Cái gai của tình cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý: truyện bắt đầu vào lúc Harry đã trưởng thành và có con.

 Chương 1 : Từ đầu tháng 9 đến Halloween


Tại ga King Cross, Harry dường như chưa bao giờ lo lắng đến thế trong đời. Ngay cả khi lần đầu tiên cậu đến đây. Kể cả khi Dobby tội nghiệp phù phép vào bức tường để cậu không thể vượt qua được. Ngay cả khi cậu chết và tìm thấy Voldemort trần truồng dưới một chiếc ghế dài!

Sự phấn khích ngày hôm nay rất đặc biệt. James, James của cậu, con của cậu sẽ đến Hogwarts! Lần đầu tiên! Nếu có thể được bày tỏ cảm xúc của mình một cách phù hợp, thì cậu sẽ chạy quanh nhà ga trong hai giờ đồng hồ và hét lên chữ "A" nghẹn ngào. Nhưng cách thể hiện cảm xúc như vậy hoàn toàn không phù hợp với một người trưởng thành, một Thần sáng, một người cha - Harry tự nhắc nhở mình từng phút. Tất nhiên là đối với James. Đừng làm cậu bé sợ hãi. Con trai không nên nghi ngờ đầu óc của bố mình tệ đến mức nào.

Việc che giấu cảm xúc với người thân trưởng thành còn khó khăn hơn. Molly ôm anh, thì thầm vào tai anh: "Mọi chuyện vẫn ổn!" Ginny lén lút vỗ lưng cậu. George vỗ bụng - "Này, thư giãn đi bồ!" Thật dễ dàng để nói -trong khi bản thân George đã mất bình tĩnh vào năm ngoái khi gửi Fred( con trai của George, được đặt tên theo anh trai đã mất ) đến trường.

Thậm chí keo kiệt với những biểu hiện tình cảm, Victor còn lặng lẽ vỗ vai Harry, tay còn lại đẩy xe của James. Suy cho cùng, công việc của Ginny không phải là sắp xếp hành lý, Krum cơ bắp sẽ không bao giờ tha thứ cho một việc như vậy. Và cả hai bàn tay của Potter đều bận rộn. Harry không đủ can đảm để buông tay James ra. Càng còn ít thời gian trước khi tàu khởi hành, thế giới xung quanh càng tan chảy trong ý thức của họ, thu nhỏ lại trong không gian của đôi tay họ đang nắm tay nhau.

Vì vậy, Harry hầu như không chú ý đến Ted, người mà Andromeda đang đọc những chỉ dẫn cuối cùng của bà cô, và Fred, lao thẳng dọc theo sân ga, mái tóc xoăn màu đỏ dường như lóe sáng ở năm nơi cùng một lúc, và Marie Victoire năm thứ nhất kiêu hãnh bước đi cùng xe đẩy của cô ấy dẫn đầu gia đình, và cái bĩu môi như chú gà tây Percy với cặp song sinh của mình - "Tôi tin rằng trẻ em nên biết phải phấn đấu vì điều gì ngay từ khi còn nhỏ!" Molly và Lucy ba tuổi không thực sự hiểu được những suy nghĩ cao cả của cha mình nên chỉ bám lấy mẹ, bập bẹ điều gì đó bằng ngôn ngữ trẻ con của họ.

Nhưng cuối cùng cũng hết thời gian. Mẹ và bà ngoại hôn James khiến cậu bé xấu hổ vô cùng, Victor bắt tay cậu bé với vẻ mặt nghiêm túc và chúc may mắn. Harry không còn đủ sức để thể hiện sự kiềm chế tương tự và ôm chặt con trai mình.

- Bố ơi, đừng buồn nếu không có con! Con sẽ viết thư cho bố mỗi tuần! - cậu bé ngoan hứa với người cha đang chảy nước dãi của mình như một niềm an ủi và thoát khỏi vòng tay yếu ớt. Nhưng mà . Những đứa trẻ phải được thả ra. Ôi thời gian ! Nhưng tại sao nó lại đến nhanh như vậy?

Giống như nhiều người đưa tang, Harry bước lại gần tàu để tìm khoang mà James sẽ đi và vẫy tay chào cha mình qua cửa sổ. Harry hào hứng quan sát con trai mình hòa nhập với Ted, Fred và Marie Victoire đang cười đùa với cậu bé. Cuối cùng, James nhận thấy người thân của mình đang đứng trên sân ga và dựa vào cửa sổ, giận dữ vẫy tay chào lại họ. Đoàn tàu thở ra một cách ồn ào và cẩn thận chuyển bánh. Và Harry thậm chí còn không để ý, liên tục nhìn con trai mình qua tấm kính, đôi chân cậu vô thức di chuyển theo đoàn tàu.

Ngay cả khi Harry Potter, vị anh hùng và pháp sư vĩ đại, có tốc độ chạy theo tàu tốc hành Hogwarts đến trường thì vẫn sẽ có những chướng ngại vật trên đường đi. Trở ngại mà cậu được đưa ra hóa ra lại cứng như vòi cứu hỏa và hung ác như một con rắn hổ mang đang giận dữ.

-Hãy coi chừng trò đang đi đâu!- một giọng nói quen thuộc đến đáng ngạc nhiên rít lên phía trên cậu với ngữ điệu quen thuộc đến đáng ngạc nhiên.

- Giáo sư... Snape?!

- Potter-r?!

Với đôi mắt mở to, Harry nhìn chằm chằm vào Snape cao ngất ngưởng phía trên cậu, người trông giống như đang ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời: cài cúc áo choàng đen đến tận tai và rất tức giận.

-Em vẫn chưa học cách sử dụng bộ não của mình à ?-  Anh bắn nọc độc , trừng mắt nhìn học trò cũ của mình.

Theo những gì Harry nhớ về các phương pháp giao tiếp chính xác với Snape, ngay sau khi phớt lờ những lời trêu chọc của giáo sư vài lần, cậu đã từ bỏ việc chọc tức người đối thoại và bắt đầu nói chuyện như một người bình thường. Thực tế, nghĩ ra chữ để nói nhiều nhất có thể.

- Em tiễn con trai em -  Harry bình tĩnh trả lời.

Tuy nhiên, Snape không hài lòng với câu trả lời ôn hòa như vậy.

- Như thế vẫn chưa đủ- anh rít lên, nheo mắt lại.

- Thầy đang làm gì ở đây? - Harry cố hỏi nhưng Snape dứt khoát bỏ chạy

- Không phải việc của em!- anh biến mất sau vài bước 

- Chú Harry, mẹ chú đang gọi chú đấy!

Giọng nói nhỏ nhẹ của Dominique khiến cậu tỉnh lại. Cô bé nghiêm khắc nhìn cậu từ bên dưới và kéo tay cậu, buộc cậu phải bước đi. Fleur và Bill, cùng với vợ chồng George, Angelina và Kram, đứng từ xa và dường như chỉ đợi Harry .

- Arry, chúng ta quyết định ăn mừng một chút, bồ đi cùng bọn mình phải không?

Có thể viện cớ cho những việc khẩn cấp, nhưng Harry chợt nhận ra rằng mình hoàn toàn chưa sẵn sàng quay trở lại căn nhà trống trải như thế ngay lập tức. Vì vậy, lời mời khá thú vị, ngay cả khi hóa ra chỉ là buổi họp mặt gia đình tại quán cà phê Fortescue.

**************

-  Đó chỉ là trí tưởng tượng của anh , hay thực sự là em đã gặp Snape ở nhà ga?" - George hỏi, dùng thìa nhặt những viên sô cô la lên.

- Em cũng bất ngờ  - Harry cười khúc khích. - Em vô tình đụng phải thầy ấy , và thầy ấy ngay lập tức  tức giận.

- Và thầy ấy đã làm gì ở nhà ga vào một ngày như vậy? - Angelina nhún vai.

- Snape nhớ bọn trẻ-  Ginny gợi ý bằng giọng đáng lo ngại.   -Tớ bắt đầu mơ rằng thầy ấy lại được thuê làm giáo sư và thầy ấy sẽ lại có thể uống máu trẻ em.- 

- Đây là một trò đùa, phải không? - Victor có chút do dự đề nghị, Ginny, George cùng Angelina đều cười lớn.

- Chúng tôi có một giáo sư về ma cà rồng ở Durmstrang- Victor bào chữa. - Tất nhiên là bị cấm uống rượu với học sinh, nhưng ai mà biết được những sinh vật này...

- Pháp sư hắc ám không phải là ma cà rồng-  Dominique ( con của Bill Weasley và Fleur Weasley) đột nhiên can thiệp, quên mất cả kem. – Thầy ấy đi cùng cô gái ra tàu. Fred và con đã nhìn thấy họ!

- Cháu yêu, cháu chắc chứ? - Ginny ngạc nhiên.

- Đúng. Fred nói rằng bố không biết cô gái này, nghĩa là cô ấy cũng nhỏ bé như Marie! Mặc dù Marie hoàn toàn không phải là một cô bé! Nói chung là thô lỗ khi nói về một cô gái như vậy! - cô gái trẻ tuyên bố khiển trách, vui mừng vì đã thu hút được sự chú ý của người lớn.

- Tuyệt vời! Snape có con! Thầy ấy mà cũng có người lấy ư! - George kinh hãi.

- Đừng lo lắng, chúng ta vẫn có khả năng thầy ấy đã đánh cắp đứa trẻ này. Hoặc được nuôi trong ống nghiệm- Ginny cười khúc khích.

-Không nên bắt cóc trẻ em! Nó chẳng vui! - Dominique nói, nghiêm nghị nhìn dì Ginny phù phiếm.

- Cháu nói đúng đấy,  cháu yêu!

******

Đã là buổi tối, lang thang trong căn phòng yên tĩnh, như thể những căn phòng mồ côi không có mục đích hay ý nghĩa, Harry không thể ngừng nghĩ về con trai mình. James có lẽ đang lo lắng về buổi phân loại lúc này. Hoặc có thể cậu bé đã vượt qua nó rồi. Điều đáng ngạc nhiên là Harry không hề quan tâm đến việc con trai mình sẽ vào khoa nào. Vì cậu bé là một chàng trai tuyệt vời và sẽ làm hài lòng bất kỳ khoa nào. James kiên quyết và dũng cảm như Gryffindor, chu đáo và thân thiện như Hufflepuff, có tham vọng và sự kiên cường của Slytherin, trí tuệ ngoan cường và trí tưởng tượng phong phú của Ravenclaw. Và tất nhiên, cậu bé sẽ tìm thấy bạn bè ở khắp mọi nơi. Và cậu bé đã có hai người đồng đội lớn tuổi hơn là Ted và Fred, những người sẽ giúp đỡ và bảo vệ nếu có chuyện gì xảy ra. Và James có Ginny. Và chính cậu nữa . Và thậm chí cả Victor. Không ai dám xúc phạm một đứa trẻ trong một gia đình như vậy. Dù sao thì Neville cũng làm việc ở Hogwarts...

Harry thấy mình đang lục lọi quanh bàn để tìm một mảnh giấy da để viết một lá thư cho Neville nhờ bạn mình chăm sóc James , và suýt tự đấm mình. Đừng phát điên nữa! Hogwarts an toàn, THẬT SỰ an toàn, kể từ khi một số anh hùng trẻ tuổi thậm chí còn đánh bại được Tom Riddle và con rắn của hắn cũng như những tên troll khác. James cần một người cha khỏe mạnh về mặt tinh thần,  chứ không phải một người cha hoang tưởng với trí tưởng tượng điên cuồng.

Bằng nỗ lực của ý chí, kiềm chế bản thân tưởng tượng ra những mối đe dọa tưởng tượng đang chờ đợi đứa trẻ ở mỗi bước đi, Harry nhét bữa tối đã nguội lạnh vào người rồi đi vào phòng ngủ - nơi đã lâu rồi không có con người đặt chân tới. 

Thật ngu ngốc. Ngay cả Snape, với tính cách khủng khiếp và quá khứ khủng khiếp không kém, cũng đã tìm được cho mình một người nào đó. Thật nghiêm trọng khi biết rằng bây giờ họ đã có một cô con gái!  Và Harry...

Cảm giác tội lỗi đối với Ginny đã không hành hạ cậu từ lâu. Công bằng mà nói, vợ cũ của cậu được lợi nhiều hơn sau cuộc ly hôn. Ginny và Victor đã trở thành một cặp đôi tuyệt vời, đẹp đôi và hòa thuận. Bản thân Harry sẽ không ngại gặp một người như Victor. Một người có thể mạnh mẽ và tự tin. Và quan tâm. Và cung kính dịu dàng khi cần thiết. Và thấy mình là một người chuyên nghiệp. Và có khả năng đối thoại. Một người mà bạn có thể tôn trọng, yêu mến và tự hào. Ôi, Merlin!  Tuy nhiên , bản thân Krum cũng là người có lỗi khi suốt ngày khoe vẻ vui vẻ, gợi cảm như vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro