2.Cuộc sống hằng ngày của một tên lười không thiết sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích đoạn 2 trong:

Cuộc sống hằng ngày của một tên lười không thiết sống.

------------------------------------------------------------

Khương Ngộ:


"Hôn một cái, viết một chữ."

"Không ai dám không cần ngươi."

"Trẫm nói không được đụng vào hắn.

Nghe không hiểu à."

"Kẻ đó đánh Ân Vô Chấp."

"Ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Trẫm muốn Ân Vô Chấp, chỉ cần Ân Vô Chấp."

"Ta thích ngươi.

Không thể rời xa ngươi."

"Ân Vô Chấp, ngươi thật rất tốt.

Tốt đến nỗi có thể che khuất mọi thứ không tốt trên đời."

"Ngươi không thích ta thì ta sẽ rất buồn, nhưng ta sẽ không dừng thích ngươi."

"...phong con trai trưởng Ân Thú (Ân Vô Chấp) của Định Nam Vương làm Hoàng Hậu! Kẻ nào dám nghị luận về Hoàng Hậu, giết không tha!

...Trẫm nguyện cùng Ân Thú định tình ba đời ba kiếp, thề sẽ nắm tay đến đầu bạc răng long, nay dùng chiếu chỉ này cầu người thương về làm hậu, chỉ mong quân không phụ lòng."

"Tôi rất yêu người đó, chỉ yêu mình người đó."

"Tôi thích cậu nhất, Khương Ngộ của giây phút hiện tại thích nhất là Ân Vô Chấo ở giây phút hiện tại."
----------------

Ân Vô Chấp:

 
"Bệ hạ chỉ là một người rất tốt, chỉ vậy thôi."

"Đã thế thì sao người không thử thích thần xem."

"Thần muốn ở bên người, thần chỉ muốn được ở bên người."

"Không cần đổi tên.

Thần thích, thích điện hạ...ban tên cho thần."

"Ta thích người từ khi chưa có lại kí ức, ta thích người không liên quan đến Khương Ngộ kia, người không có quyền nói ta thích người đó, không có quyền lấy lý do người không phải Khương Ngộ để ngăn ta thích người, hoặc kháng cự việc chấp nhận ta."

"Được nhìn thấy người là tốt rồi, biết người có tồn tại là tốt rồi."

"Người chính là hoàng đế bệ hạ của ta."

"Thế giới này không xứng với người, nó không xứng với người, người có thể không thích nó, cũng có thể không thích ta của thế giới này...Ta sẽ tìm một thế giới sạch sẽ khác để mang người vào ở."

"Ta ấy à, thích sự tồn tại của người."

'Với hắn, Khương Ngộ chỉ cần tồn tại là đã đủ.

Cũng như bao người có thân bệnh nặng, nhất định giữa bất lực và hi vọng chồng chéo, họ sẽ nghĩ: Chỉ cần người ấy còn tồn tại, dù là sống thực vật mình cũng chấp nhận.

Đây là một niệm tưởng.

Ân Vô Chấp cũng giống như bao người, hắn từng tham lam, từng khao khát, nếu thật sự phải định danh cho điểm hắn thích ở Khương Ngộ thì đó là sự hiện hữu của y.

Chỉ cần có Khương Ngộ tồn tại, hắn đã thỏa mãn rồi.'
-----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro