[Hải Đặc Lam]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tinh Đặc nổi tiếng ồn ào, tinh nghịch. Người xung quanh đã quá quen với tính cách này của nó.

Ngô Hải yêu nó cũng vì cái tính vô ưu vô lo này.

Anh cưng chiều nó hết mực, mặc cho nó quậy phá. Có chuyện gì anh sẽ cùng nó gánh.

Nhưng anh chỉ bận vài hôm, nó đã biến căn nhà thành bãi chiến trường.

Ngô Hải bận bù đầu với việc sáng tác vũ đạo mới. Anh phải luyện tập ngày đêm, đi sớm về khuya, để nó phải thui thủi đi học một mình.

Anh bảo thời gian này nó phải tự mình làm mọi việc vì anh rất bận. Sáng tự mình bắt xe buýt đến trường, chiều thì tự mình về nhà. Nó cũng buồn lắm chứ nhưng nó hiểu cho công việc của anh

Tối nay anh không về nhà, nó tự mình nấu ăn. Trước giờ anh là người nấu cho nó, nên việc vào bếp đối với nó còn khó hơn cả việc học nhảy.

Nó lên mạng gõ tìm vài món đơn giản. Sau mấy phút chọn tới chọn lui nó dừng lại ở món trứng chiên với cà chua. Món này xem ra khá đơn giản

Do là lần đầu vào bếp vỡ đồ là chuyện bình thường. Chưa đến đâu nó làm vỡ một cái bát. Tiếng loãng xoảng inh ỏi, đồ vật rơi tứ tung. Nó còn bị thương do cắt trúng tay, chân đạp phải mảnh bát vỡ.

Phòng bếp lúc này là một mớ hỗn độn. Nó đứng nhìn phòng bếp một lúc, òa khóc nức nở bao nhiêu buồn bực trong lòng nó trút ra hết. Khóc vì tủi thân, khóc vì cảm thấy mình vô dụng, khóc vì đau, khóc vì nhớ anh

Nó vừa khóc vừa gọi tên Ngô Hải

"Anh Hải, hức...em nhớ anh. Anh... về nhà đi mà, anh nhìn xem em làm nhà bừa bộn hết rồi...hức..."

Nó gọi mãi không thấy hồi âm, mệt mỏi nó không khóc nữa. Định dọn dẹp mọi thứ, nhưng vừa đi được vài bước cơn đau ở chân truyền đến làm nó ngã xuống.

Ngô Hải ở nơi làm việc chẳng khác gì nó, cả ngày như người mất hồn vũ đạo cứ tập đi tập lại một động tác, đến lúc này lại cảm thấy trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Anh vội trở về nhà, đúng như anh nghĩ, trong nhà mọi thứ trở nên lộn xộn, vụn bánh trên sofa vẫn chưa dọn, ti vi chưa tắt. Anh có dự cảm không lành, gọi tên nó

"Đặc Đặc, em đâu rồi"

"Anh "

Anh theo tiếng gọi chạy vào phòng bếp. Đập vào mắt anh là hình ảnh nó ngồi bệt dưới sàn, xung quanh nó là thức ăn rơi lung tung. Nhưng điều khiến anh chú ý là vết thương trên người nó.

Anh vội chạy lại bế nó ra phòng khách để nó ngồi xuống sofa, anh lấy hộp y tế vệ sinh vết thương cho nó, cả một quá trình anh không nói với nó lời nào, cảm giác sợ hãi dâng lên dữ dội. Nó thút thít lên tiếng

"Anh ơi"

"Ừ"

"Em xin lỗi"

"Tại sao"

"..."

"Tại sao lại để mình bị thương"

"Em đói, muốn nấu gì đó để ăn nhưng lại hậu đậu làm rối tung mọi thứ, em xin lỗi"

"Đặc Đặc"

"Dạ"

Anh ngồi lên sofa, ôm nó vào lòng

"Sau này đừng để bản thân bị thương nữa, được không"

"Em biết rồi"

"Ngoan"

Sau ngày hôm đó, nó không còn xuống bếp nữa vì anh đã thuê một người giúp việc là dì Minh. Thuê thêm người giúp việc cũng tốt có thể thay anh chăm sóc nó lúc anh vắng nhà

Ngày đầu đến làm, dì Minh bị nó hành một trận. Quần áo mặc xong nó vứt lung tung trên phòng, đồ ăn trong tủ bị nó lục tung, không biết nó tìm gì trong đó nhưng lục cả buổi trời vẫn không tìm được thứ nó muốn. Dì Minh chạy khắp nhà dọn tàn cuộc cho nó, cũng may dì chỉ mới 35 tuổi sức vẫn còn tốt chứ nếu không hết ngày hôm nay thôi dì sẽ xin thôi việc mất.

Nó chán với việc quậy phá xung quanh, lại chuyên tâm vào việc đàn, hát phải công nhận nó tuy nghịch ngợm quậy phá nhưng nó hát rất hay.

Nghe nó đàn một lúc dì Minh nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ rồi. Giờ này là giờ ăn trưa của nó Ngô Hải có dặn, sức khỏe nó không tốt nên việc ăn đúng giờ rất quan trọng.

Loay hoay một lúc đồ ăn đã xếp gọn trên bàn, dì Minh lên gọi nó xuống ăn

"Cậu chủ, dùng cơm được rồi"

"Dì đừng gọi con là cậu chủ nữa nghe xa lạ lắm"

"Nhưng mà"

"Ây không nhưng nhị gì hết, sau này cứ gọi con là Đặc Đặc như anh Hải gọi vậy đó"

"Có vẻ cậu rất yêu cậu Hải?"

"Điều đó dì còn phải hỏi, không nói nữa đi, đi ăn cơm thôi"

Nó cười hì hì rồi chạy vào phòng bếp, mặt vẫn còn chút đỏ vì câu hỏi lúc nãy.

Trương Tinh Đặc đi ngủ sớm hơn thường ngày. Dì Minh cũng tranh thủ dọn dẹp lại một chút rồi trở về nhà. Do nhà dì gần đây nên không cần phải ở lại.

9 giờ tối

Ngô Hải về đến nhà, dì Minh cũng vừa lúc chuẩn bị rời đi. Anh lễ phép gật đầu với dì Minh

"Dì về sao"

"Vâng thưa cậu cũng trễ rồi"

"Em ấy ngủ rồi sao"

"Dạ phải, lúc nãy cậu ấy có nói đầu hơi đau nên ngủ sớm rồi"

"Con biết rồi, dì về cẩn thận"

"Vậy tôi xin phép"

Anh lên phòng, cởi bỏ áo khoác ngoài quăng tùy tiện lên sofa gần giường, xoa xoa mi tâm. Cảm giác nặng trịch ở mắt khiến anh khó chịu.

Cường độ luyện tập ngày càng nhiều, thời gian ở nhà cũng ít dần. Phải, anh thích nhảy, nhảy đối với anh quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nhưng Trương Tinh Đặc là vô giá. Anh chỉ sợ thời gian sẽ là rào cản chia cắt cả hai.

Thay một bộ quần áo thoải mái, anh nhẹ nhàng ngồi lên giường. Nó chưa ngủ sâu nên khi anh anh ngồi xuống nó xoay người lại ôm anh tiếp tục ngủ. Anh sủng nịnh xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Cứ như vậy một lúc lâu, anh không ngủ nó cũng không thể ngủ được vì cơn đau đầu dữ dội hơn. Nó nhíu mày rên lên một tiếng khó chịu

"Đau đầu sao" - Anh vừa nói vừa xoa hai bên thái dương

"Khó chịu"

"Cố chịu một chút, ngày mai anh đưa em đi gặp bác sĩ được không"

"Em không muốn"

"Nghe lời"

"Chỉ là đau đầu thôi mà uống thuốc sẽ khỏi"

"Không được, chuyện gì anh có thể chiều em nhưng lần này nhất quyết phải nghe anh"

"Hứ, anh thật xấu tính" - Nó bỉu môi trả lời

"Đợi khi em khỏe lại anh sẽ cho em thấy thế nào xấu tính, giờ thì ngủ đi"

Một lớn, một nhỏ ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Tiết trời se lạnh, hai kẻ yêu nhau cùng chìm vào giấc ngủ. Khung cảnh thật đẹp biết bao.

Sáng hôm sau, Ngô Hải xin nghỉ một ngày để đưa nó đến bệnh viện kiểm tra.

Sau 30 phút kiểm tra tổng quát thì đã có kết quả. Ngô Hải cầm kết quả trên tay thở phào nhẹ nhõm. Ra là do nghỉ ngơi không tốt nên mới dẫn đến đâu đầu.

Nói xong hai người chào tạm biệt bác sĩ rồi trở về nhà. Ngồi trên xe anh không ngừng luyên thuyên về sức khỏe của nó, nào là phải ăn uống đầy đủ, nghĩ ngơi cho tốt, tàn nhẫn hơn là bắt nó ngừng việc tập hát.

"Anh quá đáng"

"Vẫn chưa là gì"

"Không thèm nói chuyện với anh nữa"

Nó tức giận quay ra nhìn khung cảnh phía ngoài.

Ca hát là thứ nó thích nhất cũng giống như anh, nếu anh thích nhảy thì nó thích hát, tại sao chỉ vì chút bệnh cỏn con mà không cho nó hát.

Anh biết nó giận nên chỉ im lặng, anh bắt ép là vì lo cho nó thôi. Anh từng nói rồi chuyện khác anh có thể chiều nó nhưng về chuyện sức khỏe thì anh sẽ thật cứng rắn. Cùng lắm nó chỉ giận anh 2, 3 hôm thôi.

Về đến nhà, nó mặc kệ anh chạy thẳng vào phòng. Tiếng đóng cửa vang dội lắm dì Minh giật mình từ trong bếp chạy ra

"Cậu, có chuyện gì sao"

"Không có gì dì làm việc đi, à còn nữa hầm ít canh gà giúp con"

"Tôi biết rồi thưa cậu"

Đứng trước cửa phòng anh thở dài một hơi mới gõ cửa. Ngày thường anh nào gõ cửa nhưng hôm nay thì khác tùy tiện xong vào chắc chắn sẽ no đòn.

"Đặc Đặc, anh vào đó"

Vừa bước vào phòng thì một cái gối bay thẳng vào mặt anh. Anh nhìn nó lộ ra vẻ ngạc nhiên nó thế lại động tay với anh.

Về phần Trương Tinh Đặc nó nào biết cái gối lại bị anh lãnh trọn. Nó nghĩ thầm chắc chắn anh nhất định sẽ mắng nó một trận thật lớn.

Nhưng anh không làm vậy. Anh khom người nhặt cái gối đang nằm lăn lóc dưới sàn đặt lại lên giường rồi bỏ đi.

Nó thập phần ngơ ngác, anh vậy mà không mắng nó tiếng nào trực tiếp bỏ đi.

Cơn đau đầu lại kéo đến lúc nửa đêm khiến nó không thể nào yên giấc được. Nó xuống nhà định rót cho mình ly nước, thấy trong bếp thấp thoáng bóng người nó hốt hoảng, giọng lắp bắp

"Ai...ai đó"

"Giờ này rồi sao em không ngủ"

"Là anh"

"Ừ"

"Sao anh không lên phòng ngủ"

"Sợ làm phiền em"

Nó cúi đầu im lặng một lúc trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Anh không cho nó hát vì lo cho nó vậy mà nó vẫn cứng đầu. Anh mặc dù chưa từng nói thẳng là lo lắng cho nó nhưng đâu đó trong câu nói vẫn ẩn chứa vô vàng sự quan tâm, yêu thương. Nó hối hận rồi, phải xin lỗi anh thôi.

Nó đi từng bước nhỏ đến chỗ anh ngồi. Đến nơi, nó lay lay cánh tay anh nhỏ giọng nói

"Em xin lỗi"

"..."

Thấy anh không trả lời nó càng khó chịu hơn, giọng run run như muốn khóc

"Anh Hải là em không tốt, anh là lo cho em nên mới làm vậy là em không hiểu chuyện em sai rồi đừng có không nói chuyện với em mà"

Nó càng nói càng khóc lớn, khóc đến đầu óc quay cuồng. Anh vốn không giận nó gì cả, chỉ là đang suy nghĩ có nên cho nó tiếp tục hát hay không. Nhưng nó vì anh không nói với nó câu nào mà lo sốt vó như thế khiến anh cảm thấy có chút hạnh phúc và tự mãn.

Nhìn nó khóc anh xót chứ, không nghĩ nhiều trực tiếp bế nó đặt lên bàn trong bếp, tay lau nước mắt giàn giụa trên mặt nó

"Anh không giận em mà, sao lại khóc như thế"

"Còn không phải tại anh sao" - nó đánh nhẹ vào ngực anh, làm anh cảm thấy ngứa ngáy.

"Sao lại tại anh"

"Anh không nói chuyện với em, em ném gối vào anh anh cũng không mắng em"

"Là anh lo em đang giận, anh mà mắng em em đuổi anh ra khỏi nhà mất"

"Còn chọc em"

"Được rồi không chọc em, ngoan không khóc nữa"

"Ừm"

Anh mỉm cười, xoa đầu nó. Bất chợt anh hôn lên trán nó làm nó có chút bất ngờ nhưng cũng không kháng cự ngồi đó tận hưởng hạnh phúc anh ban cho.

Như nhớ ra điều gì đó anh lên tiếng hỏi nó

"Phải rồi sao giờ này em lại xuống đây"

"Em đau đầu "

"Sao không gọi anh"

"Em sợ"

Đặc Đặc à sao em lại hiểu chuyện không đúng lúc thế, lỡ có chuyện gì thì anh biết phải làm sao.

"Anh tìm thuốc cho em"

"Ừm"

Uống thuốc xong xuôi, anh bế nó về phòng dỗ nó ngủ. Nó khóc mệt rồi nên dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, trước khi ngủ còn không quên hôm anh một cái thay lời chúc ngủ ngon.

Tất nhiên việc học hát của nó sẽ tạm gác, chờ đến khi sức khỏe của nó tốt hơn.

Hiếm khi mới có ngày nghỉ, anh quyết định đưa nó đi chơi. Xem như bù đắp khoảng thời gian anh bận rộn.

Anh đưa nó đi khắp nơi ở Bắc Kinh, Phố Vương Phủ Tỉnh rồi đến Phố ăn vặt Jiu Men. Nó nói muốn đến công viên thủy sinh Bắc Kinh, đến đây thư giãn sau một thời gian dài làm việc cũng rất tốt.

Gần cuối ngày hai người đi đến công viên Bắc Hải. Nơi này như một ốc đảo thu nhỏ, bao phủ một màu xanh thanh mát tạo cảm giác vừa mát mẻ vừa tỉnh lặng.

Nhiều người chọn nơi này để ngỏ lời yêu bởi lẽ nó yên tĩnh có thể nghe được nhịp tim đối phương.

Dừng chân bên hồ nước nhỏ, hai người được chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn. Chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay và một câu nói nhưng đủ gắn kết họ suốt quãng đời còn lại.

Ngô Hải nhìn về phải Trương Tinh Đặc, nó lúc này đang mải mê ngắm nhìn cặp đôi hạnh phúc kia, quên rằng bên cạnh nó hạnh phúc đang chờ.

"Họ thật tốt đẹp" - Nó chợt lên tiếng

"Phải, không cầu kỳ hoa mỹ nhưng hạnh phúc"

"Em cũng rất hạnh phúc"

"Đợi anh một thời gian nữa, anh nhất định sẽ đường đường chính chính rước em về nhà" - anh cầm lấy tay nó, bọc bạch vài câu

"Em sẽ chờ" nó gật đầu, khẽ cười

"Về thôi, trời trở lạnh rồi"

Hai người, mười ngón đan nhau rời khỏi chốn bình yêu này, để lại sau lưng một màu xanh, một cặp đôi hạnh phúc.

Sau ngày hôm đó Ngô Hải phát hiện Trương Tinh Đặc hay ngồi thẫn thờ. Anh có hỏi bao nhiêu lần nó cũng chỉ trả lời không có gì hoặc suy nghĩ lời bài hát mới. Thật sự anh có chút không quen, ngày thường nó là một đứa nhóc ồn ào nháo sự, nhưng mấy hôm nay lại quá yên tĩnh khiến anh có chút lo lắng.

Mặc dù rất bận nhưng vì lo cho tâm trạng của nó nên anh quyết định xin nghỉ hẳn một tuần vừa tiện chăm sóc bệnh đau đầu của nó vừa quan sát xem rốt cục nó bị gì.

Dì Minh vẫn đến làm như thường ngày nhưng cảm thấy không khí trong nhà có gì đi không đúng.

Nếu tính toán đúng thì giờ này Trương Tinh Đặc đang nghịch phá xung quanh nhà, sau đó sẽ là tập đàn rồi sẽ chuẩn bị ăn cơm trưa. Nhưng hôm nay chỉ thẫn thờ một chỗ thật sự là không ổn.

Không nghĩ nhiều Dì Minh trực tiếp đi hỏi Ngô Hải

"Con cũng không biết em ấy như thế cũng 3 ngày rồi"

"Cậu thử nhớ xem có làm sai cái gì hay là quên thứ gì không"

Suy nghĩ một lúc anh lắc đầu trả lời

"Không có"

Sự im lặng cứ tiếp diễn như thế suốt 1 tuần liền, Ngô Hải thật sự nhịn không nổi nữa.

Đêm đó, sau khi ăn tối xong anh cho Dì Minh về sớm, ban đầu dì cũng thắc mắc tại sao lại về sớm chứ chỉ mới sáu giờ hơn thôi mà, nhưng khi nghe anh nói sẽ "dạy dỗ" lại Trương Tinh Đặc mới hiểu ra.

Dì Minh dọn dẹp một chút rồi xin phép trở về. Trước khi về còn để lại cho anh một câu

"Nhớ nhẹ nhàng một chút"

Nó ngồi thẫn thờ trên sofa, đăm chiêu vào một hướng vô định.

Anh thở dài một hơi, tiến lại ngồi xuống cạnh nó

"Đặc Đặc"

Nó quay sang nhìn anh

"Nghe anh nói"

"Em đang nghe mà"

"Một tuần rồi em không nói chuyện với anh" - Trong giọng nó của anh là một chút nũng nịu

"Anh.."

"Ơi"

"Anh, em sợ chúng ta không có kết quả" - nó nói, khoé mắt trở nên nóng rát, tựa hồ nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào

Ngô Hải cảm thấy sợ hãi, đây vốn không phải là Đặc Đặc mà anh cưng chiều, anh cưng chiều là một Đặc Đặc vô ưu vô lo, luôn hoạt bát nháo sự không phải là một Đặc Đặc suy nghĩ những điều tiêu cực như thế.

Anh dùng tay xoa nhẹ lên má nó, áp lên trán nó một nụ hôn, nhẹ giọng nói

"Sao em lại nghĩ như vậy chứ"

"Chúng ta là cái sai của xã hội này, chúng ta yêu nhau sẽ bị người đời suy xét"

Anh bất ngờ với những lời này của nó. Phải có nguyên nhân gì đó tác động lên nó.

"Ai nói với em như thế"

"Là..." - Nó ngập ngừng

"Ai??"

"Là mấy hôm trước em đọc trên mạng, có nhiều người vào mắng chửi một cặp đôi đồng giới nên em sợ chúng ta cũng..."

Anh nhận ra nó thay đổi rồi, không còn là một đứa trẻ ngây thơ ngày nào. Như vậy không phải không tốt, trưởng thành một chút sẽ tốt hơn cho nó.

Chợt anh đè nó xuống sofa, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ

"Nghe anh này, chúng ta yêu nhau chẳng có gì sai cả"

Một nụ hôn lên khóe mắt

"Mặc kệ người ta nói gì anh sẽ luôn yêu em"

Một nụ hôn lên chóp mũi

"Anh vĩnh viễn yêu em, hãy tin anh"

Hai chữ "tin anh" là ngầm khẳng định rằng dù có bao nhiêu sóng gió anh sẽ cùng nó vượt qua, với nó mà nói thế này là đủ rồi.

Đến cuối cùng lý trí không ngăn được nước mắt, nó khóc rồi, khóc vì hạnh phúc, khóc vì anh luôn bên nó.

Nó chủ động hôn lên môi anh, là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua. Tất nhiên anh không thỏa mãn với nụ hôn này. Anh nắm lấy cằm nó đặt lên môi nó một nụ hôn sâu.

Anh dùng lưỡi vẽ một vòng quanh bờ môi mỏng manh của nó, từ từ tiến vào khoang miệng nóng ẩm. Môi lưỡi giao triền một lúc lâu cả hai mới tách nhau ra. Nó thở hỗn hển, xấu hổ giấu mặt vào ngực anh. Anh cười nhếch mép, ghé sát vào tai nó thì thầm

"Chúng ta lên phòng nói chuyện tiếp"

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến nó đỏ mặt, cảm giác khô nóng bùng lên trong nó.

Không để nó trả lời anh bế thốc lên phòng, khóa cửa.

Sau đó.

Không có sau đó nữa.

Sáng hôm sau, một tia nắng ấm rọi vào căn phòng nhỏ nơi hai thân ảnh đang say giấc.

Ngô Hải tỉnh dậy trước, ngắm nhìn khuôn mặt người bên cạnh, rất đáng yêu, rất đẹp. Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vươn trên trán nó, rồi hôn lên đó.

Nó khẽ cựa mình

"Dậy rồi sao"

"Ừm" - nó trả lời bằng giọng ngáy ngủ

Rồi anh nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng nó

"Còn đau không"

"Anh còn dám hỏi" - nó trừng mắt đánh nhẹ vào ngực anh.

Anh bắt lấy bàn tay hư hỏng của nó, hôn hôn vài cái

"Anh xin lỗi, lần sau sẽ tiết chế"

"Hừm"

Nó nhắm mắt lại từ từ cảm nhận hơi ấm từ anh, cười nhẹ một tiếng

"Anh"

"Ơi"

"Anh"

"Anh ở đây"

"Em yêu anh nhiều lắm"

"Anh cũng yêu em, yêu rất nhiều"

Rào cản phía trước anh giúp em gạt bỏ, chỉ cần em luôn phía sau anh.

-END-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro