Phần 1: Thương Tiến Tửu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. "Tuyết phủ mai đỏ, Lan Chu lưu hương, một nụ cười đáng giá ngàn vàng."

2. Hắn và Thẩm Trạch Xuyên hoàn toàn tương phản, lại dường như hoàn toàn tương đồng. Trên đời này người có thể không cần nói cũng hiểu tất cả những thống khổ của Tiêu Trì Dã chỉ có mình Thẩm Trạch Xuyên, từ lần đầu tiên bọn họ hôn nhau đã biết rõ trong lòng.

3. "Ngươi ngủ trên giường ta, trong lòng biết rõ mỗi đêm ta nghĩ gì. Ngươi nói ta lợi hại, Thẩm Lan Chu, người lợi hại là ngươi."

4. "Lan Chu," Tiêu Trì Dã dỗ dỗ nói, "Lan Chu ở đâu."
Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên mệt mỏi, cảm giác muốn nôn mửa ghim trong cổ họng, hắn hé mắt, khàn giọng nói: "Ở đây..."
"Lay nhẹ một cái bệnh sẽ tan," Tiêu Trì Dã nói: "Chờ ngươi khỏe rồi, Nhị công tử đưa ngươi đi cưỡi ngựa."

5. "Nơi này quá nhỏ, bầu trời bị tường đỏ che chắn, núi hoang bị quần thành vây quanh, Lãng Đào Tuyết Khâm chạy chưa hết hứng... Sau này về Ly Bắc rồi, ta đưa ngươi đi rong ruổi núi Hồng Nhạn."

6. "Sẽ không đau nữa, ta cam đoan, Lan Chu sẽ không bao giờ đau nữa."

7. "Một ngày nào đó chúng ta rong ruổi dưới bầu trời Ly Bắc, đó là lúc ta đã đủ lớn mạnh. Hai trăm vạn lượng không cưới được sói con Ly Bắc, sính lễ như thế không xứng với Tiêu Sách An của ta. Ta ở Trung Bác, sau này chính là khôi giáp kiên cố không thể phá vỡ của ngươi."

8. "Phía sau ta giao cho ngươi, lồng ngực ngươi giao cho ta, chúng ta thiếu một người cũng không được. Ta muốn chọn cho ngươi con ngựa tốt nhất ở Ly Bắc, chúng ta sẽ xây nhà ở biên giới Ly Bắc và Trung Bác, tháng nào cũng phải gặp nhau. Ngươi muốn cưới ta, hai trăm vạn lượng không đủ, ta muốn nụ cười ngàn vàng khó mua của Lan Chu."

9. "Nhị Lang có gì không được. Cái gì cũng được hết."

10. "Cả tim gan phế phổi của ta ngươi cũng đâm cho nát bấy, hết cứu rồi, Thẩm Lan Chu, ta chết rồi."

11. "Dẫu Lan Chu có cực kỳ khó nuôi, ta cũng phải nuôi"

12. "Ngươi cứ cố gắng làm nũng với ta đi, vô dụng, Thẩm Lan Chu. Lần tới ngươi còn tự đâm mình một đao, ta sẽ chết ngay ở Ly Bắc. Người chết là ta này, ngươi nghe chưa?"

13. Mọi thứ trên thế gian này đều không thể dựa vào, ngoại trừ Tiêu Trì Dã.

14"Ngươi tốn bao nhiêu công sức mới ra ngoài được?"

"Là để tuẫn tình với ta?"

15. Tiêu Trì Dã từng muốn bầu trời, muốn đồng cỏ, còn muốn núi Hồng Nhạn, hắn nuôi ưng thuần ngựa, lao vùn vụt trên vùng đất trong mơ, nhưng cuối cùng hắn đều không muốn nữa.
Hắn muốn Thẩm Trạch Xuyên.

16."Ngươi tọa tại Minh Đường," Tiêu Trì Dã cọ vào tóc mai Thẩm Trạch Xuyên, thấp giọng nói, "Đừng vương phong tuyết."

17."Ta là ngươi, kể cả chết, ngươi cũng là ta," hắn lộ ra sự sắc bén lại hung ác, "Ai muốn mang ngươi rời khỏi ta, ta sẽ giết hắn."
Diêm Vương cũng không được.

18."Ta muốn cùng ngươi sống đến trăm tuổi," Thẩm Trạch Xuyên hôn nhẹ tóc mai Tiêu Trì Dã, "Ở nơi không ai với tới địa phương."
Tiêu Trì Dã bắt lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, xoay người ôm hắn vào trong ngực, kẹp hai gò má hắn, đưa lại gần nhìn.
"Chạy đã mệt sao?" Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng hỏi.
"Không mệt," Tiêu Trì Dã vuốt ve gò má hắn, "Dựa nhớ ngươi sống tạm."

19."Từ hôm nay, Lan Chu của ta chính là thiên hạ cộng chủ, toàn bộ năm mươi sáu vạn đại quân trong thiên hạ đều dưới trướng của ngươi. Cao điện Minh Đường ra vào tùy ý, Tiêu Sách An ta treo đao tiền đường, thay ngươi trấn thủ anh hào bát phương."

20. "Ngươi có nghĩ điên?" Thẩm Trạch Xuyên ánh mắt điên cuồng, hắn nỉ non, "Ngươi dám sao? Xé lạn ta thử xem xem a, Tiêu Nhị, ta mới không để bụng."

21"Tới giương oai a," Tiêu Trì Dã thì thầm, "Ngươi muốn ta điên, ngươi làm sao dám chạy? Ngươi không phải muốn nhìn ai ác hơn sao, ta không sợ."

22 "Không được ỷ thế hϊếp người, cẩn tuân thê huấn, ta biết."

23. Tiêu Trì Dã không cần được làm đồ sứ, hắn là sắt, là thép, là núi Hồng Nhạn của Thẩm Trạch Xuyên.

24."Ngươi là nhi tử Thẩm Vệ." Tiêu Trì Dã trầm thấp nói, "Nhưng ngươi là của ta".

25. Tiêu Trì Dã ngẩng đầu, khàn giọng nói: "Ta rất yêu ngươi."
Thẩm Trạch Xuyên giật mình.
Tiêu Trì Dã nhìn hắn, lặp lại từng câu từng chữ: "Ta rất yêu ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro