【 Tiêu Lôi 】 Tuyết Lạc không dấu vết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


https://aiyimanshanye.lofter.com/post/767979a4_2b816ba32

Ta cho chiến trường mượn Lôi Vô Kiệt, cũng xin chiến trường trả lại ta một hắn bình an.

Minh Đức năm thứ 22, Minh Đức đế băng hà, Thiên Khải thành bộc phát đại loạn, đã từng hoàng tử đã như trên chiến trường quân địch.
Lan Nguyệt Hầu, Thẩm Tĩnh Chu, Diệp Khiếu Ưng chờ vũ lực cao cường người đều lên chiến trường, Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà bệnh nặng chưa khỏi, Diệp Khiếu Ưng chi nữ, Diệp Nhược Y bởi vì nguyên nhân thân thể không thể lên chiến trường, tứ thủ hộ Thiên Khải, ngoại trừ Lôi Vô Kiệt bị Vĩnh An vương Tiêu Sở Hà lưu tại phủ Vĩnh An, những người khác đều đã ra chiến trường.

"Tiêu Sắt a, Tiêu Sắt, ngươi đem Lôi Vô Kiệt lưu lại trong phủ có hỏi qua ý kiến của hắn?" Diệp Nhược Y một mặt lo lắng hỏi

"Ta chưa từng hỏi qua ý kiến của hắn, ta chỉ biết trên chiến trường không có đạo lí đối nhân xử thế, hắn trời sinh linh lung tâm quá mức đơn thuần, chỉ sợ ra chiến trường sẽ bị người khác lừa, không bằng để hắn lưu lại trong phủ ta chờ đại chiến trôi qua, theo hắn làm sao náo" Tiêu Sắt một mặt bình tĩnh nói

"Nhưng Lôi Vô Kiệt dù sao cũng là một trong tứ thủ hộ thiên khải, ngoại trừ ngươi còn ai có thể lừa được hắn, hắn trời sinh linh lung tâm, tâm tư đơn thuần, nhưng ngươi quên ý nghĩa hắn rút kiếm sao?" Diệp Nhược Y có chút gấp rút mở miệng

"Hắn cũng là vương phi của ta, ta chưa từng quên ý nghĩa hắn rút kiếm, nhưng trận chiến này rất khó đánh, ta sợ hắn một đi không trở lại, ta biết hắn muốn lên chiến trường, ta biết hắn muốn bảo hộ đám người Thiên Khải thành, ta biết hắn muốn bảo hộ đại sư huynh." Tiêu Sắt kích động đến chén trà đã nát.

"Nguyên lai ngươi cũng biết a, hắn coi trọng nhất là tình nghĩa, là huynh đệ, hắn làm sao có thể bỏ mặc ba người còn lại trong tứ thủ hộ Thiên Khải, Đại sư huynh của hắn, trên chiến trường những người kia vũ lực cao cường, sống chết không rõ, mà hắn lại ở trong phủ tiêu dao, hắn làm sao có thể làm được đây này? Ngươi nghĩ tới sao Tiêu Sắt"

"Ta......" Tiêu Sắt không gây nói lấy đối

"Ngươi hẳn là hỏi một chút ý kiến của hắn, nếu như ngươi yêu hắn" Diệp Nhược Y này khắc đã khôi phục lại bình tĩnh

"Ta đương nhiên yêu hắn, thế nhưng nếu như hắn một đi không trở lại, ta không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết" Tiêu Sắt tay đã sớm bị kia từ bi phá vỡ lòng bàn tay, máu tươi thuận theo ngón tay nhỏ xuống mặt bàn.

"Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt ta không sợ chết, nếu như ta chết, xin mang ta về Tuyết lạc sơn trang đem ta chôn ở sau Tuyết lạc sơn trang, ta muốn thấy nhìn môn kia trước phiêu tuyết lớn, trong phòng phiêu tiểu Tuyết cảnh tượng sẽ còn duy trì bao lâu đâu." Lôi Vô Kiệt chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng bọn họ, cũng không biết vừa mới nói chuyện, hắn nghe được nhiều ít

"Lôi Vô Kiệt......" Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt muốn phản bác nhưng lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ gọi tên người nọ

"Tiêu Sắt, ngươi nhìn ngươi tới bây giờ cũng không hỏi qua ý của Lôi Vô Kiệt" Diệp Nhược Y nói xong câu đó liền đi. Lúc này một người thị vệ đến báo"Không xong điện hạ, sắp không chống nổi, quân địch muốn tấn công vào cửa thành!" Lôi Vô Kiệt nhìn một chút thị vệ, nhìn một chút Tiêu Sắt, Tiêu Sắt cuối cùng đỏ cả vành mắt, từ phía sau hốc ghế lấy ra Tâm Kiếm, giao cho Lôi Vô Kiệt, một mặt không bỏ được nói"Đi đi, bình an trở về, ta chờ ngươi."

Lôi Vô Kiệt cầm Tâm Kiếm ra ngoài, ở cửa phủ Vĩnh An vương, đưa lưng về phía Tiêu Sắt nói "Tiêu Sắt nếu như ta hi sinh trên chiến trường, hãy táng ta ở tuyết Lạc sơn trang, đó là nơi ngươi cùng ta lần đầu gặp mặt " Cậu sợ nếu cậu quay lại liền không nhịn được rơi lệ

"Được...... Ta đáp ứng ngươi, nhưng xin ngươi cũng đáp ứng ta bình an trở về, ta lấy thân phận Vĩnh An vương lệnh ngươi bình an trở về" Tiêu Sắt âm thanh khống chế không nổi run rẩy, đáp lại hắn chỉ có tiếng vó ngựa, cùng tiếng gió gào thét tựa như đang nói, hắn theo gió mà đi, ngươi giữ không được. sau khi Lôi Vô Kiệt đi, hắn thì thào " Ta cho chiến trường mượn Lôi Vô Kiệt, cũng xin chiến trường trả lại ta một hắn bình an.''

Trên chiến trường Lôi Vô Kiệt cao hứng cầm Tâm Kiếm trong tay, Tiêu Sắt không biết người lúc trước bị hắn gọi là đồ ngộc, hiện trên chiến trường ánh mắt không một chút bối rối trên tay cầm kiếm,, bởi vì cậu biết nếu trận chiến này đánh không thắng Tiêu Sắt cũng không sống tiếp được nữa. Cậu là vương phi của hắn một trong tứ thủ hộ Thiên Khải, Thanh Long nhất định bảo vệ hắn bình an, cậu một đường giết tới quân doanh của quân địch, vết thương chồng chất. Phích Lịch Tử xuống tới quân doanh quân địch cũng nổ chết cậu trên chiến trường, cùng phụ thân lôi mộng sát đồng dạng, đều vì Thiên Khải chết trận, vinh quang mà chết. Tất cả mọi người trở về bình an, thời điểm báo tin vui trong thành Thiên Khải, chỉ có Tiêu Sắt tìm không thấy người trong lòng, lớn tiếng chất vấn

"Lôi Vô Kiệt đâu"

Kim y Lan Nguyệt hầu mở miệng "Lục hoàng tử điện hạ, nén bi thương"

"Không thể nào, người gạt ta đúng hay không? Hắn đã đáp ứng ta sẽ không chết!" Luôn luôn thành thục ổn trọng Tiêu Sắt đỏ cả vành mắt,
Kim y Lan Nguyệt lấy ra Lôi Vô Kiệt Tâm Kiếm giao cho Tiêu Sắt, rồi lui xuống. Từ đây trên đời không còn Tiêu Sở Hà, chỉ có Tiêu Sắt của Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Sắt về sau trên tay luôn có một kiếm, mặc dù hắn không sử dụng kiếm. Thế nhân hỏi hắn, hắn nói

"Kiếm này tên Tâm Kiếm, kiếm của người trong lòng"

Tuyết Lạc sơn trang trồng đầy hoa Phượng Hoàng đỏ, non xanh nước biếc, phía sau núi có một ngôi mộ, ngôi mộ kia được xây như một ngôi nhà. Ngươi hỏi hắn vì sao, bởi vì Lôi Vô Kiệt là một người mù đường, cậu không biết đường đi, bọn hắn cùng nhau xây đường về nhà cho cậu. Từ đây thiếu niên lang tiên y nộ mã không thấy, chỉ còn lại trong hồi ức quá khứ.

Trong lòng Tiêu Sắt có một đạo khảm qua không được, đạo khảm này là Lôi Vô Kiệt. Qua mấy năm, hắn trên đường trông thấy một đứa bé rất ngốc nghếch giống y Lôi Vô Kiệt , hắn buộc miệng thốt ra đồ ngộc, liền nghe đứa bé kia phản bác "Cái đó gọi là đồ ngốc, dấu sắc" Tiêu Sắt sửng sốt chớp mắt, nước mắt tràn mi, nhẹ nói " Được rồi là đồ ngốc, dấu sắc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro