Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: "Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?"

2.

" Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn ?"

" Tất nhiên là cho. Sư tôn nhìn có thuận mắt không ?"

3.

Vô Vọng cuối cùng không nhịn được nữa, quát :"Liễu phong chủ!"

Liễu Thanh Ca :"Nhỡ tay."

"Nhạc chưởng môn."

"Hoa mắt."

Quần chúng có mặt không hẹn mà gặp lén nghĩ :Chuyện Thương Khung Sơn phái bên người nhà, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hai vị này đây là đang dùng hành động thực tế để cho kẻ khác biết :Đánh lộn, có thể ; khi dễ phong chủ Thanh Tĩnh phong, đừng hòng!

4.

Thẩm Thanh Thu không đau đầu nữa, nhưng vẫn thấy choáng.

Nhạc Thanh Nguyên :"Vừa rồi bị đánh trúng rồi ?"

Liễu Thanh Ca :"Kẻ nào đánh ?"

Đùa ?! Ai có thể đánh trúng Thẩm Thanh Thu ?! Vời tình hình vừa nãy, ai bị đánh chứ Thẩm Thanh Thu không thể bị đánh được nghe không ?! Ba người hết trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn là ai hả ?! Còn choáng được ! Chỉ có hắn đi đánh kẻ khác thôi!

5.

" Hay là để cho ta giành đồ ăn với một con chó ? Hay để cho người mà ta giao ra chân tâm, đối xử hết lòng lừa gạt ta, vứt bỏ ta, phản bội ta, tự tay đẩy ta xuống nơi luyện ngục không bằng?"

- Lạc Băng Hà

6.

" Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi."

- Thẩm Thanh Thu

7.

" Ta không tin vào thiên mệnh. Thiên mệnh, nếu có, cũng chỉ là thứ để giẫm đạp dưới chân."

- Lạc Băng Hà

8.

Hắn biết, bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Lạc Băng Hà vào khoảnh khắc y rơi xuống đó


9.

" Cho dù là tiểu súc sinh cũng là tiểu súc sinh của một mình sư tôn. Người khác không được gọi thế "

- Lạc Băng Hà


10.

" Người vẫn hết lần này đến lần khác rời bỏ ta. Bất cứ người nào, bất cứ việc gì. Đều có thể trở thành lí do để người vứt bỏ ta. Mỗi lần đều là như vậy "

- Lạc Băng Hà


11.

"Sư tôn, ngươi không hay cười. Ta thích nhìn ngươi cười, nhưng khi vừa nghĩ đến, chỉ khi ngươi ở cùng bọn họ, mới cười như vậy, ta liền..."

"... Cực kỳ, cực kỳ đau khổ."

- Lạc Băng Hà


12.

"Sư tôn, Thanh Tĩnh phong không còn nữa, ta có thể dựng lại cái khác cho ngươi. Ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng thôi. Ta không đòi hỏi gì nữa. Nếu ngươi không vừa ý, có thể đánh ta, giết ta, dù sao ta cũng không chết được. Chỉ cần... chỉ cần ngươi không rời bỏ ta là được."

- Lạc Băng Hà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro