế đánh trúng điểm sâu bên trong mình. Cơn đau âm ỉ từ xương cụt vẫn chưa tiêu tan, xen lẫn với cơn đau khô khốc do sự co giật và ma sát của hắn gây ra, khiến y có cảm giác như vậy, cảm giác như phần thân dưới bị xéo toạc.

Hắn thao Trần Bình Bình không thương tiếc, mỗi lần va chạm lại cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ cự vật bị đẩy ra vào liên tục, quy đầu bị những nếp nhăn co rút cọ xát, mang đến cho hắn cảm giác khoái cảm run rẩy

Trần Bình Bình vẫn ngồi ở mép giường, mỗi cú thúc của hắn đều khiến y muốn văng ra khỏi giường, hai chân đung đưa một cách yếu ớt, y chỉ có một chỗ ngồi nhỏ, duy nhất có thể giúp y không bị đánh bay chính là chủ động vươn tay ôm Khánh đế ở phía sau, cho dù vị hoàng đế kia đang ôm eo y nhưng y một giây cũng không buông ra, y chủ động chồm người dậy, uốn cong eo hết mức để đón nhận động tác của Khánh đế, ôm chặt lấy hắn ta không rời, giống như con chó sắp bị làm thịt, nó ôm lấy đùi chủ nhân như thể đang khao khát chủ nhân nhớ lại sự thân thiết ngày xưa mà bỏ qua

Khánh đế cảm nhận được hơi lạnh ở eo và lực của các đốt ngón tay, phần thân dưới không khỏi lại sưng lên thêm vài phần

"Trần Bình Bình, quay lại nhìn ta." - hắn bắt đầu một vòng thao túng mới, lạnh lùng ra lệnh cho y

Trần Bình Bình toàn thân tê dại vì tác động của dương vật dày và dài của hắn, y khó khăn quay đầu lại, trong mắt vẫn còn một chút hơi nước

Hắn nhìn vào mắt y, ngoài sự đau đớn của da thịt, trong mắt chỉ còn lại sự bối rối của tình yêu, hắn thay đổi góc độ và đánh vào điểm sâu nhất, quả nhiên đồng tử của Trần Bình Bình co lại

Trần Bình Bình bị hắn chạm vào điểm nhạy cảm kia nhiều đến mức không kịp phát ra âm thanh. Cơn đau ở eo kết hợp với cảm giác tê cứng của vật cứng nóng hổi ngưng tụ thành một cảm giác khoái cảm rất khó tả, y không biết thực sự là do tình dục hay do ảo giác tâm lý khi bị thao quá nhiều nên Trần Bình Bình đã tự cười nhạo chính mình

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Trần Bình Bình không kìm được mà phát ra một hai tiếng nức nở. Y ôm chặt eo Khánh đế, giữ nguyên tư thế quay đầu, cọ môi vào trái cổ của vị quân vương nhà mình và y đã liếm nó một cách bừa bãi

Hắn bị y liếm ngứa ngáy, lúc cúi đầu chặn miệng nhỏ của y, Trần Bình Bình đột nhiên lên tiếng:

"Nô tài này... thân thể đã chẳng còn nguyên vẹn, chỉ có điều... a! Với sự giúp đỡ của Bệ hạ, thần đã có thể... gần như đứng dậy và trông giống một con người."

Trần Bình Bình thở hổn hển và thì thầm, y cảm thấy vật cứng rắn trong cơ thể mình ngày càng lớn và bắt đầu co giật, y biết Khánh đế sẽ sớm đến

"Nô tài vẫn sẽ là...của ngài, làm việc cho ngài và theo ý...ngài đến cuối đời...aaa"

Y mỉm cười và nhẹ nhàng gọi ra cái danh mà mình đã không nhắc đến gần ba mươi năm

"Ngài có thể tin tưởng thần, thưa bệ hạ."

Khánh đế đột nhiên ngừng động tác, cuối đầu xuống hôn y một cách cuồng nhiệt và xuất toàn bộ vào trong cơ thể Trần Bình Bình.

--------

"Viện trưởng, tại sao mắt ngài lại sưng đỏ và chân bị bong gân khi vào cung thế?"

Ngôn Nhược Hải nhìn Trần Bình Bình bị băng bó và ngạc nhiên hỏi, Trần Bình Bình nhếch khóe miệng mỉm cười, dùng một giọng không thể nhận ra cảm xúc rõ ràng nói

"... Chỉ có dùng thân mình cho hổ ăn thì mới có thể vào hang hổ, Nhược Hải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro