#2. Anh à! Em yêu mình anh thôi nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nắng chiều gió nhẹ lướt qua tóc mai. Kim HyoJin ngồi trong quán cà phê đêm Real Love. Trên bàn quyển sách bách khoa mở rộng. Chợt chiếc điện thoại trong balo reo lên bài Don't Wanna Cry như mọi khi. HyoJin nhấc máy. Màn hình điện thoại hiển thị "Yeol Oppa is calling". Cô cười nhẹ, ánh mắt mang theo niềm hạnh phúc.

_ Alo, em à!?

_ Sao hả anh?

_ Mình chia tay đi

_ …

Thế giới quanh HyoJin như ngừng quay. Mọi thứ dường như đều lui về phía sau để lại cho cô một khoảng không im lặng. Câu nói của anh cứ vang ở bên tai. Giọng anh vẫn phát ra từ bên kia đường dây gọi.

_ Im lặng là đồng ý nhé! Từ mai chẳng còn là người yêu của nhau đâu.

HyoJin bất ngờ … Lắp bắp nói những ngôn từ không rõ ràng … Không thành lời :

_ Lý do? Lý do là gì anh hả? Em làm gì sai sao? Em có thể sửa lỗi được mà. Chỉ cần anh nói, chỉ cần anh bên em thôi … Em sẽ hoàn thiện bản thân hơn mà.

HyoJin hoảng loạn. Giọng cô lạc dần. Đưa tay cố ngăn cho tiếng nghẹn nấc nơi cổ họng không phát ra. Trên gương mặt những giọt nước mắt như pha lê lặng lẽ rơi xuống. Mặn chát … Đắng ngắt … HyoJin cô chẳng thích nước mắt tí nào. Nó làm cô đau, làm cô nghẹn đắng không nói được.

_ Không phải. 

_ Thế vì lý do gì, chúng ta quen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh?

_ Anh thích.

Câu trả lời của anh như xác muối vào tim cô. Ha … Haha … Chỉ vì "thích", chỉ vì anh thích mà cuộc tình ba năm như chấm dứt. Anh thích … Haha, trò đùa này chẳng vui tí nào!

_ Anh đang đùa thôi phải không? Em biết mà. Hì. Đùa như vậy không vui đâu anh!
 
_ Không đùa gì cả … Anh chán rồi … Hết yêu … Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.

Một cảm giác chạy xẹt qua người HyoJin … Hụt hẫng! … Ngỡ ngàng! Lòng tự trọng như bị dao cứa vào! Tim cô đau quá …

_ À … hah … Vậy chia tay, đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé!

_ Không chắc!

_ Anh nói vậy là sao hả?

_ Cúp nhé, tạm biệt.

_ ???

Chia tay … Thế là chia tay … Một cuộc tình ba năm bay vút theo sóng điện thoại … Lãng thật! Rốt cuộc có thế thôi à … Nhảm nhí … Tình cảm nó nhạt thế thôi hả anh? Yêu thương những năm vừa qua chỉ như vậy là kết thúc sao anh?

" Đồ tồi! Chẳng việc gì tôi phải buồn vì anh cả … "

HyoJin nói thế … Và nằm xuống giường … Có thứ nước mặn đắng thấm vào gối! Thấm vào đầu lưỡi mang cảm giác tê dại.

3 tuần kể từ cái ngày chia tay ấy!

Ngày thứ nhất …

Có điện thoại … Là của SeungYeol …

HyoJin vội vàng bắt máy … Như một phản xạ tự nhiên khi thấy người-yêu gọi đến.

_ Anh gọi tôi có việc gì không?

_ Chẳng có gì cả, thích thì gọi thôi.

_ Dẹp ngay cái giọng điêu khinh khỉnh ấy đi, và đừng điện thoại cho tôi nữa!

_ Quen rồi, không bỏ được.

_ Chia tay rồi, để tôi gạt phăng thằng khốn nạn như anh ra khỏi cuộc đời đi!

_ Ừ! Chia tay rồi, anh chẳng còn là gì của em nữa đâu, đừng bận tâm đến anh như thế , anh chỉ gọi, và em cứ việc mắng nếu em muốn, nhưng đừng cúp máy …

_ Anh điên à? Điên vừa thôi! Hãy biến đi với những người khác, đừng gọi điện phiền tôi!
 
_ À em …

_ Làm sao?

_ Mình chia tay rồi đấy!

RỤP!

Tít … Tít… Tít

Gục mặt xuống chú gấu bông to sụ. HyoJin bực tức khi nghĩ về anh. Gọi cho cô làm gì khi cả hai chẳng còn là gì của nhau. HyoJin không muốn nghe giọng của anh ta!

Nhưng sao có gì đó vương vấn và nghẹn lại ở tim … "Mình chia tay rồi đấy" … Văng vẳng bên tai …

Ngày thứ hai …

Lại có điện thoại của anh …

Tắt máy … Vẫn gọi!

_ Anh đừng phiền như thế được không?

_ Ăn cơm chưa, đừng có mà uống sữa hay ăn thức ăn nhanh đấy nhé, đau bụng đấy!

… HyoJin bất ngờ …

_ Anh quan tâm làm gì?

_ Vì anh biết dạ dày em không tốt, ăn uống như thế sẽ đau bụng.

_ Tôi lớn rồi, ăn uống ra sao là quyền của tôi,chẳng liên can gì anh cả!

_ Ừm nhớ ngủ sớm nhé, mai em thi đúng không? Ráng mà thi tốt đó.

_ Tại sao? … Tại sao anh lại như thế … Anh muốn gì ở tôi hả?

_ Mình chia tay rồi đấy!

… Lại câu nói ấy … Anh ấy lại nói thế nữa rồi … Thì chia tay rồi … Tại sao cứ phải gọi điện chỉ để nói câu đó … Cho tôi bình yên không được à … Sao anh cứ động chạm đến tuyến nước mắt của tôi thế hả? Đồ khốn!

Ngày thứ ba …

_ Alo!

_ Tôi van xin anh đấy … Đừng phiền tôi nữa!

_ Cho bé Miu nó ăn chưa em, đồ ăn cho nó hôm trước anh mua còn không?

_ Tôi tặng nó cho người khác rồi …

_ Sao lại như thế? Anh tặng em mà …

_ Chẳng việc gì tôi phải giữ cả!

_ Ừ thì mình chia tay rồi đấy!

Lại thêm một cuộc điện thoại kết thúc bằng câu nói đó …

HyoJin ngồi xuống … Xoa xoa đầu Miu - con mèo tam thể Giáng sinh năm trước SeungYeol tặng cô.

"Anh ấy làm như thế là sao hả Miu? Anh ấy biết 3 tuần qua tao đã cố gạt anh ấy ra khỏi suy nghĩ không? Sao lại làm thế với tao?"

HyoJin chẳng tặng con mèo ấy cho ai cả … Làm sao mà xa nó được …

Ngày thứ 4 … HyoJin vẫn bắt máy như một thói quen.

_ Alo … Tôi không uống sữa sau khi ăn cơm … Tôi cho Miu ăn rồi!

_ Sao hôm qua lại nói là tặng Miu cho người khác rồi, em vẫn ngốc trong cái khoảng nói dối như ngày nào!

_ Thì tôi …

_ Trời hôm nay lạnh lắm, lấy cái áo màu nâu anh mua mà mặc vào, làm bằng lông thú nên ấm lắm đấy.

_ Ừ

_ Nhà còn sữa bột không? Trước khi đi ngủ thì nhớ uống nhé, uống sữa nóng buổi tối cho dễ ngủ … Đừng có viện cớ không ngủ được mà online tới tận sáng đó!

_ Ừ

_ Hôm nay ngoan thế, không mắng anh à?

Anh cười nhẹ. Cô nhóc hôm nay chắc chẳng mắng anh đâu nhỉ?

_ Ừ

_ Ừm thôi a cúp đây … À … Mình chia tay rồi em nhỉ!?

Hôm nay em không mắng anh … Em không phản ứng … Bởi vì cổ họng em nghẹn ứ chẳng nói được anh à … Anh sao vậy?

Ngày thứ 5 …

HyoJin chờ điện thoại của anh … Chờ mãi …

10h tối

Tiếng nhạc chuông vang lên, cô chộp lấy cái điện thoại màu trắng để trên bàn …

_ Anh xin lỗi hôm nay anh ngủ mãi tới giờ mới dậy nổi.

_ Ngủ kiểu gì tới 10h tối vậy? Ốm à?

_ Hôm nay lại quan tâm anh nữa à?

_ …

_ Cái quả cầu tuyết anh mua cho còn pin không? Hết pin thì bảo nhóc TaeYeong nó mua bỏ vào nhé, quả cầu tuyết mà không có đèn có nhạc thì chán lắm.

_ Em mua rồi …

_ Em ngoan đến mức anh bất ngờ đó.

_ Mình chia tay rồi hả anh?

_ Ừ ... Mình chia tay rồi đó … Anh cúp nhé!

… Khoan … Khoan đã anh …

Tít … Tít … Tít

HyoJin vứt điện thoại xuống giường và bật khóc nức nở.

Nước mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên gương mặt hốc hác …

SeungYeol à! Anh ác lắm … Anh đã bước ra khỏi tim em … Em đã đóng chặt tim và chẳng muốn cho anh vào nữa … Em không muốn nghe giọng nói đó của anh … Em không muốn nhìn thấy số anh … Nhưng em không ngăn mình bấm "trả lời", em không thể ngăn mình nhớ đến anh được … Tim em cũng không nghe lời em rồi … Chẳng lẽ anh lại bước vào tim em một lần nữa??

Ngày thứ 6 …

_ Em tắt nick QQ đi, treo nick hoài như thế nóng máy đấy, máy thì lại hay hư, chẳng ai qua sửa cho em đâu .

_ Quen rồi.

_ Quen cái gì chứ? À … Donut tới chưa em?

_ Donut gì?

_ Anh gửi một hộp đến cho em đó, toàn vị socola đó, thích không? À trà sữa thì chắc chưa tới đâu,quán đang đông, nó bảo sẽ đợi lâu …

_ Anh đang nói gì thế? Anh đang làm gì thế?

_ Anh chỉ gửi donut và trà sữa cho em, trời mưa gió như vầy anh biết em sẽ lười đi mua mà.

_ Nhưng …

_ Nhưng cái gì, chẳng phải em thích hai món đó nhất sao!?

_ SeungYeol à, anh làm ơn đi … Anh muốn như thế nào thì dứt khoát đi … Chia tay rồi sao anh cứ quan tâm em như thế … Em không chắc là em quên được anh đâu!

_ Ừm … Mình chia tay rồi đấy em à!

…………………. Anh cúp máy!

Bính boong … Bính … Boong …

_ Xin lỗi vì đến trễ! Donut của cô đây ạ …

Mưa phùn rơi bên cửa sổ … Nhẹ nhàng!

Chiếc donut hình mặt cười với vài miếng socola … Thật bắt mắt.

Ly trà sữa … Ngọt ngào khoé môi …

Nhưng …

Một cô gái … Lòng nặng trĩu …

Ánh mắt vô hồn …

Giọt nước mắt … Mặn chát …

Những ngày tiếp theo … HyoJin quyết định không bắt máy nữa … Cô sẽ tự bước ra khỏi cuộc sống của anh … HyoJin quyết định cho tim mình vào ngăn đá … Cho nó lạnh ngắt lại … Chẳng còn bận tâm đến anh nữa …

Một tuần sau đó. Nỗi nhớ anh dằn vặt HyoJin hằng đêm. Mơ màng ngủ sẽ nghe tiếng anh bên cạnh, giật mình thức dậy chẳng thấy bóng anh đâu. Mơ hồ … Mơ hồ lắm. Nhưng nhiêu đó thôi đủ để HyoJin biết cô nhớ anh như thế nào!

Cầm chiếc điện thoại lên mở phần danh bạ. Số điện thoại anh vẫn còn đó, vẫn là đầu danh sách thường xuyên gọi. Và cái tên được HyoJin đặt ngày còn yêu vẫn chẳng hề thay đổi.

"Yeol Oppa is calling"

Không bắt máy …

"Yeol Oppa is calling"

Không một ai bắt máy …

"Yeol Oppa is calling"

Tiếng cô tổng đài viên vang lên lạnh ngắt. Một nỗi bất an ùa vào lòng HyoJin. Anh có chuyện gì sao?

Có tin nhắn …
 
"SeungYeol mất rồi … Em đến bệnh viện đi …"

HyoJin bàng hoàng buông chiếc điện thoại xuống … Lao ra khỏi phòng …
 
Hai tai cô ù đi … Đôi mắt như bị ai lấy tay bịt kín … Tim như bị bóp nghẹt … Bóp nghẹt … Đôi chân cứ gồng lên chạy tới … Không dừng lại được. Và HyoJin cũng chẳng muốn dừng.

Anh mở mắt ra đi đồ tồi … Hôm nay em đã uống sữa sau khi ăn cơm đó … Em quên cho Miu ăn rồi … Anh mắng em đi … Anh làm gì anh nằm yên vậy …

Dậy đi SeungYeol … Dậy đi anh … Dậy gọi điện cho em đi … Em bắt máy mà!!! Em thèm ăn donut, em muốn uống trà sữa … Mưa rồi em lười đi lắm … Anh mua cho em đi … Anh ơi! Quả cầu tuyết hết pin rồi đấy, anh dậy anh mua pin cho em đi … Anh nghe em nói gì không hả anh ...!

Tay HyoJin run run cầm điện thoại. Bấm gọi cho anh.

_ Alo Yeol hả, hôm nay trời lạnh lắm anh nhỉ? Mặc áo ấm vào kẻo ốm nha anh!

_ [Im lặng]

_ Anh bệnh nặng như vậy sao anh không nói em? Đấy! Anh chẳng chịu nghe lời em nên thế đấy.

_ [Vẫn im lặng]

_ Đi như vậy mà anh coi được à? … Anh tệ lắm! Về với em đi, không là em giận anh đó!

_ [Vẫn là im lặng]

_ Anh ơi! Anh bỏ quên người yêu này. Anh vẫn là người yêu của em nhé! Chia tay như thế em chẳng chịu đâu.

_ […]

_ Giờ em vẫn hay online cả đêm này, mắng em đi, em treo nick đó, mắng em đi … Em chả uống sữa bột anh mua đâu, như con nít ấy.

Không gian vẫn lặng im. Chỉ vang vọng tiếng nói của một người con gái trong căn phòng trống trải. Trước mặt cô gái ấy là một chàng trai nằm lặng yên.

Giọng nói của HyoJin vẫn vang đều đều. Nhưng không hề … Không hề có bất kỳ tiếng trả lời nào lại.

_ À anh này! Em sẽ yêu mình anh thôi nhé … Anh cũng vậy nhé, anh đã bước vào tim em rồi thì em sẽ đóng chặt tim và giữ anh trong đấy mãi mãi luôn …Em chẳng yêu ai khác ngoài anh đâu đó … Anh cũng phải vậy anh nhé!

Mưa vẫn rơi … Rơi mãi … Có một cô gái cầm hai chiếc điện thoại … Một trắng một đen … Của cô và của anh …

Khung cảnh hoang tàn nơi đồi cỏ ấy. Ngọn đồi cất giữ kí ức của anh và cô. Ngọn đồi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm vui vẻ của hai người. Nhưng sao hôm nay xa lạ quá …

HyoJin khoác trên người bộ quần áo màu đen. Từ mái tóc dài cô đã cắt lên theo kiểu Tomboy. Cô đứng đó, lặng im … Nhìn đến tấm bia phía trên đồi. Tay cô đặt bó hoa xuống, đứng đó ngắm nhìn gương mặt với nụ cười toả sáng của anh trong bức ảnh trên bia.

Anh đi rồi. SeungYeol của cô. Người yêu ba năm của cô đã chẳng còn bên cô nữa. Anh bỏ cô trơ trọi giữa cuộc đời này. Nước mắt lăn dài trên đôi bờ mi. HyoJin chẳng màng gạt đi nước mắt. Cô để nó lặng lẽ rơi.

_ SeungYeol à! Em xin lỗi nhé. Anh từng nói không thích loại nước chảy ra từ mắt em, nhưng anh ơi! Hôm nay em đau quá. Em mất anh thật rồi. Chẳng phải từng hứa sẽ ở bên nhau mãi sao? Thế mà anh lại đi trước em rồi. Em không thích như vậy đâu. Anh xem đây là lần cuối em rơi nước mắt nhé. Anh để em khóc một lần thôi nhé. Cám ơn anh đã đến với cuộc sống của em. À anh này! Em sẽ yêu mình anh thôi nhé. Lần này không cho anh quyết định đâu. Em thích như vậy rồi. Em chỉ yêu mình anh thôi, Yang SeungYeol à! Anh ở đây nhé, sau này em sẽ đến thăm anh thường xuyên mà.

Cô quay bước rời đi để lại câu nói vang vọng trời cao. Câu nói theo gió cuốn đi, nhẹ nhàng như nắng.

.

.

.

.
"Ành à! Em chỉ yêu mình anh thôi nhé"

→ ♥ ←

260717
Vĩnh Long, nơi có nắng, có gió, có yêu thương đong đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro