[Phạm Nhàn × Lý Thừa Trạch] Thông minh như Lý Thừa Trạch.......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@VitTrungV baby quà xin lỗi nhá, bữa nói lên hậu truyện An Chi An Chi mà nó dài quá làm hơi lâu :)) thôi nhai tạm cái này đỡ nhá 🥰

[Phạm Nhàn × Lý Thừa Trạch] Thông minh như Lý Thừa Trạch lại ra một đứa trẻ ngốc nghếch.

Ở phủ Nhị Hoàng tử có một đứa bé đã hai tuổi mà vẫn chưa biết nói.

Không ai biết đứa trẻ đến từ đâu nhưng người ngoài nghe Tạ Tất An gọi đứa trẻ là 'Tiểu chủ nhân'.

Nếu không phải Nhị hoàng tử bên kia yêu cầu thái giám đi khám bệnh cho đứa trẻ, mọi người vẫn không biết phủ Nhị hoàng tử thậm chí còn lén lút giấu một tiểu chủ nhân.

"Thú vị đấy, nhị ca lén lút có một đứa con cũng không để cho người ta biết hóa ra do hài tử là một kẻ ngu, chuyện xấu hổ như vậy khó trách nhị ca không muốn cho người ta biết." Thái tử cười lớn như đang xem một vở kịch hay.

Phàm Nhàn ngồi đối diện hắn khẽ nhíu mày, phẩm chất đạo đức không cho phép hắn được cười nhạo thiên tai, nhân họa, bệnh tật.

Đứng dậy tìm lý do để từ biệt Thái tử, Phạm Nhàn trở về nhà, đụng phải Tạ Tất An đến trước cửa nhà xin giúp đỡ.

Lý Thừa Trạch tìm kiếm rất nhiều đại phu nhưng không ai trong số họ có thể tìm ra vấn đề thế nên bây giờ y chỉ có thể tìm đến Phạm Nhàn để cầu cứu.

Phạm Nhàn theo Tạ Tất An đến phủ Nhị hoàng tử gặp được cô bé phấn trang ngọc trác (ý là rất xinh đẹp ấy).

Y phục cô bé được làm từ những chất liệu tốt nhất, tóc được tết bằng lụa sơ thành búi.

Đứa trẻ có đôi mắt nho tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu, không khóc, không nghịch trống bỏi trên tay.

Một đứa trẻ bình thường có thể nói một số từ đơn giản khi được một tuổi và có thể nói được bình thường khi được hơn một tuổi. Nhưng Lý Thừa Trạch không biết điều này, y còn tưởng con mình là đứa trẻ phát triển chậm.

Tạ Tất An cũng không nhận thấy có gì sai.

Đều là những kẻ giàu có không ăn khói lửa trần gian cái gì cũng không hiểu.

Cho đến cách đây không lâu, Nhị hoàng tử thấy con của người khác hơn một tuổi đã có thể giao tiếp bình thường, lúc này mới nhận ra con gái mình đã hai tuổi mà vẫn chưa biết nói chuyện bất thường.

Phạm Nhàn đi bắt mạch cho bé, quan sát kỹ càng lần nữa, cũng không phát hiện bé có vấn đề gì.

"Không phải như bị đầu độc, cơ thể còn rất tốt." Phạm Nhàn kết luận.

"Vậy có chuyện gì mà con bé vẫn chưa thể nói được?" Lý Thừa Trạch lo lắng nói.

Phạm Nhàn do dự nhưng lương tâm thầy thuốc hắn vẫn quyết định nói ra sự thật: "Nhị hoàng tử, con bé trời sinh đã ngu dại không thể chữa khỏi."

Phạm Nhàn vừa nói ra những lời thẳng thừng này, trong lòng Tạ Tất An liền hét lên: "Không ổn."

Quả nhiên, giây tiếp theo, nắm đấm của Nhị hoàng tử thật sự đập về phía Phàm Nhàn.

Phạm Nhàn ăn mấy đấm sau cũng tức giận ném hòm thuốc xuống đánh nhau với Lý Thừa Trạch.

Cùng ngày Khánh đế cũng biết trận đánh nhau của hai người, gọi cả hai vào cung, cũng bảo cả hai lùi một bước làm hòa.

Đáng tiếc, cả hai đều không cảm kích, bóp cổ nhau rồi lại đánh nhau ngay tại chỗ trước mặt Khánh đế.

"Làm càn!" Khánh đế tức đến mức đá vào bàn, thế mà nháo đến không cho hắn chút mặt mũi.

Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Khánh đế hừ lạnh một tiếng: "Hai người các ngươi, tay nắm tay đứng trừng phạt ở ngoài đại điện, không hòa giải không được phép buông tay! Hầu công công, ngươi phái người trông chừng kỹ chúng nó."

"Hoàng thượng!" Da đầu Phạm Nhàn tê dại, lập tức cầu xin tha thứ: "Tay của nam nhân giống như chân của nữ nhân vậy, không thể chạm vào."

Lý Thừa Trạch trừng mắt.

Khánh đế cũng bực tức vì lý luận quanh co của Phạm Nhàn, vung tay áo, giận dữ rời khỏi nơi này.

"Cả hai vị, mời." Hầu công công nhã nhặn nói.

Vì vậy bên ngoài đại điện, thị vệ trực ban cùng cung nữ và thái giám đi ngang qua đều nhìn thấy Nhị hoàng tử và Phàm Nhàn bị phạt nắm tay nhau dưới chân tường.

Hai người họ nắm tay nhau, đứng chết trân nhận phạt.

Lý Thừa Trạch cảm thấy nhục hết chỗ nói, nhắm mắt lại làm như không nhìn thấy gì.

Phạm Nhàn giật giật tay, thấy làn da sẫm màu thô ráp của hắn phản chiếu những ngón tay trắng nõn của Lý Thừa Trạch càng thêm đẹp hơn.

Nó khiến hắn nhớ đến lần  vô tình say rượu với Nhị hoàng tử vài năm trước, khi hai người nắm tay nhau như thế này.

Nghĩ đến chuyện mấy năm trước, tay Phạm Nhàn vô thức siết chặt hơn một chút.

"Nắm chặt như vậy làm gì, muốn bóp chết ta? Đồ ngốc này." Lý Thừa Trạch mở mắt mắng hắn.

"Lý Thừa Trạch, cái miệng này của ngươi đả thương người cũng quá lợi hại rồi."

"Ta là người chanh chua, không giống như ngươi, Phạm đại nhân tâm địa độc ác, có thể mắng một đứa trẻ hai tuổi là ngu dại."

"Lý Thừa Trạch, trốn tránh chữa trị cũng không tốt, đáng ra ngươi phải nhìn xem bộ dạng của con gái mình, nó sinh ra đã mắc bệnh, không thể chữa khỏi."

"Nói nhảm! Ta không tin cuộc đời Lý Thừa Trạch này lại tệ đến thế, huynh đệ ruột ganh đua, phụ mẫu không thương, bây giờ ngay cả đứa con gái duy nhất của ta cũng có vấn đề."

Lý Thừa Trạch thấp giọng gầm lên, có chút kích động.

Phạm Nhàn nghe vậy thở dài, an ủi: "Có thể không phải là vấn đề của ngươi, cũng có thể đứa trẻ này thừa hưởng gen xấu của nương nên bị loạn trí, không biết gì."

". . . . . . " Lý Thừa Trạch lập tức tỉnh táo trở lại, hơi nheo mắt đánh giá Phàm Nhàn.

Phạm Nhàn bị ánh mắt phán xét của y làm cho khó chịu: "Ngươi, sao nhìn ta như vậy?"

Lý Thừa Trạch lại nhắm mắt, không muốn nhìn thấy hắn. Y sẽ không bỏ cuộc, nhất định sẽ tìm kiếm những đại phu nổi tiếng khắp thế gian khám cho con gái mình một lần nữa.

"Lý Thừa Trạch, chúng ta làm lành đi, đừng cãi nhau nữa, như thế thì chúng ta cũng không cần phải nắm tay nữa." Phạm Nhàn ho nhẹ.

Lý Thừa Trạch là con cháu hoàng thất, tính tình tuy cứng rắn nhưng tay lại mềm mại. Phạm Nhàn nhịn không được nữa, sớm muộn gì hắn cũng phải phản ứng.

Mặc dù hắn tự tin không có đoạn tụ nhưng vì lý do nào đó sau khi gặp Nhị hoàng tử hắn luôn nghĩ nhớ mãi không quên.

"Được rồi, chúng ta làm hòa đi, chỉ cần ngươi thừa nhận con gái ta thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp nhất thế gian, ta sẽ làm hòa với ngươi."

"Lý Thừa Trạch, nói có lý chút đi." Phạm Nhàn không thể nói những lời trái với ý muốn của mình như vậy. Đứa trẻ đó là một đứa trẻ không có năng lực nhận thức, hắn không thể đi ngược lại suy nghĩ thực sự trong lòng mình mà nói dối Lý Thừa Trạch.

"Vậy thì đừng cố bắt ta làm hòa với ngươi." Lý Thừa Trạch nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn.

"Này! Ngươi đang cố tình nắm tay ta đấy à?" Phạm Nhàn dùng kế khích tướng.

Đáng tiếc, Lý Thừa Trạch thẳng thắn cười nhạo, khịt mũi, phớt lờ hắn.

Sau khi hai người nắm tay nhau đứng suốt một giờ, Hầu công công đi tới hỏi: "Phạm đại nhân Nhị điện hạ, hai ngài đã suy nghĩ kỹ chưa, có nguyện ý làm hòa không? Hôm nay, cũng sắp đến ngày rồi."

"Như thế nào, Phạm đại nhân, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Lý Thừa Trạch mở mắt nhìn Phàm Nhàn.

Chỉ cần Phạm Nhàn nói con gái Lý Thừa Trạch thông minh chứ không ngu ngốc, Lý Thừa Trạch sẽ sẵn sàng làm hòa với hắn.

Nhưng Phạm Nhàn cau mày, không thể nói ra. Xung quanh Nhị hoàng tử đều có người khen ngợi y, loại chuyện này không có người nào nói thật, đều là nói dối để dỗ dành y.

Nhưng Phạm Nhàn không thể, đứa trẻ đó vốn trời sinh đã không biết nói, ngu dại, nếu Phạm Nhàn cũng nói dối như những người khác để dỗ dành Lý Thừa Trạch, thì Lý Thừa Trạch sẽ ngày càng lún sâu vào đó, cả đời y sẽ hao phí hết trên người đứa trẻ ngu dại đó. Thà chọc thủng những lời nói dối để Lý Thừa Trạch không thể tự lừa dối mình nữa.

"Ta xin lỗi, về vấn đề này ta không thể nói những lời dối trá hoa mỹ để dỗ dành người, này ----"

"Phạm Nhàn!" Lý Thừa Trạch hung hăng hất tay ra, hai mắt đỏ hoe, "Ngươi cho rằng ngươi thông minh sao, không, ngươi chỉ là tự cho mình là đúng mà thôi. Đồ tự cao tự đại, ngươi căn bản không hiểu nổi khổ của người làm phụ thân."

Lý Thừa Trạch mắng xong Phàm Nhàn vừa muốn rời đi, Hầu công công căng da đầu tới ngăn cản: "Nhị hoàng tử điện hạ, lời của hoàng thượng là ngài không thể rời đi nếu chưa hòa giải."

"Đừng lo lắng, Hầu công công, ta đã làm lành với Phạm đại nhân rồi," Lý Thừa Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ tìm phiền phức cho Phạm đại nhân nữa."

Lý Thừa Trạch tức giận rời đi, Phạm Nhàn ngượng ngùng sờ mũi, ngửi được mùi hương tươi mát trên tay Lý Thừa Trạch.

Từ đó trở đi, Lý Thừa Trạch thực sự không làm phiền Phạm Nhàn nữa. Cho đến một ngày kia Phạm Nhàn chứng kiến ​​Lý Thừa Trạch cùng đứa trẻ ngốc đó ăn quả nho chứa độc trước mặt hắn.

Bonus: Phạm Nhàn biết được đứa trẻ ngốc nghếch đó là con của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro