#3. Nói "Em Yêu Anh" lần nữa đi nhóc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4AM.

Căn phòng lạch cạch tiếng bàn phím. Park Jin vươn vai, nhấp thêm một ngụm cà phê đắng ngắt. Đây không phải lần đầu Park Jin thức suốt đêm để online như thế này. Hôm nay có vẻ đặc biệt hơn thường ngày. Anh tỏ tình với TaeYeong. Nhưng cậu đã từ chối. Đơn giản bởi TaeYeong nghĩ rằng mình không hợp với Park Jin.

Park Jin sống nội tâm, ít giao tiếp, thẳng thắn nhưng ăn nói vụng về. TaeYeong lại là một người hoà đồng, vui tính, lại rất hay đi chơi cùng đám bạn, cậu là một người cởi mở. Xét về mọi mặt hai người họ chẳng hợp nhau.

Người ta nói có lẽ đúng " Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn rất khó phai nhạt ". TaeYeong cũng đã từng điêu đứng với biết bao cuộc tình trên phim ảnh mà nhân vật nam chính luôn là kẻ hời hợt vô tâm. Đói thì thèm mà ăn no thì ngán. Cái lẽ ở đời nó trớ trêu như vậy.

TaeYeong là một người thích những thứ nằm ngoài quy luật và phá cách lung tung, hiển nhiên là không đời nào cậu chịu buộc mình cho số phận đẩy đưa đủ đường như truyện tiểu thuyết. TaeYeong giống như một món đồ chơi lạ và độc, mà bất cứ đứa trẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy cũng háo hức muốn mua về. Nhưng trẻ con thì muôn đời cả thèm chóng chán, chúng sẽ vứt toẹt món đồ chơi vào một xó khi tìm một món đồ khác thú vị hơn.

Ngồi một mình trong căn phòng với cả đống gấu bông to nhỏ. TaeYeong nhớ lại đoạn chat chít của cậu với Park Jin vào tối qua.

" - TaeYeong ah! Anh yêu em !

- Ừ …

- Em làm người yêu anh nhé ?

- Không.

- Lí do?

- Em cảm thấy chúng mình không hợp nhau.

- Ừm, không sao, anh đợi …

- Dở hơi nhỉ.

- Quá khen! "

Im lặng gấp laptop lại để lên mặt bàn. Cậu chui mình vào tấm chăn ấm chẳng màng đến thế giới xung quanh.

---
Đã ai nói TaeYeong và Park Jin ở cùng một khu chung cư chưa nhỉ? Và hiện tại cả hai đang đứng trên sân thượng để nói chuyện với nhau.

- Từ bạn bè trở thành người yêu thì dễ, chứ từ người yêu mà muốn làm bạn bình thường thì khó lắm anh ạ. Cuộc đời chẳng nói trước được cái gì, yêu nhau mà chia tay thì kiểu gì một trong hai cũng khổ. Tốt nhất nếu quý nhau thì cứ làm bạn thôi anh …

Park Jin cười nhẹ, điềm đạm nói :

- Em không yêu anh thì cũng đừng ngăn cấm anh yêu em. Em có thể coi anh là bạn, là anh trai, là cái chai cái lọ gì cũng được ... Nhưng em thì lúc nào cũng là người anh yêu nhất.

Chưa một lần TaeYeong thành công trong việc đả thông tư tưởng cho Park Jin. Rằng cậu không hề yêu anh, rằng hai người không hợp nhau, rằng cả hai sẽ không hạnh phúc khi ở bên nhau. Nhưng mỗi lần như vậy Park Jin càng nói càng làm TaeYeong bế tắc và cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cũng có khi TaeYeong tự hỏi liệu mình có chút tình cảm nào với Park Jin không, nhưng điều TaeYeong luôn nhận được là một câu trả lời có hai vế …

---
TaeYou lại khác hoàn toàn với Park Jin. Yeong yêu TaeYou, cuồng TaeYou, mê mệt TaeYou bởi cái nụ cười tỏ nắng "yêu chết người", bởi khuôn mặt trẻ con, phong cách ăn mặc chất điên chất đảo cùng ti tỉ thứ tốt đẹp khác. Ngồi nói chuyện với TaeYou có mà cười cả ngày, cười rách miệng. Nếu so sánh Park Jin như nắng mùa Đông nhẹ nhàng mà ấm áp thì TaeYou sẽ là ánh nắng mùa Hạ chói chang, năng động.

Hôm nay Yeong hẹn hò đi chơi với TaeYou. TaeYou luôn là kẻ bày ra những trò nghịch ngợm pha chút mạo hiểm và rủ TaeYeong cùng thực hiện. Kiểu như mỗi lần hai đứa lượn lờ khắp quán nước quán ăn, TaeYou lại thích trêu người. Với thâm niên "tổ lái" từ thời cấp 3, TaeYou đèo Yeong trên con xe yêu quý với tốc độ bán mạng cho tử thần làm cậu ôm TaeYou chặt cứng. Ngó đầu nhìn thấy một bác chạy xe mặt căng đét, rồi lại đánh xe đi từ từ ép bác ta vào lề đường và hét lên : "Đi gọn vào bác nhá". Bác ấy đỏ mặt tía tai chửi ầm lên "Cái bọn nhóc con chán sống" còn cậu và TaeYou thì vút nhanh, cười sặc sụa.

Chơi mải đến tận 11 giờ đêm TaeYeong mới về đến nhà. Mở laptop thấy nick Park Jin vẫn còn sáng chấm xanh. Cậu chưa kịp lướt đi đâu đã thấy ib của anh.

" - Vừa đi chơi với TaeYou à?

- Vâng ^^!

- Sao về muộn thế?

- Hôm nay buồn cười lắm anh ạ … "

Thế là TaeYeong ngồi kể lể sự tình với Park Jin cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Park Jin luôn lắng nghe, ít phát biểu, đôi khi đưa ra cho TaeYeong một vài lời khuyên. TaeYeong biết, Park Jin không vui ... Nhưng một cậu nhóc "lắm lời" như TaeYeong, chẳng có lấy một đứa bạn thân, vui buồn không được tỏ cùng ai thì sẽ phát điên lên mất. Cho nên dù biết làm như thế là có lỗi, TaeYeong vẫn cứ đều đặn mỗi đêm, tâm sự với Park Jin về tình yêu của mình …

---
Một lần, TaeYou hẹn cậu tối đi xem phim. Hơn một tuần bận học không được gặp TaeYou, Yeong nhớ đến mức phát rồ lên ấy chứ. Tíu tít chuẩn áo quần, ngào ngạt nước hoa, đến sát giờ hẹn, TaeYou bỗng gọi điện :

"Yeongie à! Anh bận phải cùng thằng bạn lại soạn thảo bản tường trình cho giáo viên. Hôm nay không thể cùng em xem phim được rồi. Đừng giận nhé! Yêu em"

Thế là xong, bao nhiêu công sức bỏ ra cả buổi chuẩn bị thật xinh đẹp để sánh vai với TaeYou như đổ sông đổ biển. TaeYeong chán nản ê chề ngồi phịch xuống giường.

Chợt điện thoại reo lên. Là Park Jin gọi.

"Có rảnh không nhóc?"

"Hôm nay tối thứ 7 mà, cũng không hẹn với ai cả ..."

"Đi uống nước với anh nhé, mới tìm được một quán hay lắm ..."

"Ok anh"

"Anh qua đón nhé?"

"Vâng ạ"

TaeYeong thầm nguyền rủa : "Đã thế cũng đi chơi mảnh cho anh biết tay You ạ". 5p sau Park Jin có mặt. Hơi bất ngờ vì thấy TaeYeong đã có sự chuẩn bị trước, TaeYeong toe toét, phấn khích như một đứa trẻ được quà :

- Đi thôi anh … Nhanh nhanh …

---
Sau khi từ quán cà phê bước ra, Park Jin chẳng nói gì, lẳng lặng chạy xe rồi đổ lại trước một cửa hàng điện thoại. TaeYeong tần ngần theo sau. Chị bán hàng thấy Park Jin, mắt ánh lên một tia rạng rỡ :

- Mua gì hả em?

- Chị cho em cái thẻ Viettel 1 triệu.

Chị ta tưởng Park Jin "quà quê", không biết gì mới ôn tồn "giảng giải" lại :

- Không mạng nào có thẻ mệnh giá 1 triệu đâu. Em mua 2 thẻ 500 nhé?

Park Jin nhăn mặt, nhíu mày :

- Không. Thẻ 1 triệu mới mua. Mua thẻ 500 trăm lại phải cào 2 lần à. Không có thì thôi vậy – Quay ra TaeYeong – Mình về thôi em. Chỗ này làm ăn chán quá.

TaeYeong phá lên cười sằng sặc. Chị bán hàng mặt đỏ rần rần, tưởng như bao nhiêu máu ở cơ tim nó tìm hết lên não vậy! Hai đứa bỏ đi, chị ta hậm hực quẹt diêm đốt vía …

Đưa TaeYeong đến trước cửa nhà rồi anh mới quay đầu trở về nhà của bản thân. Được ba bước nghe giọng nói của người phía sau vang lên.

- Anh ngủ ngon nhé.

Sau đó là tiếng động cửa. Anh mỉm cười, bước đi trên hành lang vắng vẻ. Cô đơn!

---
- Nếu bây giờ có một người khác thích anh, em có ghen không?

- Chắc là có ...

- Có ... Đánh họ không? He he.

- Không! – TaeYeong trầm giọng – Em ghen ngầm ... Âm thầm nhưng sâu sắc ...

TaeYou không nói thêm gì nữa. Sự im lặng bao trùm cả không gian. TaeYeong chợt cảm thấy bất an, cậu đút hai bàn tay ửng lên vì lạnh vào túi áo TaeYou, áp mặt vào bờ vai rộng như chẳng muốn rời ...

Về đến cửa nhà TaeYeong, TaeYou vội vã đi luôn. Cậu tự nhiên thấy hụt hẫng. Lại online. Lại là anh.

" - Anh à.

- Ừ?

- Hôm nay TaeYou lạ lắm ...

- Lạ làm sao?"

Kể lể.

Ấm ức.

Hậm hực.

Nghi ngờ.

"- Hay là TaeYou ... Chán em rồi anh nhỉ?

- Anh không biết …"

Im lặng.

Sign out.

Miên man.

Chìm vào giấc ngủ.

---
- Nhóc! Đêm qua anh nói gì thì quên đi nhé. Đi công viên với anh không?

- Anh nói gì cơ? Em quên mất rồi.

- Ừ, vậy được rồi. Đi công viên nhé?

- Vâng ạ!

TaeYeong cười toe, ngồi lên xe để Park Jin đèo trên đại lộ.

"TaeYeong này! Nếu TaeYou không tốt với em, dụ dụ một ngày nào đó TaeYou làm em buồn. Thì em về với anh nhé!"

Câu nói tối qua của anh vang lên bên tai TaeYeong, cậu chỉ cười nhẹ. Lắc lắc đầu để đá văng nó ra khỏi đầu.

Mỉm cười thích thú nhìn dòng người xuôi ngược. Chợt nụ cười trên khuôn mặt cậu đông cứng lại rồi dần mất hút. TaeYeong thấy bóng dáng ai đó rất quen thuộc với cậu đang cùng người khác tay trong tay. Vội vã rút điện thoại ra, cậu không tin vào mắt mình. Park Jin cũng nhìn thấy, nhưng anh chỉ im lặng để mặc cậu với mớ cảm xúc ngỗn ngang.

"Ơi?"

"Anh đang ở đâu thế?"

"Siêu thị."

"Với ai?"

"Ừm...Mẹ."

TaeYou trả lời rất nhanh và nhỏ đủ để cậu nghe thấy. TaeYeong cắn môi, nước mắt trào ra :

"Đi siêu thị với mẹ công viên à anh?"

TaeYou ngơ ngác nhìn quanh. Bàng hoàng, sửng sốt. TaeYeong gạt nước mắt, nói với Park Jin bằng một giọng bình thản nhất có thể :

- Cho em về!

---
Những ngày sau đó là một chuỗi ngày u ám. TaeYeong không khóc, nhưng như người mất hồn. TaeYeong tưởng chừng trái tim mình không thể nào nát hơn được nữa. Hằng đêm vẫn online, vẫn thổn thức, vẫn nghẹn ngào, chỉ một mình Park Jin biết. TaeYeong không có bạn mà.

Tình cờ gặp TaeYeong ở cầu thang bộ của chung cư. Nhìn cậu sắc mặt nhợt nhạt, Park Jin xót xa :

- Anh làm gì để em đừng buồn nữa bây giờ?

Cậu chua chát :

- Giờ chẳng ai vá được trái tim em nữa đâu. Nó tả tơi quá rồi ...

Park Jin cố pha trò :

- Ta là Bụt đây...! Vì sao con khóc?

TaeYeong bật cười trong nước mắt :

- Bụt ơi...!

...

"Cất trái tim vào trong ngăn đá". TaeYeong như một bông hoa thiếu nắng. Rũ rượi ... TaeYeong tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả găng tay thật ấm. TaeYeong tự nhủ sẽ 1 mình vượt qua cái giá lạnh mùa đông này, không cần ai cả! Đôi lúc nhớ TaeYou đến điên đảo. Nhớ những kỉ niệm, những lúc hai đứa nghịch ngợm quậy phá, lúc được nép vào lòng TaeYou yên bình... Càng nhớ lại càng yêu, càng yêu thì càng hận. Đã hơn một tháng kể từ ngày hôm đó. TaeYou cũng lặng lẽ rời xa cuộc đời cậu, không một câu ngụy biện, không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn lúc 0h ngày 16/12 "Anh xin lỗi. Anh tệ lắm!"...

---
Thấm thoắt thời gian trôi. Hôm nay là Valentine, ngày cho những người yêu nhau, còn những người cô đơn như TaeYeng, thì, hoặc rủ một lũ "độc thân vui vẻ" la cà, tự mua chocolate tặng nhau an ủi, hoặc nằm nhà với giống khăn giấy tung tóe xung quanh.

Bố mẹ TaeYeong rủ nhau đi xem phim, vẫn còn mặn nồng lắm! Con mèo béo hình như cũng chạy đi tìm "tình yêu" của nó rồi thì phải. Một mình TaeYeong trong căn nhà lạnh lẽo.

Ngoài trời gió buốt, lại còn mưa luôn phun. TaeYeong tự hỏi không biết giờ này TaeYou đang làm gì ... Có phải đang vui vẻ hạnh phúc bên một người khác hay không? Liệu có thoáng nhớ đến cậu? Một chút thôi...? TaeYeong ngồi thu lu trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau ... Tủi thân!

Điện thoại rung. Màn hình nhấp nháy. Là Park Jin.

"Dạ …"

"Em có ở nhà không Yeongie?"

"Em có …"

"Xuống dưới anh bảo chút …"

"Thôi …"

"Thôi cái gì mà thôi. Xuống đi."

TaeYeong nhìn ra cửa sổ. Park Jin đang đứng dưới đó, chờ đợi …

"Em không muốn gặp ai hôm nay cả."

"Xin em đấy ... Không thì anh cứ đứng đây đến mai luôn."

"Kệ anh!"

TaeYeong lạnh lùng dập máy. Cậu không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này. Tiêu điều và thê thảm! Anh vẫn đứng đó như thi gan với TaeYeong.

10 phút, 20 phút, 45 phút, rồi 1 tiếng...

TaeYeong thấy anh đang run lên vì lạnh. Vừa thương vừa tức "Đồ ngốc! Đã bảo về đi cơ mà"

1 tiếng 15 phút, 1 tiếng 20 phút...

Gió cứ thổi và mưa bắt đầu năng hạt, ướt đẫm cả khoảng sân trước nhà. Park Jin vẫn đứng đó ... Anh cố xoa xoa 2 bàn tay để giữ ấm, cố hứng chịu những làn nước lạnh buốt đang dần xâm nhập cơ thể mình.

Có tiếng bước chân làm Park Jin giật mình quay lại. TaeYeong giơ cao chiếc ô cầu vồng che cho anh, ái ngại :

- Cái đồ ngốc này! Em đã bảo anh về đi mà … Tại sao không nghe em hả? Để bản thân ướt như thế này đấy!!

Park Jin mỉm cười, run rẩy đưa cho TaeYeong hộp quà thắt nơ hồng xinh xắn đã ướt nhẹp :

- Tặng em. Valentine ấm áp...!

TaeYeong bật khóc. Nước mắt nhòe nhoẹt, rồi bỗng vỡ òa nức nở. Park Jin bối rối, chợt nắm lấy bàn tay cậu vỗ về. TaeYeong thổn thức :

- Giá mà anh lẻo mép hơn 1 chút, giá mà anh đểu giả hơn 1 chút, giá mà anh khốn nạn hơn 1 chút, giá mà anh lả lơi hơn một chút, giá mà anh đừng quá chân thành, giá mà anh không yêu em nhiều như thế ... Thì em đã nhận lời anh từ 3 tháng trước...

Nước mắt mặn chát trên môi...

- Anh à …

- Ơi...?

- Có lẽ … Em yêu anh mất rồi.

- Ơ! Nhưng ... Em ...

TaeYeong cười toe :

- Nhưng nhị cái gì nữa hả?

- Khoan, nói "Em Yêu Anh" lần nữa đi nhóc!

Mắt anh lung linh niềm hạnh phúc. Cậu yêu anh. TaeYeong yêu anh. Còn món quà Valentine nào bằng như này nữa.

- Không!

Cậu phụng phịu quay đi, che giấu nụ cười nơi khoé môi. Yếu ớt nhưng thật đẹp.

- Một lần thôi. Nói lại đi mà Yeongie!

- Đã bảo là không mà. Anh lằng nhằng quá.

Và thế là họ. Hai trái tim tìm về nhau ở một nơi vắng vẻ trong một ngày các cặp tình nhân nắm tay nhau đi trên đoạn đường dài sáng choang ánh đen nê-ong đủ màu sắc. Hạnh phúc hẳn là đơn giản như vậy thôi.

→ ♥ ←

030817
Vĩnh Long, ngày không nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro