CCESN 23: Cá cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi có chết cũng không nghĩ đến, cô lại đi theo Dương Dương đến một nơi như thế này!

Dưới ánh đèn sáng rực, người người chen chúc trên một chiếc bàn nhỏ, nữ nhân viên chia bài mặc bộ trang phục kiều diễm đứng trước bàn, động tác tráo bài và xếp bài vô cùng thuần thục, vẻ mặt đám đàn ông căng thẳng nhìn động tác chia bài không chớp mắt, sau khi bắt đầu, có người vui mừng có người buồn bã, tiếng cười cùng tiếng thở dài đan xen trong tiếng xúc xắc.

Cô lẳng lặng lấy khẩu trang trong túi ra đeo.

Dương Dương ngồi trước một sòng bạc, ôm một đống chips về phía mình, tối nay vận khí cũng không tệ lắm, vừa bắt đầu đã thắng.

Trong thời gian chia bài, anh quay đầu lại, nhìn cô đang đứng lẻ loi một mình bên cạnh, tay chân co quắp không hề thả lỏng, căng thẳng ngó trái ngó phải, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Đúng là... Người phụ nữ không thú vị.

"Cô ngốc, lại đây." Anh vẫy tay với cô.

Duẫn Nhi ngẩn người, rốt cuộc vẫn kiên trì đi qua.

Cô đi đến bên người anh, một tay Dương Dương ôm cô lại gần, để cô ngồi cùng chỗ với mình.

"Nếu bị nhận ra sẽ rất phiền phức đấy!" cô đè thấp giọng, căng thẳng thì thầm bên tai anh.

"Cô nhìn mọi người xung quanh xem." Dương Dương châm điếu thuốc, liếc mắt nói: "Ở đây tay ra tay vào chính là giao dịch mấy nghìn mấy chục nghìn, ai mẹ nó còn có thời gian rảnh rỗi quan tâm cô là người nổi tiếng hay là ăn mày?"

Duẫn Nhi quét mắt qua mọi người xung quanh một cái, đúng thật, ánh mắt bọn họ đều dán chặt vào lá bài của mình, vẻ mặt căng thẳng mà trang nghiêm, căn bản không rảnh bận tâm đến chuyện khác.

Dần dần yên lòng.

Dương Dương đẩy toàn bộ số chips của mình đến trước mặt cô, sau đó rút điếu thuốc trong miệng mình ra nhét vào miệng cô: "Tôi dạy cho cô chơi."

"Hả?" cô không kịp đề phòng nên bị sặc, đầu thuốc hơi ẩm ướt, dính hương vị của anh, cô dùng đầu lưỡi liếm liếm, tim đập nhanh hơn một nhịp, hút sâu hai ngụm, rốt cuộc cũng thả lỏng đầu óc.

Nữ nhân viên chia bài đã xếp bài trước mặt Duẫn Nhi, dưới sự cổ vũ của Dương Dương, cô cầm bài lên.

Tay mới quả nhiên có thần linh phù hộ, vận khí của cô tốt đến mức khiến người ta phải thét chói tai, sau khi chơi mấy ván, thắng thua hoàn toàn thay đổi, nếm được mấy lần ngon ngọt, tay cô siết chặt lấy lá bài, ánh mắt sáng lên, Dương Dương liếc xéo cô, cô nhóc này, ban đầu còn ra vẻ thanh cao không tình nguyện, lúc này mới chơi được mấy ván? Vẻ mặt tham lam này có khác nào đám con bạc bên cạnh đâu.

Lại thắng! Duẫn Nhi như được mở rộng cánh cửa thế giới mới, đẩy toàn bộ số chips của mình ra, giọng hào phóng mà hô: "Ván tiếp, toàn bộ chips!"

Ván cuối cùng, cô thua toàn bộ chips, sạch sẽ, đến một chút cũng không còn.

Cô ngây người, đầu óc trống rỗng.

"Đi thôi." Dương Dương kéo khuỷu tay cô.

"Thêm một ván nữa đi, tôi có thể lấy lại tất cả!" Cô móc thẻ ngân hàng từ trong ví ra, định đi mua chips, cô muốn lấy lại toàn bộ số chips đã bỏ ra!

Dương Dương bất đắc dĩ đỡ trán, người phụ nữ này, quả nhiên có tiềm chất làm con bạc lão làng.

Anh cưỡng ép kéo cô ra khỏi sòng bạc ngầm, đi ra thật xa, cô vẫn còn lưu luyến không buông quay đầu lại, dậm chân buồn bực nói:

"Nếu sớm biết thế tôi đã không chơi ván cuối cùng, toàn bộ chips thắng được đều bị thua mất."

Cô yên lặng siết chặt tay thành nắm đấm: "Sớm muộn gì tôi cũng phải thắng lại tất cả!"

Dương Dương véo mặt cô, dùng sức kéo kéo, cô bị anh kéo đến nhe răng nhếch miệng: "Đau... Đau!"

"Sau này không được đến những nơi như vậy." Dương Dương nghiêm nghị, nghiêm túc nói với cô.

"Không phải cậu dẫn tôi đi à?"

"Ai biết cô lại như vậy Lâm ngốc nghếch!" anh vừa véo mặt vừa kéo tóc bắt nạt cô: "Lớn như vậy còn nghiện cá cược, cẩn thận thua đến táng gia bại sản đấy."

"Đừng túm tóc của tôi." cô giương mắt nhìn anh, nhìn bộ dáng không thể làm gì này của cô, Dương Dương thoáng mỉm cười, cảm thấy trêu đùa thật vui.

"Cô đúng là đồ ngốc mà!"

"Hừ!"

———

Buổi chiều, Dương Dương dẫn cô đến khu vui chơi giải trí chơi một lúc, Duẫn Nhi hoàn toàn không có hứng thú với đua xe, sàn nhảy, cả buổi chiều đều chơi đập tiền, tiêu mấy trăm đồng, thua hết toàn bộ.

Cuối cùng Duẫn Nhi đành phải kiên quyết kéo cô ra khỏi khu vui chơi giải trí.

Tiềm chất nghiện cá cược bị anh khai quật ra rồi, sau này phải làm sao?

Mặt trời ngả về tây, rặng mây đỏ vẽ ra một đường thẳng phía dưới chân trời, ẩn vào màn trời màu đen.

Duẫn Nhi từ trong quán trà sữa đi ra, tiện tay đưa một cốc Coca cho anh, Dương Dương không nhận, ngồi xổm bên bồn hoa hút thuốc: "Cô cắm giúp tôi."

Đã quen Dương nhị đại gia làm ra vẻ ta đây, cô không hề để ý mà cắm ống hút cho anh, hỏi: "Bây giờ đi đâu chơi?"

"Chơi cái đầu cô ý." Dương Dương nhận lấy cốc Coca uống một ngụm, đứng dậy, từ trên bồn hoa nhảy xuống, bước đi: "Ngoan ngoãn về nhà sáng tác lời bài hát đi."

"Ôi!" cô vẫn chưa chơi đủ, không muốn về sớm như vậy, cô hưng phấn đuổi theo anh: "Nếu không, chúng ta lại giết thêm một ván! Thắng lại những gì đã thua!"

Anh sa mạc lời xùy một tiếng, bước chân dài tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý tới cô.

"Tôi có dự cảm, lần này tôi thật sự có thể thắng!" cô theo sau Dương Dương nài nỉ mãi: "Thật đấy, vừa rồi tôi chỉ không may dẫm phải cứt chó thôi!"

Rốt cuộc Dương Dương cũng không chịu được cô lải nhải bên tai, đột nhiên dừng bước xoay người một cái, cô không kịp đề phòng, lao đầu vào trong lòng ngực anh!

Hương vị thuộc về anh xông vào mũi, Duẫn Nhi đỏ mặt lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh.

Dương Dương nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, cảm thấy rất thú vị, nhướn mày: "Làm nũng đi rồi tôi đưa cô đi chơi."

"Cậu mơ tưởng cái gì thế! Có biết tôn sư trọng đạo hay không!" Cô mặc kệ anh, bước nhanh hơn, bỏ anh lại mà đi lên phía trước.

Khóe miệng Dương Dương cong lên, đang định đuổi theo cô, quay đầu, bước chân lại không tự chủ được mà dừng lại.

Cô đi được vài bước, nhận ra Dương Dương không đuổi theo, xoay người, lại thấy anh nhìn không chớp mắt vào suối phun nước ở trung tâm thương mại.

Duẫn Nhi tò mò nhìn theo ánh mắt của anh, bên cạnh suối phun nước có một bé trai chừng bảy tám tuổi đeo cặp sách nhỏ màu xanh, luống cuống đứng dưới pho tượng, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi cầm kẹo múi bảy sắc cầu vồng, nói gì đó với bé.

Bé trai không nhịn được lùi ra phía sau, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, người phụ nữ kia có tướng mặt hiền lành, giơ giơ chiếc kẹo mút bảy sắc cầu vồng trong tay, mỉm cười dịu dàng với bé, bé trai nhìn người phụ nữ kia, lại nhìn kẹo bảy sắc cầu vồng, dường như thả lỏng cảnh giác, hơi do dự mà vươn tay, chần chừ nhận lấy chiếc kẹo trong tay người phụ nữ kia.

Tay người phụ nữ kia đặt lên vai bé, định dẫn bé đi.

Dương Dương bước nhanh về phía trước, cô cũng vội vàng đuổi theo, đúng lúc người phụ nữ kia sắp mang đứa trẻ đi.

Dương Dương chắn trước mặt ả ta, ả ta thoáng nhíu mày, dịch sang bên cạnh đi vòng qua anh, anh bước sang, chắn đường đi của ả lần nữa.

"Anh định làm gì?" Mặt người phụ nữ kia lộ vẻ khó chịu, càng khẳng định suy đoán trong lòng Dương Dương.

"Cô với đứa trẻ này có quan hệ gì?" anh lạnh mặt hỏi.

"Chuyện này liên quan gì đến anh." Ả ta định vòng qua anh, Dương Dương trực tiếp bắt lấy ống tay áo của ả.

"Nếu không nói rõ ràng thì cô sẽ phải đến cục cảnh sát với tôi."

"Tôi là mẹ thằng bé!" Giọng nói của ả rất nhỏ, đôi mày lá liễu cong cong dựng lên: "Anh có bệnh đúng không!"

Dương Dương ngồi xổm người nhìn về phía đứa trẻ bị cô ả che bên người, dịu dàng hỏi: "Cô ta là mẹ của cháu hả?"

Bé trai chần chừ một chút, sau đó lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại: "Dì ấy nói sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ."

"Cháu không thấy mẹ, chú giúp cháu tìm cảnh sát được không?" anh dịu dàng nói.

Bé trai hết nhìn ả ta, lại nhìn Dương Dương, cuối cùng lựa chọn tin tưởng chú đẹp trai này, bé ném que kẹo trong tay đi, gật đầu thật mạnh.

Dương Dương đứng dậy, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, người phụ nữ kia thấy tình thế không ổn, hạ thấp giọng nói với anh "Không chỉ có một mình tao đâu, tao khuyên mày bớt lo chuyện người khác đi."

Duẫn Nhi đã hiểu rõ chuyện như thế nào, chạy chậm lại đây, kéo đứa trẻ ra phía sau người mình.

Cùng lúc đó, trên một chiếc Minibus màu bạc đỗ ven đường, có mấy người đàn ông đi xuống, vây quanh hai người.

"Các người định làm gì! Rõ như ban ngày... Tôi... Tôi báo cảnh sát!" Dứt lời, Duẫn Nhi lấy điện thoại ra.

Dương Dương hung ác quét mắt qua bọn chúng, kéo cô cùng đứa trẻ kia ra phía sau.

Mấy người đàn ông thấy Duẫn Nhi đã móc điện thoại ra, bọn chúng nhìn nhau vài lần, gầm một tiếng, đi lên định giật lấy điện thoại của cô.

Dương Dương không để cho bọn chúng chạm vào cô, cô thấy một mình anh phải chống lại nhiều người như vậy, nắm tay bé trai, hét lên: "Có ai đó giúp chúng tôi với! Bọn chúng là bọn buôn người!"

Mọi người xung quanh ồn ào dừng chân đứng nhìn, những tên kia hùng hổ lao đến, không ai dám tiến lên hỗ trợ, nhưng lại có không ít người rút điện thoại ra chụp ảnh tách tách.

Đúng lúc này, một người phụ nữ xách theo túi lớn túi nhỏ từ trong trung tâm thương mại chạy ra, bé trai vừa nhìn thấy người phụ nữ kia thì vội vàng gọi to một tiếng: "Mẹ ơi!"

Bé vừa nói vừa thoát khỏi Duẫn Nhi mà chạy về phía cô ấy, người phụ nữ kia thấy có người đánh nhau, hoảng loạn dắt đứa trẻ tránh sang một bên.

Duẫn Nhi thấy bé trai đã có mẹ bảo vệ, cô bất chấp tất cả, tháo giày cao gót của mình để gia nhập cuộc hỗn chiến.

Bụng Dương Dương trúng vài cú đấm, cô cầm giày cao gót tiến lên, trực tiếp dùng gót giày đập vào đầu một người đàn ông đang định đánh Dương Dương, gã đó bị đau, gào lên một tiếng, ôm đầu lăn trên mặt đất, gáy gã bị đập rách, máu tươi chảy ra tí tách, điều này dọa cô đến choáng váng, cô ngơ ngác nhìn vết máu trên gót giày của mình, má ơi!

Có phải cô đã giết người hay không!

Người mình, dang rộng hai tay bảo vệ cô, mấy người đàn ông xông lên đánh Dương Dương, tay đấm chân đá, Duẫn Nhi bị anh bảo vệ chặt chẽ trong ngực, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn không quên hét lớn: "Đừng đánh! Đừng đánh vào mặt cậu ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro