CCESN 22: Con bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi ở trong công ty cả ngày, một đống công việc bận rộn đến tối tăm mặt mũi, đến tối mới từ công ty đi ra, lại bị phóng viên giải trí ngồi canh bên ngoài công ty vây kín, muộn như vậy còn ở ngoài cửa công ty chờ cô, tên nhóc này cũng thật chuyên nghiệp.

"Xin hỏi vì sao cô bằng lòng viết nhạc cho một người mới chưa ai biết đến mà lại từ chối lời mời của Hoắc thiên vương?"

"Cô với Hoắc thiên vương có ân oán cá nhân đúng không?"

"Có phải cô muốn mượn ca sĩ mới để chèn ép Hoắc thiên vương hay không, hay chỉ là nâng đỡ người mới?"

"Nghe nói hiện tại người mới Dương Dương đã có đủ thế, tương lai có thể sẽ ký kết hợp đồng với truyền thông Thịnh Ngu, chuyện này có thật không?"

"Đây là động thái cá nhân của cô hay liên quan đến truyền thông Thịnh Ngu?"

"Rốt cuộc quan hệ của cô với Dương Dương là gì?"

Duẫn Nhi im miệng không nói, muốn chen ra khỏi đám đông, nhưng nhóm phóng viên này lại vây chật như nêm cối, bất kể cô đi bên nào, bọn họ đều đuổi theo như ong vỡ tổ, nhất quyết ép cô nói ra vài câu, không chịu bỏ qua.

Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo trong trẻo cắt ngang trời đêm ồn ào, một giọng nam trầm thấp mang theo chút ngả ngớn từ phía sau vang lên: "Này, cô giáo của tôi không thể nói được, mọi người đừng bắt nạt cô ấy."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Dương mặc bộ quần áo đấu bóng chày rộng rãi, đứng dưới đèn đường, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Là Dương Dương!"

"Không sai, chính là người mới kia!"

Nhóm phóng viên giống như lũ chuột nhìn thấy pho mát, lao về phía Dương Dương như ong vỡ tổ, anh đứng thẳng người, nghênh ngang đón đám phóng viên kia.

"Xin hỏi cậu với Lâm Duẫn Nhi có quan hệ gì?"

"Cô ấy là cô giáo của tôi." anh nói vào microphone của một phóng viên nam có vóc dáng thấp bé liên tục không chen lọt: "Không nên chen chúc, chú ý an toàn."

"Xin hỏi cô giáo của cậu có ý đồ mượn cơ hội nâng đỡ người mới để chèn ép Hoắc thiên vương hay không."

"Wow, vấn đề của cô thật là sắc bén." Dương Dương khoa trương cười nói, ngước mắt nhìn về phía cô gái trẻ nêu ra câu hỏi vừa rồi, cô gái nhỏ bị anh nhìn chăm chú, mặt chợt ửng đỏ, thoáng lung túng.

"Một thiên vương có thể bị một người mới chưa debut chèn ép, cô giáo của tôi từ chối lãng phí thời gian viết nhạc cho anh ta, là lựa chọn rất sáng suốt."

Đúng lúc này, bên người anh có một phóng viên nữ bị đám phóng viên giải trí xung quanh xô đẩy đến suýt chút nữa té ngã, Dương Dương tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô ấy, nở nụ cười dịu dàng: "Cẩn thận một chút."

Mặt nữ phóng viên kia đỏ bừng, ánh mắt hiện ra thần sắc khắc thường, liên tục gật đầu: "Cảm ơn, cảm ơn cậu."

Nói chung, bất kể là ngôi sao nổi tiếng hay tam tuyến không có danh tiếng, đều trốn tránh paparazzi, không hề tôn trọng, có đôi khi còn xảy ra mâu thuẫn kịch liệt thậm chí vung tay đánh nhau, thái độ dịu dàng mà lễ phép của Dương Dương bỗng chốc đã chiếm được tình cảm của những phóng viên ở đây.

Trong thời gian mười phút, những vấn đề phóng viên đưa ra, anh hỏi gì đáp nấy, vừa chọc cười đồng thời vô cùng khéo léo tránh khỏi một số vấn đề gài bẫy, bộc lộ ra sự thông minh và hài hước hiếm ai sánh kịp.

"Cũng muộn rồi, tôi còn một ít vấn đề về âm nhạc cần cô giáo Lâm chỉ bảo, mọi người có thể thả cho chúng tôi đi không?" anh nhìn về phía đám phóng viên.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chủ động giải tán.

Anh gật đầu với Duẫn Nhi từ xa, cô vội đuổi theo anh, những phóng viên kia không ngừng tạm biệt "Tạm biệt nhé!"

"Trên đường chú ý an toàn."

......

Duẫn Nhi dẫn anh đi xuống gara ngầm, mở cửa xe ngồi vào, xoay đầu nhìn anh một cách nghiêm túc: "Cậu có biết mình đang làm gì không......"

Cô còn chưa dứt lời, Dương Dương đã vươn tay, nắm lấy đôi môi cô: "So với người khác một câu cũng nói không nên lời, miệng tôi cạch cạch cạch như súng có phải tốt hơn không."

Duẫn Nhi cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp vì thường xuyên gảy đàn của anh, trong lòng chợt nổi lên cảm giác khác thường, sau khi đợi anh buông tay ra, cô rũ mắt lẩm bẩm: "Trước mắt, không đáp lại mới là thái độ tốt nhất, làm như cậu sẽ bị bọn họ bám lấy không tha."

"Chân trần thì sợ gì xỏ giày?" anh hừ lạnh một tiếng: "Loại chuyện như thế này nên thể hiện rõ thái độ mới tốt, một mực lảng tránh có khác nào cam chịu đâu."

Duẫn Nhi lắc đầu: "Dương Dương, cái vòng luẩn quẩn không phân rõ trắng đen này, bây giờ cậu còn chưa hiểu... Nước trong giới giải trí sâu đến nhường nào."

Những lời chửi rủa bôi nhọ, tựa như dao nhỏ, có thể thiên đao vạn quả một người.

"Cái gọi là thổi phồng giết người, đó là có thể nâng cậu lên trời cao, đương nhiên cũng có thể đày cậu xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, mỗi một bước, đều phải vô cùng cẩn thận, không được phân tâm."

Dương Dương nhìn vào mắt cô, ở trong đó, bao phủ màn sương mù màu đen mà anh chưa từng gặp.

Đương nhiên anh hiểu lời đồn đãi đáng sợ đến nhường nào, anh đã từng được chứng kiến tận mắt, ở Hồng Câu Loan, một quả phụ trẻ từng chăm sóc anh, bởi vì nói mấy câu với một anh chàng chăn trâu đã kết hôn, người đàn ông kia tặng cô ấy hai cân thịt bò.

Kết quả bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, một đám bà thím ăn no rửng mỡ cả ngày ăn không ngồi rồi, kéo từng tốp năm tốp ba đến vây quanh cửa nhà quả phụ trẻ, gân cổ lên chửi rủa cô ấy.

Tối đến còn có đàn ông ném đá vào nhà quả phụ trẻ, hát những lời hạ lưu, thỉnh thoảng lại quấy rầy cô ấy.

Một người phụ nữ lương thiện, cuối cùng bị những lời khinh miệt, sự hiếu kỳ, ánh mắt dòm ngó, mà tự vẫn.

Ngày hôm sau, có người phát hiện cái ao bên trong nhà mình chứa thi thể lạnh băng của cô ấy, người trong cả thôn kéo đến xem, bàn tán xôn xao không ngừng, bọn đàn bà ác độc tám chuyện, nhìn cô ấy như nhìn thứ đê tiện, chết một nghìn lần cũng không đủ, mà đám đàn ông người thì tiếc, người lại thấy may......

Nhưng không ai, vì cái chết của cô ấy mà cảm thấy áy náy, bởi vì cô ấy tự sát, bọn họ không thể liên hệ cái chết của cô ấy với bản thân mình, nhưng trong tràng bi kịch này, mỗi người đều vô tình trở thành hung thủ, bởi vì vô tình, nên mới vô cùng đáng sợ.

Ở bất cứ đâu, mãi mãi không thể thiếu sự dóm ngò và ánh mắt hiếu kỳ......

"Được rồi, tôi biết rồi." anh thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Sau này tôi sẽ nghe lời cô."

Duẫn Nhi không nghĩ tới tên nhóc cố chấp này lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy, cô kinh ngạc nhìn anh, anh dựa bên cửa sổ, im lặng không nói, thật lâu sau, khóe miệng cô nở một nụ cười hiếm hoi: "Thật là ngoan."

"Này!"

"Lại nói, tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đi mua bao thuốc." anh vừa nói vừa lấy điếu thuốc ra châm.

"Cậu mua thuốc mà đến tận cửa công ty hả?" cô nhớ rõ khách sạn Hải Thiên cách truyền thông Thịnh Ngu khá xa.

"Ăn no ra ngoài tản bộ, không được à?"

Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn anh, đừng nói tên nhóc này... Đến đón cô đấy nhé!

Dương Dương không chịu nổi ánh mắt của cô, mất kiên nhẫn nói: "Cho dù cô có nghĩ gì, tôi cũng sẽ từ chối trả lời."

Lời nói này, anh đã từng nói qua một lần.

Duẫn Nhi quay đầu lại nhìn con đường tối tăm phía trước, cười cười, không nói gì nữa.

Xe chạy đến cửa khách sạn Hải Thiên, Duẫn Nhi lại quay đầu bỏ chạy, trước cửa khách sạn đã đầy ắp phóng viên, bây giờ mà về thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới.

"Đổi khách sạn khác vậy, cậu có mang chứng minh nhân dân không?"

"Không mang."

Duẫn Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa anh về nhà.

----

Bởi vì Dương Dương phối hợp phỏng vấn, hơn nữa thái độ khi phỏng vấn vô cùng phong độ và lễ phép, đã chiếm được cảm tình của rất nhiều phóng viên.

Nên khi các báo giải trí đưa tin về Duẫn Nhi, đều đặc biệt tích cực, Duẫn Nhi cũng nhận được niềm vui ngoài ý muốn.

Dương Dương được đắp nặn hình tượng chính diện, đối với những người chĩa mũi nhọn chỉ trích vào anh và cô, cũng coi như là một đòn đáp trả mạnh mẽ, tuy fans nhà họ Hoắc vẫn tiếp tục chửi rủa, nhưng gần như mọi việc đã được xoay chuyển tình thế, rất nhiều fans lý trí, nhất là những người đã từng nghe ca khúc của Dương Dương, bắt đầu kiểm điểm thái độ của mình có bất công quá mức hay không, dùng thực lực nói chuyện, ca khúc 《 Mối tình đầu 》 thật sự hay hơn 《 Siết chặt mười ngón tay 》 của Hoắc Lăng Thiên rất nhiều.

Mà fans trên internet của Dương Dương cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhìn thấy fans nhà mình có thái độ tích cực như vậy, bọn họ cũng không ngang ngược mà nói toạc móng heo, xé rách thì vẫn phải xé rách, nhưng phải xé đến ôn tồn lễ độ, xé đến nói có sách mách có chứng.

"Cô ngốc, lời của 《 Hy vọng 》 vẫn chưa viết ra được à?" Dương Dương đẩy cửa đi vào phòng làm việc, trực tiếp ném một xấp nhạc phổ lên đầu cô: "Còn năm ngày nữa là đến vòng chung kết rồi."

"Tôi là giáo viên của cậu! Có thể cho tôi chút tôn trọng hay không!" Duẫn Nhi ôm đầu, không phục mà quay đầu lại lườm anh một cái.

"Không thích cô ngốc à? Vậy gọi cô là công chúa nhỏ được không?"

"Không được đặt biệt danh cho tôi!" Duẫn Nhi tức đến hộc máu: "Gọi tôi là cô giáo Lâm!"

Dương Dương đặt mông ngồi trên bàn làm việc của cô, kéo dài giọng, ngả ngớn gọi một tiếng:

"Xin hỏi cô ~ giáo ~ Lâm" tiếng nói kéo dài đầy từ tính, gọi đến mức xương cốt cũng phải mềm nhũn, tiếp theo đó anh kéo tóc cô một cách thô bạo, tốc độ ngữ điệu chợt nhanh hơn, hung ác hỏi: "Ca khúc của ông đây đâu rồi!"

Duẫn Nhi thoát khỏi tay anh, vo tròn tập bản thảo đầy chữ trên bàn, xoay người ném vào thùng rác, tuyệt vọng gào một tiếng: "Không viết ra được!"

Dương Dương quay đầu lại nhìn về phía thùng rác, giấy vứt bên trong đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, trên mặt đất còn có mấy tờ giấy vứt lộn xộn.

Sắp tới vòng chung kết, lời ca của ca khúc mới vẫn chưa viết ra được, sao cô có thể không vội, nhưng những thứ như linh cảm, bạn càng muốn nắm bắt nó, nó càng chạy xa hơn, ép buộc mình sáng tác, những gì viết ra chỉ có thể là một đống rác rưởi không có giá trị.

Nhìn bộ dáng rối rắm vắt hết óc của cô, Dương Dương thoáng nhíu mày, cuối cùng rút cây bút trong tay cô ra, ném bừa lên bàn, Duẫn Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nắm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng làm việc.

"Này? Đi đâu thế?"

"Đến nơi mất hồn nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro