Tán tỉnh Harry Potter (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng là Harry đã không phóng đại việc mình mệt mỏi như thế nào. Mãi cho đến khi Severus quay lại với hộp bánh sừng bò hạnh nhân và vài tách cà phê, cậu mới dậy . Khi cậu xuất hiện ở cửa bếp, trần truồng một cách vô thức, Severus mỉm cười.

Ngáp dài, cậu ngồi xuống, mỉm cười với Severus. "Có mùi gì đó thật tuyệt." Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc hộp và anh chớp mắt. "Là những-?"

"Bánh sừng bò hạnh nhân," Severus nói, đưa chiếc hộp ra. "Anh đã mua tất cả những gì họ có vì anh nghĩ chúng ta có thể sử dụng lượng calo đó."

Harry rên rỉ, nhặt một cái lên và cắn vào nó. "Ồ, những thứ này thật tuyệt vời," cậu nói "Làm sao anh biết chúng là món em yêu thích?"

Severus nhếch mép cười, lấy một cái cho mình. "Anh có cách của mình."

Harry lắc đầu, nhận cốc cà phê và ăn chiếc bánh sừng bò thứ hai. "Nếu em không biết rõ hơn, em sẽ nói rằng anh đang sử dụng kỹ năng Legilimency của anh lên em"

"Em có chắc là anh sẽ không làm vậy?" Severus lẩm bẩm.

Harry cười lớn. "Khá chắc chắn. Dạo này em có những chiếc khiên khá ổn." Ngồi tựa lưng vào ghế, anh liếm vụn bánh mì trên miệng. "Vậy, kế hoạch trong ngày của anh là gì?"

Severus nhún vai. "Lily đang quản lý cửa hàng nên anh tương đối rảnh rỗi. Tại sao?"

"Em nghĩ chúng ta có thể ra ngoài ăn trưa."

Severus nhướn mày, gật đầu với hộp bánh ngọt trống rỗng. "Em vẫn đói à?"

"Ồ, bánh sừng bò thật tuyệt vời," Harry nói. "Nhưng chúng không phải là một bữa ăn thích hợp. Và có điều gì đó mách bảo em rằng chúng ta sẽ cần những bữa ăn đàng hoàng để duy trì sức lực."

"Hoặc có lẽ là những điều tốn calo ?" Severus nhếch mép cười.

Harry cười lớn. "Hoặc đó, vâng. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng cần thức ăn."

Severus nhướn mày. "Và tại sao vậy?"

Harry nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Severus. "Bởi vì em nghi ngờ là chúng ta sẽ đốt cháy rất nhiều calo trong một thời gian."

"Vậy thì," Severus nói, đứng dậy. "Chúng ta hãy đi đến đó."

Sau khi tắm chung, trong đó họ kiểm tra kỹ lưỡng độ ổn định của gạch ốp tường và lượng nước nóng có sẵn, họ mặc quần áo, đi xuống cầu thang và ra ngoài ăn sáng.

--------------------------------------------------

Sau đó, họ ở bên nhau ít nhất ba đêm một tuần, và sau một tháng, Severus biết anh muốn nhiều hơn thế. Nhiều hơn nữa. Nhưng Harry có làm vậy không? Người đàn ông đã kết hôn và có con đã lớn, liệu cậu ấy có muốn cam kết với một người mà gia đình cậu có thể không chấp nhận không?

Trong khi đó, những câu chuyện phiếm của Lily và Albus vẫn tiếp tục. Lắng nghe, Severus cố gắng thu thập thêm nhiều mẹo để sử dụng cho việc tán tỉnh Harry. Chẳng hạn, anh biết được rằng Harry thích đồ ăn mang về của Ấn Độ, và món bánh tart mật đường đó là con đường chắc chắn đến trái tim cậu, những thứ cậu sử dụng dường như đang trở thành một cái để tán tỉnh.

Anh  cũng lắng nghe họ suy đoán xem Harry có thể gặp ai, và mặc dù họ có vẻ thấy toàn bộ chuyện này thật thú vị, Severus tự hỏi phản ứng của họ sẽ ra sao nếu họ phát hiện ra anh là người có mối quan hệ với Harry .

Cứ vài ngày, Lily lại nói điều gì đó khiến Severus phải dừng lại, khiến anh nghĩ rằng cô biết, nhưng sau đó, khi Albus xuất hiện, cô lại hành động như thể mình không biết gì. Severus  không biết phải làm gì, không lên làm gì và không nói gì. Anh đã đợi.

Một buổi sáng cuối tuần vài tuần sau, sau một buổi tối thứ Sáu vui vẻ, Harry bước xuống cầu thang và đứng nhìn Severus làm việc. "Bận?" cậu hỏi, "hoặc anh có thể nghỉ ngơi được không?"

"Anh có thể nghỉ ngơi." Severus sử dụng Bùa Stasis lên các lọ thuốc quan trọng của mình. "Em đã nghĩ gì vậy?"

"Bữa sáng." Harry mỉm cười. "Mặc dù em rất thích món bánh sừng bò mà anh luôn mua nhưng em nghĩ thỉnh thoảng chúng ta nên ăn protein vào bữa sáng."

"Như 'xúc xích' à ?" Severus gừ gừ.

Harry cười lớn. "KHÔNG!" Cậu dừng lại. "Ừ thì có, nhưng không."

Severus nhướn mày.

"Dừng lại đi," Harry nói, cố tỏ ra nghiêm khắc và thất bại. Anh bước về phía Severus. "Ý em là hôm nay chúng ta cùng nhau đi ăn sáng nhé. Vào ban ngày. Đến một nhà hàng phù thủy."

"Trái ngược với những nơi Muggle mà chúng ta hay lui tới?" Severus nghiêng đầu. "Anh không phản đối."

"Anh không à?" Harry thở ra. "Tuyệt vời."

"Em nghĩ là anh sẽ thế à?"

"Em không chắc chắn." Đúng lúc đó bụng cậu réo lên.

Severus ậm ừ. "Rõ ràng đây là việc khẩn cấp. Để anh lấy áo choàng."

Tuy nhiên, khi họ đã sẵn sàng, Harry di chuyển về phía tấm rèm thay vì lối ra riêng.

"Em đi đâu?" Severus hỏi. "Chúng ta có thể đi bằng cửa sau."

Harry nói: "Em mệt mỏi vì phải giấu những gì chúng ta đang làm với các con mình. "Trước đây em chưa bao giờ nói dối gia đình mình và em không muốn tiếp tục như thế."

"Nó khó có thể nói dối được. Chỉ là em chưa nói với họ thôi."

"Cảm giác như đang nói dối vậy." Harry nhún vai. "Em nghĩ đã đến lúc họ biết em nghiêm túc với ai đó."

Nghiên túc ? Hài lòng, Severus gật đầu. "Rất tốt." Nhưng khi cả hai tiến về phía cửa hàng, Harry lưỡng lự.

"Chuyện gì vậy?" Severus hỏi.

"Chỉ là không chắc Lily sẽ tiếp nhận chuyện này thế nào thôi." Harry mỉm cười. "Mặc dù kể từ khi ly hôn, con bé luôn là người khuyên em nên ra ngoài nhiều hơn, hẹn hò với mọi người nên có lẽ con bé sẽ ổn thôi."

Severus nắm chặt tay Harry. "Anh nghi ngờ em nói đúng." Anh ậm ừ. "Hơn nữa, con bé  khá nhạy cảm. Ai biết? Con bé có thể đã biết em có quan hệ với ai đó."

Harry cau mày. "Tại sao con bé biết được ?"

Severus ho. "Trực giác của phù thủy?"

"Được rồi—" Harry nhìn anh một lúc. "Có điều gì anh chưa nói với em à?"

Severus nhướn mày. "Có à ?"

Harry trợn mắt. "Nếu biết em sẽ không hỏi."

 ''Anh cho rằng trực giác của em là  đúng." Severus nhếch mép cười.

"Những tên Slytherin chết tiệt," Harry thở dài, nhưng cậu đang mỉm cười. "Được rồi, đừng nói với em . Cuối cùng em sẽ tìm ra nó. Anh đã sẵn sàng đối mặt với ' âm nhạc' chưa?"

Để trả lời, Severus kéo tấm rèm ra và họ bước vào cửa hàng.

Lily, ở quầy, nhìn sang, ngạc nhiên khi thấy họ đi cùng nhau. Ánh mắt của cô rơi xuống nơi Severus đang nắm tay của Harry và cô chớp mắt. "Bố, bố đang làm gì ở đây vậy? Giáo sư?"

Harry ho. "Này, Lils. Nghe này, có điều này bố muốn nói với con." Tuy nhiên, trước khi cậu kịp nói xong, cánh cửa mở ra và Albus bước vào.

"Chị ơi, chị sẽ không bao giờ tin những tin tức mới nhất đâu—" Albus dừng lại khi nhìn thấy Harry. "Chào bố."

"Al." Harry mỉm cười. "Chúng ta không lên lan truyền tin đồn, phải không?"

"Ơ—" Đôi mắt của Albus nheo lại. "Cuối tuần bố dậy sớm thật đó."

"Né tránh tốt đấy," Harry nói, giọng khô khốc. "Con đã nghe thấy gì?"

Vai của Albus chùng xuống. "Không có gì."

"Cũng có thể nói như vậy." Harry nhướn mày. "Đi tiếp."

"Vì chú Ron và dì Hermione đã ly thân và họ đang hẹn hò với người khác,  nên trước đó chúng tôi đã suy đoán xem chú Ron có thể gặp ai. Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi có thể tìm ra được điều đó." Al ho. "Lily và con đã nói về chuyện đó rất nhiều." Al nhìn Severus. "Tôi thực sự ngạc nhiên là bố chưa nghe được điều gì đó, thưa bố ."

Severus chớp mắt, tâm trí anh quay cuồng. Weasley? Đó là người mà họ đã thảo luận suốt những lần anh lắng nghe? Severus vô tình siết chặt tay mình hơn trên cánh tay Harry. Harry liếc nhìn anh đầy thắc mắc và anh lắc đầu.

Harry quay lại với Albus. "Được rồi, tiếp tục."

Albus ho. "Chà, con vừa nhìn thấy chú ấy ở quán cà phê, nắm tay Draco Malfoy !"

"Chết tiệt!" Lily thở hổn hển. "Một Malfoy? Bà nội sắp đập nhà rồi!"

"Từ ngữ " Harry thì thầm, mặc dù cậu ấy đang mỉm cười. "Đúng, mối quan hệ đó sẽ trở thành một chủ đề thảo luận thú vị nếu nó là sự thật. Tuy nhiên, cho đến khi cậu ấy- Ron xác nhận điều đó thì không còn bàn tán về nó nữa. Chúng ta cần phải để chú Ron của con tự nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra."

"Nhưng tại sao chú ấy lại nắm tay với—!" Albus im lặng khi Harry trừng mắt nhìn . "Vâng, bố."

Harry quay lại nhìn con gái mình. "Lily, con đồng ý chứ?"

"Con sẽ không nói gì cả," Lily nhìn thẳng vào nơi Severus vẫn đang nắm tay Harry. "Bố nói rằng bố có thông báo?"

"Đúng." Harry thở ra. "Severus và bố —"

"Có lẽ đây không phải lúc," Severus lẩm bẩm.

Harry dừng lại, nhưng rõ ràng đã quá muộn. Vẻ hiểu biết thoáng qua trên mặt Lily. "Hai người ở cùng nhau."

"Cùng nhau?" Albus lặp lại. Đôi mắt anh mở to. "Ồ!" Ánh mắt của anh ta lướt qua giữa Severus và Harry. "Ờ...chúc mừng nhé?" Al cười toe toét. "Này, điều này có nghĩa là thầy sẽ giúp con pha thuốc phải không? Khóa học độc dược Thần Sáng đang thúc dục con—"

"Al!"

"Lấy làm tiếc." Nụ cười của Albus hơi mờ đi. "Nhưng thực sự, con cần sự giúp đỡ."

"Có lẽ vài ngày một tuần," Severus nói, thư giãn. "Dù sao thì trò cũng thường xuyên đến đây."

Albus cười rạng rỡ. "Tuyệt "

"Con thấy ổn với chuyện này chứ, Lily?" Harry nhẹ nhàng hỏi. "Con đang im lặng đấy."

"Đâu !" Lily tiến về phía trước, ôm lấy Harry. Cô bước về phía Severus, rồi do dự.

Severus nhướn mày.

"Một lần thôi ?" cô ấy hỏi.

Severus thở dài. "Được."

Rướn người vào một cái ôm thật nhanh, cô thì thầm, "Con biết có chuyện gì đó đang xảy ra với thầy , nhưng con không biết nó có liên quan đến bố."

Severus ậm ừ. "Thận trọng là khẩu hiệu của tôi."     

Harry mỉm cười, nắm chặt tay Severus. "Nó khá mới nên chúng ta sẽ không lan truyền nó đâu, được chứ?"

"Chúng  sẽ giữ nó trong gia đình." Lily liếc nhìn Albus. "Bữa tối chủ nhật sẽ thú vị đây."

"Đúng vậy," Albus nói. "Godric! Này, em cần gọi Floo James và cho em ấy biết."

"Và nếu chị là người nói với em ấy thì sao?" Lily hỏi, giơ tay chống nạnh. " muốn xem phản ứng của em ấy—"

"Không ai nói với ai bất cứ điều gì ngoại trừ tôi," Harry ngắt lời. "Bây giờ, hai con không có việc làm à?" Và khi Lily quay lại quầy và Albus tiến về phía cửa, cậu quay lại đối mặt với Severus, tiếng cười nhảy múa trong mắt cậu . "Sẵn sàng ăn sáng chưa?"

"Chắc chắn." Severus khịt mũi. "Giờ anh đói rồi. Thật là mệt mỏi."

Harry cười lớn. " Mệt mỏi ?  Anh có chắc chắn rằng anh đã sẵn sàng cho những người khác biết không? Cậu cười toe toét, hất đầu về phía góc nơi Lily và Al lại bắt đầu lặng lẽ cãi nhau. "Tham gia với em đống nghĩa với việc phải chăm sóc 'khối báu vật ' này"

Severus nhếch mép cười, kéo Harry về phía cửa. "Anh nghĩ anh có thể xoay sở được. Bây giờ, bữa sáng. Chúng ta sẽ cần thêm năng lượng  để đối phó với những người còn lại trong gia đình em "

"Đúng." Nghiêng người về phía trước, Harry thì thầm, "Mặc dù anh đối xử tốt với em,  nhưng có lẽ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Có lẽ vậy," Severus nói, dẫn Harry ra ngoài nắng. "Có lẽ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro