Đế Vương Công Lược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

“Nhân sinh khổ đoản, cần gì phải giả vờ đứng đắn.”


2.

Nếu có thể, hắn tình nguyện chỉ cần được âm thầm bảo hộ người kia cả đời, giống như cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị trước kia, giống như cuộc chiến bình loạn tây nam sau đó, giúp người kia dọn sạch tất cả chướng ngại. Nếu nói về hồi báo thì chỉ cần một nụ cười một ánh mắt, như vậy là quá đủ rồi.

3.

" Đường xa như vậy, ngươi đi đi về về đã gần 20 năm "

- Đoạn Bạch Nguyệt


4.

" Ngươi tình ta nguyện, không thể gọi là lợi dụng "

- Đoạn Bạch Nguyệt

5.

" Giang sơn là trách nhiệm của ta, ngươi mới là nổi bận tâm trong lòng ta "
- Sở Uyên


6.

“Trẫm có thể chờ ba năm, cũng có thể chờ ba mươi năm. Nếu như hắn muốn tránh cả đời, vậy trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước, coi như người đó thắng.”

- Sở Uyên

7.

" Sự an ổn của giang sơn này, không nên thành lập bởi vô vàn tiếng xấu ngươi phải gánh trên lưng. Bây giờ ta đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng muốn bảo hộ ngươi. "

- Sở Uyên

8.

“…Lúc đầu thấy Tây Nam phủ nhiều lần hành động như thế, còn tưởng người này thật sự muốn làm Hoàng thượng, chỉ là thế sự khó lường, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, cuối cùng cư nhiên thành Hoàng hậu.”

9.

Đôi môi nhàn nhạt quét qua.

Một người làm như vô ý.

Một người làm như chưa tỉnh.

10.

Hắn tự nhận mình không phải là một người kiên nhẫn, cũng cực ít khi lắng nghe ý kiến của người khác, nhưng chỉ có một người thì luôn là ngoại lệ, đừng nói là cưỡng bách, cho dù chỉ là một chút xíu ủy khuất thôi cũng không nỡ

11.

" Trước kia ta vẫn nghĩ, nếu tương lai ngươi nhìn trúng người nào đó thì bất kể đối phương có đồng ý hay không, cũng sẽ mang binh cướp người về tay mình trước.” Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, cũng thật sự thích người ta rồi, cư nhiên lại sẽ ẩn nhẫn như vậy.

12.

“Ta không cần biết trong những lời ngươi vừa nói ra còn che giấu bao nhiêu sự thật, ngươi không muốn nói cũng không sao, ta cũng sẽ không hỏi.”

- Sở Uyên

13.

Cho nên trước giờ hai người vẫn chỉ trốn tránh, nhưng chuyện tình cảm có phải muốn trốn là trốn được đâu.
Như bây giờ rất tốt, nhưng có lẽ suốt đời cũng chỉ có thể như vậy…

14 .

“Hoặc là làm Hoàng thượng, hoặc là chết.” Sở Uyên cười cười, “Ta muốn sống, cho nên nhất định thắng.”

15.

Nghe thế, Sở Uyên bỗng nhíu mày. Không phụ giang sơn, không phụ xã tắc, còn hắn đâu, còn mình đâu?

16.

" Ta muốn giang sơn, cũng muốn ngươi. Cho dù tương lai sẽ cùng ngươi quy ẩn nơi thâm sơn thì cũng phải là chính bản thân ta muốn đi, mà không phải bị người khác bức đi, hiểu chưa? "

- Sở Uyên

17.

" Nếu không đòi gì cả, dựa theo tính tình của hắn chắc chắn lại sẽ phiền lòng suy nghĩ lung tung. Nếu là đòi cái khác, có lẽ cũng không cho.”

Chẳng bằng như bây giờ vậy, không ai thiếu nợ ai.


18.

" Hắn đi đâu rồi? Nam Dương? Nam Hải? Cũng được, ngay bây giờ trẫm sẽ dẫn Sở quân công từng đảo từng đảo một, thử xem trong thiên cổ này trẫm lưu danh ra sao. "

- Sở Uyên

19.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi xuống bên giường: ” Giang sơn này là nỗi canh cánh trong lòng ngươi, tất nhiên ta sẽ bồi dưỡng ra người được chọn thích hợp nhất.”

”Giang sơn này là trách nhiệm của ta.” Sở Uyên đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, gằn từng chữ: “Ngươi mới là nỗi canh cánh trong lòng ta!”

20.

Sở Uyên cười cười, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh: ” Lần này đại thắng trở về, chúng ta thành thân đi.”

Thanh âm không cao, nhưng Đoạn Bạch Nguyệt nghe được lại thấy rung động đến tận đáy lòng.

” Chúng ta thành thân.” Sở Uyên lặp lại lần nữa: ” Không phải là hơn mười năm sau nắm tay nhau âm thầm rời xa hoàng cung, mà là chân chính đại xá thiên hạ, thiên tử đại hôn.”







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro