【 Tiêu Lôi 】 Đừng đi...... (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://a343454447.lofter.com/post/77bcf5c9_2b9e972a3

    
Nhìn Lôi Vô Kiệt không do dự quay người rời đi, ánh mắt Tiêu Sắt chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu. Trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, đứa bé kia cũng thật giống hắn a......
  
Một bên khác, Lôi Vô Kiệt mang theo Lôi Sưởng gặp người nhà mình, đối với đứa bé này bọn họ vô cùng thích.
  
Dù sao phiên bản nhỏ này của Lôi Vô Kiệt không chỉ đáng yêu, còn mang theo một điểm ngạo kiều, giống như một tiểu đại nhân.
  
Giới thiệu tiểu hài xong, Lôi Vô Kiệt đưa thằng bé đi mua quần áo, được hiểu sao lại gặp Tiêu Sắt.
  
Đương nhiên có thể nghi ngờ người nào đó âm mưu đã lâu, mặt dày mày dạn đi theo bọn họ.
  
Lôi Sưởng giật giật cổ áo cha nhà mình, nhỏ giọng hỏi: "Cha, hắn ai vậy? Tại sao đi theo chúng ta."
  
"Không sao, vừa vặn thiếu cái cầm đồ vật." Lôi Vô Kiệt sờ lên đầu của hắn, thần sắc ôn nhu.
  
Tiêu Sắt ý vị không rõ nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó đi đến bên cạnh bọn họ.
  
"Ngươi cũng đã lâu không trở về, không quen thuộc địa phương, ta mang các ngươi dạo chơi."
  
Tiêu Sắt từng thanh Lôi Sưởng ôm lấy, ôm Lôi Vô Kiệt đi về trước.
  
Lôi Vô Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, muốn tránh hắn, nhưng đối mặt Tiêu Sắt khôi phục thực lực tựa hồ có chút lực bất tòng tâm.
  
Lôi Sưởng có chút mơ hồ , ngơ ngác ngốc nhìn.
  
Lôi Vô Kiệt thở dài, thật sự phục người không muốn mặt mũi này, "Đi thôi......"
  
Tiêu Sắt tay có chút nắm chặt, cảm thụ khí tức đã lâu không có, nội tâm thỏa mãn.
  
Sau đó vung tay lên, ba bộ màu lam thân tử trang liền lên thân, Lôi Vô Kiệt không vạch trần lòng dạ nhỏ mọn của hắn.
  
Dù sao Lôi Sưởng mặc vào quả thật không tệ, Tiêu Sắt thấy cậu không cự tuyệt, mừng thầm trong lòng.
  
Điều này nói rõ...... Có phải hay không chúng ta còn có cơ hội, tiểu ngộc.
  
Sau đó...... Sau đó liền không hiểu thấu liền bị lừa gạt đến phủ Vĩnh An, Lôi Vô Kiệt nhìn trước mắt phòng ở, cảm giác đầu đau.
  
"Đây chính là ngươi nói tốt trụ sở!"
  
Tiêu Sắt không chút do dự gật gật đầu, "Đúng vậy, không có chỗ nào tốt hơn chỗ ta!"
  
Lôi Vô Kiệt khóe mắt run rẩy, nhưng hắn đúng là nói không sai, lại thêm sắc trời đã tối.
  
"Dẫn đường đi, Vĩnh An vương bệ hạ."
  
Nghe được xưng hô lạnh nhạt như thế, Tiêu Sắt trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
  
Không sao cứ từ từ sẽ được. Tiêu Sắt chỉ có thể an ủi mình như thế .
  
Thu xếp tốt Lôi Sưởng, Lôi Vô Kiệt về gian phòng của mình, hắn tùy ý nghịch ngọc bội trong tay.
  
Đây là từ trên mặt bàn đụng phải, Lôi Vô Kiệt vô ý thức cầm ở trong tay.
  
Phía trên hai chữ Thanh Long rõ ràng như thế, đã từng hết thảy rõ mồn một trước mắt.
  
Lôi Vô Kiệt tặc lưỡi, cả người ngã xuống giường ngẩn người.
  
Gian phòng một chút cũng không thay đổi, giống y hệt khi mình rời đi, tựa như về tới trước khi đi.
  
Lôi Vô Kiệt lắc đầu, đừng suy nghĩ nữa ngủ đi ! Ngủ đi, cái gì cũng không cần biết.
  
Tiêu Sắt biết được thân thế Lôi Sưởng, khối đá lớn trong lòng cuối cùng có thể buông xuống.
  
Đến thời gian không sai biệt lắm, hắn đứng dậy hướng những năm này hắn đi qua vô số lần con đường đi đến.
  
Sau khi Lôi Vô Kiệt đi, Tiêu Sắt vẫn ở trong phòng của cậu, cảm thụ được mùi  quen thuộc khó khăn mà chìm vào giấc ngủ.
  
Mà tối nay, cuối cùng không chỉ có mình mình, nhìn Lôi Vô Kiệt ngủ nhan, Tiêu Sắt tay chậm rãi chạn vào mặt cậu.
  
Vẽ lấy mặt mũi của cậu, Tiêu Sắt lộ ra quỷ dị thỏa mãn tiếu dung, hắn dập tắt một bên mê hương.
  
"Tiểu ngộc, sao vẫn dễ bị lừa như vậy ~"
  
Nói hôn vào hắn trên môi, sau đó chậm rãi xâm nhập, hơi thở hai người hỗn hợp cùng một chỗ.
  
Tay xẹt qua như tơ lụa da thịt, lướt qua đậu đỏ.
  
Kích thích một trận gợn sóng, Tiêu Sắt cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
  
Nhìn dáng vẻ Lôi Vô Kiệt sắc mặt ửng hồng, Tiêu Sắt nuốt từng ngụm nước bọt.
  
Lòng bàn tay nén lấy Lôi Vô Kiệt khóe mắt, "Ngươi là của ta, ta sẽ không để ngươi đi."
  
Sau đó ôm Lôi Vô Kiệt vào trong ngực của mình, tiếng hít thở rơi vào Tiêu Sắt xương quai xanh chỗ.
  
Tiêu Sắt thỏa mãn cọ xát người trong ngực, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi ưa thích.
  
Lôi Vô Kiệt mơ hồ mở hai mắt ra, ta làm sao ngủ như chết thế? Do trở lại chỗ quen thuộc sao?
  
Miệng cũng có chút tê dại, không kịp nghĩ nhiều, đã bị một thanh âm đánh gãy suy nghĩ.
  
"Ăn cơm, tiểu ngộc."
  
Lôi Vô Kiệt phủi hắn một chút, "Lôi Sưởng đâu?"
  
"Vô tâm bọn hắn đưa đứa nhỏ đi chơi."
  
"A." Lôi Vô Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, vừa định đi qua Tiêu Sắt, thì bị tóm chặt lấy cổ tay.
  
Lôi Vô Kiệt vừa định giằng ra khỏi hắn, Tiêu Sắt đã kéo cậu vào trong ngực, ôm thật chặt.
  
" Đừng đi, đừng bỏ rơi ta." Thanh âm yếu ớt khó thấy, Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút, cậu chưa bao giờ thấy qua dạng này yếu ớt hắn.
  
Lực tay không tự giác nới lỏng, cuối cùng vẫn ôm lấy Tiêu Sắt, an ủi: "Ai ~ Ta về rồi, ta về rồi ."
  
Tiêu Sắt thần sắc ảm đạm, dụi dụi vô cổ Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt sờ đầu hắn, có chút hứng thú với bộ dạng này của Tiêu Sắt.
  
"Chúng ta cùng một chỗ có được hay không?"
  
Tiêu Sắt chăm chú nhìn Lôi Vô Kiệt, chờ đợi câu trả lời của cậu. Lôi Vô Kiệt đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó muốn đẩy hắn ra.
  
"Cái trò đùa này không vui đâu."
  
Tiêu Sắt trực tiếp ngăn chặn miệng của cậu bằng nụ hôn, trong đôi mắt Lôi Vô Kiệt có một tầng hơi nước mỏng.
  
"Vậy ta sẽ dùng hành động để chứng minh tâm ý của ta." Dứt lời, ôm Lôi Vô Kiệt ôm vào trong phòng.
  
"Ngươi......"
  
......
  
Trước khi hôn mê, Lôi Vô Kiệt nghĩ: Ta quả nhiên vẫn không có cách nào cự tuyệt hắn a......
  
Sau khi Lôi Sưởng trở về, phát hiện không thấy cha mình đâu.
  
"Tiêu thúc thúc, ngươi có thấy cha ta không?"
  
Tiêu Sắt ho nhẹ một tiếng, "Tiểu sưởng a, cha ngươi hơi khó chịu hiện đang nghỉ ngơi, hai chúng ta đi ăn cơm trước."
  
"A." Không phải chỉ không thoải mái sao?  Sao cảm giác là lạ?
  
Lôi Sưởng lúc này còn chưa ý thức được, cha hắn bắt đầu bị người khác"Cướp đi" .
  
Dù sao người nào đó đến tiểu hài cũng ăn dấm, đứa trẻ đã ở cùng với ngươi bảy năm, mà chúng ta có bảy năm không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro