Câu chuyện thứ XLVII: Tựa khói sương (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện thứ XLVII: Tựa khói sương (P1)

(RẤT DÀI ĐÓ =)))))) Vậy nên mới phải chia ra 2 phần ;;-;;

Một tác phẩm collab cùng cô bạn đa tài mieen16 và sau khi end sẽ ra một hệ liệt liên quan với một couple khác collab cùng 1 đàn chị mình siêu kính mến luôn :vvv)

~o0o~

Trí Mân gặp Chính Quốc khi bản thân chỉ vừa qua sinh nhật lần thứ mười sáu, còn hắn thì đã qua hai mươi lăm tuổi, lần đầu gặp mặt ấy là trong lần đại thắng ăn mừng Chính Quốc chinh phạt thành công một bộ tộc nào đó mà Trí Mân chẳng nhớ rõ tên. Hắn của năm ấy, oai phong lẫm liệt, được mọi người hô hào ca ngợi, Còn y của năm ấy, chỉ là một hoàng tử bị thất sủng mang danh đứa con tội đồ khắc chết mẹ khi vừa mới sinh ra, những lời khinh thường giễu cợt qua năm tháng dài vốn nghe đã quen thuộc nằm lòng.

Trí Mân đã từng rất hoài nghi, rằng không biết như thế nào mà vị thống soái cao quý quyền lực như Chính Quốc lại để ý đến một tiểu hoàng tử xuất thân thấp hèn như y. Mãi cho đến thật lâu thật lâu sau này, Trí Mân mới biết rằng lần đại tiệc khi ấy, vốn chẳng phải lần đầu cả hai gặp mặt. Chính Quốc sớm đã biết Trí Mân từ khi Trí Mân còn là một đứa trẻ, song khi ấy kí ức non nớt chẳng thể ghi nhớ được chuyện gì, chỉ mỗi một Chính Quốc nọ, vẫn luôn khắc ghi những kí ức xưa cũ ấy, âm thầm dõi theo vị hoàng tử Trí Mân. Rồi thì thời gian thoi đưa, mãi đến khi Trí Mân lớn hơn một chút Chính Quốc mới có thể mượn cơ hội lập đại công, đường đường chính chính tiếp cận Trí Mân.

Ánh mắt của vị thống soái lúc ấy dịu dàng ngời sáng như bầu trời đêm, hắn ngỏ lời bắt chuyện với vị hoàng tử nhút nhát và luôn cố thu bản thân lại tránh những va chạm của mọi người xung quanh. chìa đôi bàn tay vốn đã nhiều vết sẹo chai sạn của năm tháng đặt trước ngực, cúi đầu chào hành lễ với Trí Mân – điều mà dường như rất đỗi bình thường của một bề tôi đối với những người thuộc hoàng tộc, nhưng đối với Trí Mân – kẻ thừa của chốn cung cấm này thì lại là chuyện lần đầu.

"Thập Tam Hoàng Tử vạn phúc kim an, thần tên Điền Chính Quốc, nguyên giữ chức Thống soái."

Bỏ mặt những lời khó nghe của các vị hoàng tử khác, rằng tại sao thống soái lại để tâm đến Trí Mân làm gì, người lập đại công to lớn như thế, coi như là miễn phải hành lễ với Trí Mân đi. Dù sao Trí Mân cũng chỉ là một hoàng tử thấp bé chẳng được sủng ái yêu thương, dù Chính Quốc làm vậy hắn cũng sẽ không trách cứ vào tội khi quân đâu.

Nhưng Chính Quốc vẫn kiên định như cũ, chờ tiếng "Miễn lễ" thoát ra khỏi miệng Trí Mân. Để hắn nhận ra rằng thứ âm thanh này là thứ âm thanh tuyệt diệu ngọt ngào nhất trên thế gian, để hắn nhận ra rằng trái tim này của hắn đã âm thầm chuyển mình lỗi nhịp theo ánh mắt nụ cười này của một Phác Trí Mân.

Tất cả những lời nói bén nhọn và độc địa đó, đều không xoay chuyển được tâm của vị thống soái kia. Hắn vẫn kiên định như cũ, đầu giữ nghiêm kính cẩn cúi mình, chờ tiếng "Miễn lễ" thoát ra khỏi miệng của Trí Mân, để hắn có thể có thể nghe thấy bên tai mình tiếng suối trong vắt ngọt nhẹ từ tâm anh dịu dàng của Trí Mân truyền đến, để hắn nhận ra rằng trái tim này của hắn đã âm thầm chuyển mình lỗi nhịp theo ánh mắt nụ cười này của một Phác Trí Mân. Cảm xúc trong lòng hắn, vẫn như lần đầu hắn gặp Trí Mân năm xưa.

Bản thân Trí Mân cũng không rõ nữa, không rõ vì sao lại mở lòng mình với Chính Quốc, không rõ rằng liệu có phải bản thân là do nhiều năm không có bạn kề cạnh, hay là do bản thân thiếu thốn chẳng hề trọn vẹn nay tìm được một chút hơi ấm chở che liền vô thức tựa lưng vào ỷ lại, hay rằng do bản thân thực sự có một chút gì đó gọi là tình ý với hắn?

Ban đầu, chỉ là một hảo hữu luôn gần bên, dần dà, từ lúc nào, một lúc mà Trí Mân không hề hay, đã trở thành kẻ tri kỉ kề ấp gối chăn, cả hai cứ như vậy ngoài sáng thân thiết, trong tối thân tình, chuyện nam nhân với nam nhân từ trước đến nay cũng đã từng, nhưng Trí Mân dù thấp hèn ra sao,song trong huyết mạch vẫn chảy dòng máu hoàng tộc, là một trong những đại diện cho tầng lớp hoàng thất, còn Chính Quốc lại là một vị thống soái oai dũng, là những vị đại thần đứng đầu trong triều đình. Suy đi tính lại, dù rằng chưa từng mở lời, nhưng họ vẫn ngầm hiểu, ngầm lặng lẽ vùi bí mật này sâu tận đáy lòng mình.

Chính Quốc từng dưới vầng trăng sáng, lộng lẫy và linh thiêng kia, từng chút từng chút ôm chặt lấy người trong lòng, nói rằng, tất thảy vạn vật trên thế gian này, chỉ cần Trí Mân muốn, hắn đều có thể vì Trí Mân mà giành lấy. Trí Mân hạnh phúc, Trí Mân vui vẻ, hắn cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ.

Đời này, kiếp này của Trí Mân, chưa từng có một ai trao cho y những lời quá đỗi yêu thương, ngọt ngào và sủng nịnh nhường này. Người mẹ thân yêu nhất đã sớm rời bỏ nhân thế từ khi y vẫn còn chưa thể rời xa vòng tay mẹ ấm áp, người cha tôn kính lại ghét bỏ y như người dưng, các hoàng tử, phi tần khác lại xem y như tên thấp hèn mà dè bỉu khinh nhờn.

Y thân cô, thế cô, bất lực và vô vọng. Điều duy nhất y có thể, là khuất nhục, một lần khuất nhục, chính là mười sáu năm. Y ôm lấy nỗi đau thầm kín đó, nuôi nấng những hận thù đau đớn thành một dòng máu độc sắc lẻm trôi dọc khắp thân thể, để lại nơi tâm y những vết thương dẳng dai mãi chẳng thể lành sẹo. Trí Mân cô đơn hiu quạnh mười sáu năm, cũng khát cầu thương yêu mười sáu năm, để rồi chỉ còn một Trí Mân trống rỗng như cái xác khô, với một chữ "đau, hai chữ "tổn thương" và ba chữ "muốn phục thù".

Nhưng, y biết làm sao, y phải làm sao? Khi mà y chỉ là một hoàng tử thất sủng non trẻ chưa được bao nhiêu tuổi? Khi mà đứng trước hậu cung tranh đấu to lớn nhường kia, y chỉ là một hạt cát nhỏ bé không hơn? Huống hồ Trí Mân đơn thân độc mã nơi chiến trận, có hay chăng chưa kịp động thủ đã bị sát hại ngược lại.

Giây phút ấy, lời nói của Chính Quốc – lời hẹn thề ở bên cạnh y, giúp y tất cả mọi chuyện, đã thành công khơi dậy con hổ dữ vẫn luôn cam nhục mà ngủ say trong thâm tâm Trí Mân.

Dục vọng, nhục nhã, hận thù và căm giận, đã khiến chàng hoàng tử thất sủng năm đó khẽ khàng đáp lại người kia.

_ Kể cả cho ta danh vọng đứng trên vạn người ư?

_ Ta có thể, chỉ cần em thích.

Nếu đã như vậy, hãy giúp ta lên ngôi đế vương, để ta có được mọi quyền hành tối thượng trong tay, trở thành thiên tử đứa con của trời, để ta hạ sát hết tất cả những kẻ đã khinh thường ta, để ta có thể ngẩng cao đầu và cười ngạo nghễ, cười rằng đứa trẻ bị đáng thương năm đó, mang phận hoàng tử mà như tù nhân giam lỏng, bị các người bày trò mua vui nay đã sải cánh vươn cao, buộc lòng các người phải khép nép vâng dạ thưa rằng với ta, buộc rằng các người phải sợ ta một phép, nhất nhất nghe lời ta. – Đó là tất cả những gì Trí Mân nghĩ tới, một đứa trẻ mười sáu tuổi còn chưa đủ trưởng thành đã phải chịu quá nhiều, để rồi nổi dã tâm tham vọng, trở thành một con người khác hoàn toàn với bản chất. Tất cả đều là do những kẻ xuất thân hoàng tộc, vốn mang cùng trong mình dòng máu chung với Trí Mân nhưng chẳng hề xem Trí Mân là ruột thịt mà ra.

Thời thế của Trí Mân đã đến, đưa một Chính Quốc đến để giúp Trí Mân thoả niềm mong ước, đồng thời khơi dậy được sự tham vọng tiềm ẩn tưởng chừng đã ngủ quên sâu bên trong Trí Mân.

Vị Thống soái ấy, vì người mình thương, bỏ đi một đời liêm chính, hạ sát ra tay với không biết bao nhiêu là người, lúc trước dùng một đời chinh chiến đánh giặc người người kính trọng cũng chẳng màng nữa. Những người khác đến chết cũng không ngờ rằng, Chính Quốc lại tạo bao nhiêu là chứng cứ giả, hòng buộc tội họ, để rồi những bản án tru di tam tộc cứ trải dài hàng loạt chỉ qua một mùa xuân.

Đến cả Hoàng thượng cũng chẳng ngờ lại có thế lực to lớn như thế âm thầm sau lưng chực chờ, vì vậy cứ vui vẻ uống những chén thuốc bổ đã được sắc bằng kịch độc. Lục phũ ngũ tạng như muốn rã rời, lại nghe Chính Quốc bảo quen được những danh y có tiếng, thật chất chạy chữa như vậy chỉ càng làm bệnh tình thêm tệ. Đến khi ông nhìn ra được, ông đã không thể cất tiếng nói ra lệnh cho quân lính bắt Chính Quốc lại nữa rồi. Mà nếu Hoàng thượng có ra lệnh, thì quân lính cũng chẳng nghe ông nữa, tất cả đều đã bị Chính Quốc thâu tóm.

Điền Chính Quốc – bây giờ chỉ là một người đàn ông vì Trí Mân giết người không gớm tay, dùng xác người chất từng đống tanh nồng lót đường êm chân cho Trí Mân bước lên ngai vàng cao vời vợi – nơi vua cha hoàng thượng đương triều ôm ngực trái đau lòng nhìn cảnh từng đứa con của mình ngã xuống chết không nhắm mắt.

Hoàng cung vốn màu vàng tráng lệ chói mắt người đời, nay chỉ còn độc mỗi màu đỏ nhuộm lấy đầy ủ dột tang thương chết chóc. Hoàng thượng run rẩy giơ ngón trỏ chỉ vào mặt Trí Mân, không còn là sự sợ sệt, không còn là sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt của ngày trước mỗi lần nhìn thấy ông, chỉ có một khuôn mặt đắc thắng, cái nhếch môi hài lòng nhìn ông từ từ lịm đi.

Nhẹ nhàng ngồi xuống ngai vàng nay đã thay tên đổi chủ, mi mắt nặng trĩu khẽ nhắm lại, nhớ lại những tháng ngày đen tối cũ kĩ, nhớ lại những uất ức khổ đau bản thân đã chịu từng ấy năm, những khuôn mặt giả tạo cùng những lời nói châm chọc theo dần năm tháng. Giờ chỉ còn là đống tro tàn cháy dở còn đọng lại vẫn còn chút nhói đau, từng giọt từng giọt trượt dài trên gò má, nhưng Trí Mân bây giờ không còn như trước giấu giếm bản thân vào một góc, tự mình lặng lẽ lau đi nữa rồi.

Vì trước mặt y, là hắn – Điền Chính Quốc, với khuôn mặt anh tuấn nhiễm bê bết máu, nhoẻn một nụ cười ôn nhu tựa nước trôi, như thể muốn xóa sạch mọi kí ức khổ đau đó của Trí Mân. Ánh dương quang đang rọi lên cuộc đời Trí Mân, đưa y chuyển sang một trang hoàn toàn mới.

Nhưng việc bản thân còn non trẻ mà lên ngôi như thế, đã khiến bao nhiêu người nói những lời không hay sau lưng. Chính Quốc dù có tài giỏi khiến bọn họ khiếp sợ đi chăng nữa, cũng không thể một tay che trời lôi kéo hết tất cả về phe mình. Vẫn có phân nửa triều thần ngấm ngầm chống lại thế lực Chính Quốc và Trí Mân.

Bọn họ nói rằng, Trí Mân vốn chẳng có tài, Trí Mân hoàn toàn là một tay Điền Chính Quốc đưa lên ngôi, nếu không có Chính Quốc, Trí Mân vẫn sẽ mãi là hoàng tử thất sủng, đến mơ cũng không thể chạm vào được một chức cao vọng trọng như Bối lặc, Thân vương huống hồ chi là Thiên tử làm chủ một đất nước. Bọn họ cũng ngầm nhìn ra được mối quan hệ của Trí Mân và Chính Quốc, thầm thì to nhỏ với nhau Trí Mân dùng thân mình mua chuộc Chính Quốc bắt hắn làm một chân cho Trí Mân, vậy nên trước mặt ngọt nhẹ, sau lưng âm thầm phản động chờ ngày Trí Mân Chính Quốc sơ hở lại nổi binh truất quyền.

Và sơ hở dễ dàng có thể khiến họ vịn vào chia cắt nội bộ Trí Mân – Chính Quốc nhất, chính là hậu cung lúc này vẫn chẳng có bóng người.

_ Ngươi nói cái gì? Mau nói lại cho trẫm nghe!

Vị quan kia sợ đến toát mồ hôi, nhưng đã trót lỡ mở lời, đâm lao đành phải theo lao, vì vậy hắn cắn răng tiếp lời:

_ Bẩm hoàng thượng, chúng thần chỉ muốn người lập phi, tuyển tú, vững vàng hậu cung để thêm ổn định giang sơn xã tắc thôi, thưa hoàng thượng.

Trí Mân nhếch mi mắt, trong đôi con ngươi đen tuyền là vẻ lãnh tĩnh như gió băng. Y hừ lạnh, khóe môi tựa tiếu phi tiếu:

_ Ý các ngươi là trẫm không thể tự mình ổn định giang sơn xã tắc?

Tên quan viên vội vã quỳ sụp xuống, đối với vị vua xem mạng người như cỏ rác hiển nhiên vô cùng sợ hãi, nhưng một ánh mắt từ vị Tể tướng đương triều - người cư nhiên mạnh mẽ chống đối lại Chính Quốc vừa chiếu đến gã, hung hăng ép gã tuân mệnh, gã ta liền nuốt ngược những giọt mồ hôi, thanh âm gắng gượng kiềm lại sự run rẩy.

_ Bẩm..bẩm hoàng thượng, chúng thần cũng chỉ là lo nghĩ cho người. Người vừa lên ngôi, nhân tâm còn chưa ổn định, hậu cung lại trống vắng, nên chúng thần mới...

_ To gan.

Tiếng nói trầm khàn hữu lực phát ra từ nơi cửa chính. Từng bước chân mạnh mẽ dội vang lên trên sàn nơi chính điện. Điền Chính Quốc bước vào, một thân oai dũng cau mày không vui, hướng mắt nhìn xuống tên quan viên đang hèn mọn quỳ sụp trên sàn.

_ Chuyện của hoàng thượng nào đến lượt một tên quan viên nhỏ bé như ngươi quản?

Ngay lập tức liền có giọng nói đanh thép đáp trả, Duẫn Tể tướng bước ra, vẫn như cũ nhìn thì ưu nhã hiền hoà xem Chính Quốc là bạn bè minh quân với nhau, nhưng lời nói lại như dao cắt bén nhọn đối ngược lại với Chính Quốc.

_ Vậy chuyện của hoàng thượng thì Điền thống soái đây có tư cách quản sao?"

Hàng lông mày anh tuấn của Chính Quốc nhíu lại thành một đường, vừa định đáp trả, một thanh âm thanh thoát đã vang lên.

_ Đủ rồi!

Trí Mân phất tay áo, đoạn nói.

_ Chuyện lập phi, ta sẽ suy nghĩ, các ngươi lui xuống cả đi!

Y từ ngai vàng đứng dậy,tầm mắt bị tóc che đi, không nhìn rõ là y đang nghĩ gì.

Nhưng thanh âm của y, lại vô cùng rõ ràng, vẫn còn đọng lại dai dẳng vang lên bên tai Chính Quốc, từng chút từng chút đâm vào trái tim này của hắn.

Chính Quốc có hay chăng sao lại không biết được, từ "sẽ suy nghĩ" đó của Trí Mân, chính là âm thầm đồng thuận, hắn ở bên cạnh Trí Mân lâu như vậy, tất nhiên từng bước đi trong lòng y, hắn là người mồn một rõ ràng.

Đã biết rằng chuyện lập hậu phong phi đối với một đế vương là chuyện sớm muộn, cũng đã định sẵn rằng bản thân khó lòng có thể bên cạnh Trí Mân thường xuyên như trước, khi lúc này bên cạnh Trí Mân rồi thì phải có vài ba bóng hình khác để được như đúng theo định kiến của người đời, đã có đế, thì phải có hậu. Thế nhưng đối diện với sự chấp thuận ngầm này của Trí Mân, Chính Quốc vẫn không thể cam lòng nín nhịn đau thương.

Hắn dùng ánh mắt ngỡ ngàng và đau đớn soi rọi thẳng vào y, trong đôi con ngươi đen láy của hắn bắt đầu vỡ tan thành từng đường nhỏ. Những hình ảnh quấn quýt không rời cứ chầm chậm hiện lên trong tâm trí Chính Quốc.

Hắn không thể nói tại sao với Trí Mân, vì hắn không thể oán, không thể trách Trí Mân, hắn chỉ có thể im lặng như thế này, vì hắn yêu Trí Mân hơn tất cả, Trí Mân đã muốn như vậy, hắn chỉ có thể đồng thuận theo.

Nhưng chỉ xin Trí Mân, vẫn để Chính Quốc hắn bên cạnh y như lúc này, đêm đêm bầu bạn say tình, làm chỗ dựa cho Trí Mân tựa đầu nghỉ mệt, làm bia chắn cho Trí Mân khi có gian thần lộng hành gây chuyện. Và nếu như có lập phi, xin rằng Trí Mân hãy vẫn nhớ tới hắn, nhớ về tình yêu âm thầm và đau đớn của hắn đây.

_ Bãi triều!

Nhìn bóng hoàng bào người kia đang lướt qua, chẳng hiểu sao hắn bất chợt cảm thấy, người từng cùng hắn bên cạnh triền miên ái ân, người đã từng nằm trong vòng tay hắn kia thủ thỉ ngọt ngào, tựa hồ như đã rất xa.

Cái ngày quốc hỉ đại hôn ấy long trọng lắm, hoa lệ với tràn ngập sắc đỏ tươi. Mới ít lâu trước, hắn cũng nhìn thấy màu đỏ này, là cái ngày hắn không chút lưu tình hạ sát tất cả, để đổi lấy nụ cười của Trí Mân, để đổi lấy những gì Trí Mân từng nói với Chính Quốc rằng một đời Trí Mân thèm muốn khát khao. Màu đỏ của lúc ấy, tuy tanh nồng nhưng lại là sự chớm nở của những chuỗi ngày vinh hoa phú quý, của chuỗi ngày Trí Mân vui vẻ ngồi lên chiếc ghế cao sang kia. Còn màu đỏ này của ngày hôm nay, lại là sự khóc thương của Điền Chính Quốc, người hắn thương bằng tất cả mọi thứ trên đời này, tay trong tay với một người khác, bái lạy tổ tiên, bái lạy đất trời, chính thức trở thành một cặp uyên ương với bao lời chúc tụng răng long đầu bạc.

Thật nhiều rượu, uống nhiều để say, say rồi lại cố quên đi muộn phiền. Nhưng sao càng say lại càng tỉnh, lại càng nhớ. Nhớ rồi lại đau lòng, Chính Quốc muốn xông vào cánh cửa kia, ôm ấp lấy Trí Mân của hắn, hôn lấy Trí Mân của hắn.

Tuy nhiên khi đối diện với cảnh hắn đã từng với Trí Mân, giờ thành Trí Mân cùng nữ nhân khác, cũng trên chiếc giường ấy, mọi sức cùng lực kiệt trong hắn đều vỡ vụn.

Ước rằng đây là ảo mộng, để sương khói tan nhanh trôi hết tất cả, để hắn và Trí Mân lại cùng hắn quấn quít kề bên như thuở xuân thời.

Không phải ảo mộng, cũng nào có khói sương, chỉ có sự thật đau lòng, mang Trí Mân dần rời xa hắn.

Không còn những cái hôn ngọt nhẹ, không còn những ánh mắt say tình, không còn những cái động chạm thân mật lướt nhẹ trên làn da nhẵn nhụi trơn láng, càng không còn một Trí Mân trọn vẹn như lúc xưa.

Chỉ còn một Phác Trí Mân – Hoàng thượng đương triều, ngay lúc này cao cao tại tại, bên cạnh là vô vàn mỹ nữ hầu hạ, lạnh lùng xa cách nhìn hắn.

_ Ngươi sao lại tới đây?

Tại sao hắn lại không thể tới đây? Đây dù rằng là nơi nghỉ của hoàng thượng, nhưng cũng từng là nơi hắn và y bên cạnh ái ân nồng đậm kia mà. Hắn trở về chốn cũ lâu ngày chưa đặt chân đến, nhìn ngắm cận mặt Trí Mân của hắn, có gì là sai hay sao?

Một bước rồi lại hai bước, đôi môi này của Trí Mân, ánh mắt này của Trí Mân, sóng mũi này của Trí Mân, và tất cả mọi thứ, hắn đều yêu thích.

Hắn nâng cánh tay của Trí Mân, dịu dàng hôn lên mu bàn tay y, rồi lại đặt vào nơi ngực trái đang ngự trị - vẫn đang đập mạnh mẽ như sóng biển khơi vẫy trào. Chúng sống, đập mạnh mẽ từng ngày đều là vì Trí Mân, hắn muốn Trí Mân biết điều đó.

Các phi tử nhìn cảnh Thống soái nhẹ nhàng thân mật trong cơn ngà ngà say không giấu được khuôn mặt thất kinh quỷ dị. Nhưng rồi với cái phất tay cho lui của Trí Mân, bọn họ cũng không còn cách nào khác gạt đi sự hoài nghi về những tin đồn trôi nổi kia mà rời khỏi phòng.

_ Ngươi say rồi, về nghỉ đi.

Không, hắn không say, hắn vẫn còn nhận thức, hắn nhận ra đây là Trí Mân – tình yêu to lớn nhất của hắn.

_ Trí Mân, trông em như thế này, ta lại nhớ đến lần đầu ta gặp em. Em còn nhớ chứ?

Chính Quốc chìm trong cơn say, hồ ngôn loạn ngữ, may rằng lúc này trong phòng chỉ có hai người, nếu không không biết bao người vịn vào câu nói này lên tiếng trách móc Chính Quốc trọng tội khi quân.

Trí Mân trầm mi mắt, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi Chính Quốc, không nhanh không chậm đáp lại.

_ Ta không nhớ.

Có một sự thất vọng chợt thoáng qua Chính Quốc, hắn cười nhạt một tiếng, cố khôi phục thần sắc, hắn muốn trước mặt Trí Mân, bản thân phải luôn vui vẻ tươi cười dù cho Trí Mân có lạnh lẽo không muốn đáp trả hắn đi chăng nữa.

_ Em không nhớ cũng được, vì sẽ có ta nhớ thay em. Em chỉ cần biết rằng, Chính Quốc ta rất yêu...

_ Thống soái, ta rất mệt, muốn được nghỉ ngơi.

Một khoảng không lặng thinh trống vắng, Trí Mân tiến về phía giường, y nằm xuống, bỏ mặc Chính Quốc.

Đau quá nhiều rồi, mượn rượu vào giải toả mọi thứ cho thoả lòng, mà thoả lòng hiện tại của Chính Quốc, là có thể ôm lấy Trí Mân, hôn lấy Trí Mân.

Trí Mân nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ, chẳng hề có chút phòng bị đối với Chính Quốc cao lớn mạnh mẽ.

_ Điền Chính Quốc! Ngươi mau bỏ ta ra!

A, lần cuối Trí Mân gọi tên Chính Quốc là khi nào ấy nhỉ? Đã rất lâu rồi, phải, hắn chẳng thiết tha gì với cái danh thống soái Điền mà mọi người gọi hắn, bao gồm cả Trí Mân, vì nó quá đỗi xa lạ. Hắn chỉ là Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc kẻ yêu Trí Mân rất nhiều.

Hắn tin rằng Trí Mân cũng có yêu hắn, dù rằng nhỏ nhoi, rất nhỏ, nhưng vì giang sơn xã tắc, vì lòng tự tôn khi ngồi trên một chức vị cao lớn trên vạn người như lúc này nên bản thân không thể lộ ra tâm tình cá nhân.

Phải đấy, hắn tự huyễn hoặc, tự lừa dối bản thân mình, hắn ngốc thật. Hồ đồ bao nhiêu tháng dài năm rộng qua, hồ đồ đến mức tự oán bản thân chứ nào biết oán ai khác nữa.

Nhưng hãy để hắn hồ đồ nốt lần nữa...

Hắn đè nghiến hai tay người kia lên chiếc giường cao quý nạm vàng, giữ chặt y bằng sức lực kinh người của bản thân, rồi từ tốn, rải từng nụ hôn nhẹ nhàng lên thân thể người kia, trân kính, và tôn trọng như bảo vật thế gian.

Phải, Trí Mân là bảo vật của hắn, là tình yêu vẹn nguyên của cả đời hắn.

Nhưng còn hắn, với Trí Mân, hắn là ai đây?

Hắn biết người kia đang run rẩy, đang gào thét, đang vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn, thoát khỏi cuộc đời hắn, nhưng câu hỏi chưa có lời hồi đáp vẫn như con dao chặt chẽ găm vào tim hắn, làm hắn đớn đau và thương tổn đến cùng cực, vì vậy, hắn nhắm chặt mắt, tiến đến thân thể người kia, mượn rượu giả say, làm càn làm loạn.

Khoái cảm và sự nhớ nhung tràn ngập thân xác hắn, không còn những tiếng tránh né của Trí Mân nữa, vì nếu càng hô hào lớn thì sẽ càng dễ phát hiện. Chính Quốc nào biết rằng, sự hồ đồ này của hắn đã để lại bao nhiêu hối tiếc day dức mãi về sau này.

Trí Mân không còn gọi tên hắn nữa, và câu "Điền Thống soái" từ đó cũng không còn thốt ra từ miệng y.

Lại những tin đồn được truyền ra, "nam sủng của hoàng thượng đã bị thất sủng rồi", nếu là ngày trước, máu sớm đã nhuộm đỏ vấy bẩn phục triều, nhưng bây giờ Chính Quốc chỉ lẳng lặng làm ngơ ngầm thừa nhận, vì đó là sự thật, hắn không phản bác được.

Trí Mân cũng không hề cười nữa, khi lên thiết triều lẫn khi dạo hoa viên hay cả lúc dùng chút điểm tâm hằng ngày, y đều lãnh đạm, có lúc còn nhăn mặt không vui, dễ nổi nóng, hay trách cứ và phạt những người làm việc không vừa lòng. Quyền lực của Trí Mân bây giờ đã vững chắc, lại thêm Chính Quốc và Trí Mân ngoài mặc không nói nửa lời, nhưng phía sau Chính Quốc vẫn luôn là bệ đỡ vững chắc cho Trí Mân. Do vậy không ai dám hó hé làm càn trái ý hoàng thượng.

Nụ cười tuyệt đẹp Chính Quốc hắn vẫn luôn kiếm tìm ấy, nụ cười như sắc xuân đua thắm, như nắng vàng dịu nhẹ, như tiếng lá xào xạt quyện cùng âm thanh ríu rít chim non của Trí Mân, rốt cuộc cũng nở rộ khi tin Thục Quý phi hoài thai được thái y báo cáo.

Trí Mân vui thì Chính Quốc cũng vui mà, thế sao lòng hắn vẫn chộn rộn chẳng yên.

Vì đứa trẻ này, là cốt nhục của Trí Mân cùng một nữ nhân khác mà không phải là cùng với hắn. Đứa trẻ này là một minh chứng rõ ràng, chân thật và hùng hồn nhất, buộc hắn chấp nhận sự thật rằng Trí Mân đang dần rời xa hắn, rằng tình yêu giữa hai người chỉ là một thoáng hư vô ảo mộng, chợt đến chợt đi rồi tan biến.

Trí Mân ngoài việc sổ sách triều đình, việc thứ nhất quan trọng hơn cả trong một ngày của y, đó chính là đến phủ của Thục Quý phi, cùng nhau uyên ương ân ái cười nói, kể về sau này hài tử chào đời như thế nào, cả hai sẽ nuôi dạy con ra sao, rồi đứa trẻ sẽ trưởng thành, giống Trí Mân, giống Thục Quý phi.

Và hắn đây sẽ vẫn mãi chỉ là kẻ thừa bức hoạ gia đình ấm êm hạnh phúc tuyệt đẹp ấy.

Bên ngoài cánh cửa lặng thinh tiếng gió, Chính Quốc áp mặt vào cửa gỗ lạnh lẽo, chợt nhớ về ngày trước, cũng từng bên nhau, nói về việc nếu cả hai có một đứa trẻ thì như thế nào? Dù biết rằng hai nam nhân sao có thể xảy ra chuyện không thực đến như thế, cơ mà cứ mơ mộng, cười đùa nói vui với nhau chẳng khác hai người bên trong lúc này là bao.

Vòng tay này, bờ vai này, lồng ngực này, tưởng chừng mới ít giây trước vẫn còn chút ít mùi hương nhè nhẹ, vẫn còn thân ảnh Trí Mân ỷ lại ôm chặt vào lòng. Nay chỉ là khoảng trống hư vô đau thương não nề.

Khi mà con người ta ở tận cùng nỗi đau rồi, họ phải gắng gượng hết sức, bề ngoài mạnh mẽ kiên cường, bên trong lại âm thầm rơi lấy từng giọt huyết lệ. Chỉ một va chạm nhỏ, liền trở nên yếu ớt chẳng còn là bản thân mình nữa.

Chính Quốc cũng như vậy...

Hắn sao mà chịu được cảnh Trí Mân ân ái với người khác, lại còn vui vẻ xoa lấy phần bụng căng tròn của nàng ta hứa về một tương lai mai sau êm ấm cùng đứa trẻ của hai người. Hắn yêu Trí Mân, hắn tự huyễn hoặc rằng Trí Mân có cái gì đó rung động với hắn, nhưng mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng, hắn có tự gạt chính bản thân mình một đời đi chăng nữa, cũng chẳng thế lấp liếm được sự thật đang sừng sững bày ra trước mắt, sự thật rằng Trí Mân đối với hắn chỉ đơn thuần là lợi dụng để bước lên được đỉnh cao vinh quang chiến thắng, trở thành chân mệnh thiên tử uy quyền nắm cả giang sơn trong tay. Với Trí Mân, hắn không hơn gì một con cờ.

Nhưng dù hắn có sầu bi, có trầm uất, hắn cũng tự ôm lấy vết thương của mình, không muốn hệ lụy đến Trí Mân và những con người vô tội khác.

Huống hồ là chuyện, cho người hại Thục Quý phi đến mức sảy thai.

Hắn trong một phúc vô tình đi ngang qua vườn thượng uyển, bắt gặp Thục Quý phi ngã ra đất, dưới thân đầy máu tươi, lại lạ lùng thay không hề có gia nhân tì nữ đi cùng. Không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, hắn đã vội vàng bế nàng đến gặp Thái y, thật may nàng phúc lớn mệnh lớn, cầm máu xong liền đã qua cơn nguy kịch. Nhưng hài tử đoản mệnh, vô pháp cứu được. Lúc hắn còn đang choáng váng đau thương, lo lắng cho Trí Mân, lo nghĩ đến kẻ tàn ác nào đã hại con trai Trí Mân, thì một bên má đã đau điếng bỏng rát.

Hoàng thượng Trí Mân, đứng trước mặt hắn, bao nhiêu phẫn nộ đều thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt cùng cái tát đau đớn này.

Hắn đau ngoài một, hắn đau tâm mười.

Thoáng cái hắn thấy được đáy mắt Trí Mân khẽ dao động xót xa, tuy chỉ ít giây rồi lại phẳng lặng như cũ, nhưng cũng đủ để hắn thấy một chút gì đó gọi là khuây khoả khỏi những mất mát suốt một thời gian dài qua.

_ Ngươi có ghét ta, có hận ta thì hãy cứ nhắm vào ta. Sao lại nhắm vào nàng ấy và hài tử?

Nhiều tháng trời ròng rã tránh mặt nửa câu cũng không hề cất lời, câu đầu tiên Trí Mân thốt lên là trách cứ, là khiển trách Chính Quốc là kẻ tội đồ hãm hại mẹ con Thục Quý phi.

Chính Quốc không hề làm, nhưng đối diện với ánh mắt này của Trí Mân, hắn lại không biết phản bác ra sao. Lại lần nữa, Duẫn Tể tướng theo sau Trí Mân tiến đến, nở ra một nụ cười đắc thắng. Chính Quốc ngay lúc ấy liền biết, hắn tính sai một nước cờ, và rồi bây giờ lại đang thế bí chiếu tướng bị tên đểu giả, lang thần này đây động thủ cho vào bẫy mất rồi.

_ Ngọc Nghiên cô nương hầu hạ Thục Quý y đã khai hết rồi thưa Điền Thống soái, cô ta nói rằng ngài hẹn Thục Quý phi có chuyện cần gặp, còn viết thư tình ong bướm gửi cho Thục Quý phi. Quý phi không còn cách cự tuyệt bèn ra, nào ngờ Điền thống soái đây âm mưu một bụng, nhân lúc Quý phi chống cự cố ý tránh né người, người liền nhân cơ hội đẩy ngã Quý phi. - Vừa nói, Duẫn Tể tướng đã lấy ra một bức phong thư, Chính Quốc điếng người khi không ngờ nét chữ giống hệt như là một tay hắn viết, hẳn là tên này đã tính kĩ đường đi nước bước, còn thuê cả thợ giả dạng chữ viết của hắn.

Hắn không biết làm gì hết giờ phút này. Hắn ôm bụng rồi lại vỗ tay cười thật ngạo nghễ, khá khen cho tên Tể tướng này, thật biết lợi dụng thời cơ hắn đau lòng chuyện bản thân với Trí Mân, lỏng lẻo cảnh giác lại còn ít khi ra ngoài cùng mọi người, để rồi bây giờ không có ai làm chứng cho hắn ngoài bản thân hắn cả. Hắn dù vô tội, cũng chẳng còn cách nào khác.

Hướng về phía người mình thương vẫn chưa thu lại nét mặt giận dữ, Trí Mân đã rất trông chờ vào đứa con đầu lòng này, và rồi đùng một cái liền mất đi, hơn nữa lại là Chính Quốc có liên can trong vụ án, chứng cứ Tể tướng đưa ra rành rành, Trí Mân dù không muốn tin cũng buộc phải tin.

_ Người có tin ta không? - Chính Quốc không còn cười vang nữa, chỉ mỉm cười dịu dàng, phong thái nhã nhặn nghiêng mái đầu nói.

Hãy để cho Chính Quốc bám víu chút hi vọng còn sót lại này...Hãy để hắn nghe được Trí Mân nói rằng hắn tin Chính Quốc...

_ Ta chỉ tin vào những gì ta thấy!

Một lần nối tiếp một lần, Trí Mân thật biết cách khiến Chính Quốc rơi xuống đáy tận cùng của nổi tuyệt vọng.

Trí Mân không tin Chính Quốc, Trí Mân không tin Chính Quốc, Chính Mẫn không tin Chính Quốc...

Những lời nói này cứ văng vẳng bên tai hắn, đến mức hắn ám ảnh chẳng thể thở nổi. Ngay nơi ngực trái của hắn lại vì vậy mà nhói đau.

_ Nếu như việc ta thừa nhận có thể khiến người ghét ta mà để tâm tới ta một chút. Thì được, là do ta làm Thục quý phi xảy thai...

Hắn điên thật rồi, hắn là quá thèm khát sự yêu thương, quá thèm khác một ánh nhìn của Trí Mân nhìn về phía mình đến mù quáng rồi hay sao?

Ngay cả Duẫn Tể tướng và Trí Mân cũng chẳng ngờ Chính Quốc lại như vậy mà nhận tội, Trí Mân hiện hết nỗi thất vọng ra mặt. Thà rằng hắn chối, thà rằng hắn kêu oan, Trí Mân có thể vì vậy mà tra xét chuyện này trên dưới kĩ càng, thế nhưng hắn lại thừa nhận, gián tiếp một mũi giáo nhọn cắm sâu vào lồng ngực Trí Mân.

Chính Quốc sao mà không muốn kêu oan, chỉ vì hắn quá bất lực, hắn quá mỏi mệt, hắn nhớ Trí Mân da diết, nhớ đến cuồng dại. Ngay giờ phút này đây, Trí Mân có ghét bỏ hắn, có đánh hắn, có xử phạt hắn đi chăng nữa, hắn cũng có thể tự lừa gạt bản thân lại thêm một lần, lừa gạt Điền Chính Quốc được Trí Mân chú ý đến nên mới như vậy, bằng không đối với người khác đã chẳng màng để tâm rồi.

Nói hắn khờ, hắn dại, hắn điên như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng mặc kệ. Chính Quốc quỳ xuống, dưới chân Trí Mân, nhẹ nhàng tựa như mặt hồ phẳng lặng cất giọng.

_ Xin Hoàng thượng anh minh cứ trách phạm thần.

Trí Mân hít một ngụm khí lạnh, chẳng thể che giấu được sự run rẩy trong nhịp thở và câu chữ.

_ Lôi hắn đi, cấm túc ở phủ, chờ ngày xử phạt.

Lúc Chính Quốc được áp giải bước ngang Trí Mân, Trí Mân thấy Chính Quốc chẳng hề oán trách y hay là bất mãn với kết cục này. Hắn chỉ nhìn y thật lâu, mỉm cười. Nụ cười này thật khiến Trí Mân muốn tự tay đánh Chính Quốc một trận. Tại sao cơ chứ, tại sao lúc nào cũng nở nụ cười đó với ta, ngươi tại sao lại không hèn hạ như ta lợi dụng hay rằng thị uy hay rằng bất cứ việc gì ngươi muốn, ngươi có chức cao quyền uy cơ mà. Ngươi thậm chí có đủ sức mạnh lực lượng để lật đổ ta vì dám tin lời Duẫn Tể tướng trách ngươi nữa. Nhưng tại sao ngươi lại không làm như thế? Tại sao lúc nào cũng dung túng ta, rồi lại ôn nhu nở nụ cười chẳng rõ dụng ý đó với ta cơ chứ?

Không ai trả lời Trí Mân cả, vì Chính Quốc đã rời đi, mang theo tất cả sự ôn nhu, chở che và dịu ngọt kia đi mất rồi.

End p1

~TpHCM 24/9/2018~

~o0o~

Mọi người trung thu vui vẻ và chờ đợi p2 vui vẻ too =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro