CCESN 39: Hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Dương khiêng cái cuốc, kéo ống quần, cùng chú Vương đi trên ruộng, trên đùi anh dính đầy bùn, trông vô cùng nhếch nhác, điều này làm cho chú Vương rất áy náy.

"Tiểu Dương, đưa cái cuốc cho chú đi."

"Không sao, cũng không nặng."

Chưa về đến thôn, anh đã nhìn thấy Mao Mao và Tây Bảo từ xa, sủa gâu gâu từ bờ ruộng thượng chạy tới, Dương Dương chào đón, ngồi xổm xuống vuốt ve chúng, ngẩng đầu lại không nhìn thấy Duẫn Nhi, tò mò hỏi một tiếng: "Tại sao mẹ lại thả các con ra?"

Hai chú chó có vẻ rất nôn nóng, Mao Mao cắn ống quần anh, muốn kéo anh về, Tây Bảo trực tiếp lăn lộn bên bờ ruộng trước mặt, lăn đến khi mình dính đầy bùn, sủa to gâu gâu với anh.

Đúng lúc này Trịnh Dĩnh từ trên sườn núi vội vàng chạy xuống, hô to một tiếng với anh: "Dương Dương! Duẫn Nhi bị lạc đường trên núi rồi!"

Cái cuốc trên tay anh rơi xuống đất, bất chấp tất cả, chạy như điên về phía thôn Cao Tỉnh! Hai chú chó một trước một sau đi theo bên người anh.

Trở về thôn Cao Tỉnh, đúng lúc chạm mặt trưởng thôn dẫn theo vài người dân trong thôn đến, nhìn thấy đạo diễn Chu Dịch, anh túm cổ áo đạo diễn, suýt chút nữa trực tiếp nhấc bổng cả người đạo diễn lên: "Duẫn Nhi ở đâu?" Giọng anh trầm thấp đến đáng sợ, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, đỏ rực, rất đáng sợ.

"Dương Dương, anh bình tĩnh một chút." Nhiếp ảnh gia Tiểu Trình bên cạnh vội vàng lại đây khuyên giải: "Cô ấy vẫn ở trên núi, đã phái người đi tìm, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Sắc mặt Dương Dương rất tệ, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên: "Sẽ không xảy ra chuyện gì?"

Giọng anh trầm thấp đến đáng sợ: "Lạc đường trên núi lớn như vậy, cậu dám nói với tôi là sẽ không xảy ra chuyện gì?"

Tìm người đi lạc trên một ngọn núi lớn như vậy, không khác gì tìm kim dưới đáy biển, trong núi nguy hiểm tứ phía, có bẫy của thợ săn, thú dữ rắn độc nhiều không thể đếm hết, mỗi năm đều có người bị lạc đường trên núi lớn, ngay cả thi thể cũng không thấy, tại sao sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Anh ném Chu Dịch xuống, xoay người đi ra khỏi thôn, đi về phía trong núi, hai chú chó cũng sủa gâu gâu đuổi theo anh.

"Dương Dương, cậu quay lại đây!" Chu Dịch ở phía sau tức hộc máu hét to một tiếng: "Nếu cậu cũng lạc mất thì phải làm sao!"

Anh không quay đầu, trợ lý Lý Vi Long vội vàng đuổi theo anh, trưởng thôn cũng vội vàng dẫn nhóm thôn dân đến, đi theo anh lên núi, tiếp tục tìm người.

"Duẫn Nhi!" Cả buổi chiều, âm thanh của anh quanh quẩn khắp núi đồi Bạch Vân, chưa từng có cảm giác như thế, giống như mất đi người con gái này, là mất đi toàn bộ thế giới.

Hai chú chó không biết mệt mỏi vừa chạy vừa tru lên, nghe nghe bên này ngửi ngửi bên kia, nhưng mùi trong núi thật sự quá mức phức tạp, rất nhanh Mao Mao đã không thể lần ra manh mối, bất lực quay đầu lại nhìn anh.

Trên phương diện tìm người, Mao Mao thật sự kém hơn Tây Bảo, là một chú chó lông vàng, trên phương diện tìm người này nó có được ưu thế, hơn nữa nó do Duẫn Nhi một tay nuôi lớn, cũng quen thuộc mùi hương của cô hơn, cho nên anh luôn đi theo Tây Bảo tìm người.

Rất nhanh, Tây Bảo dừng lại trong một khu rừng, ngửi mặt đất thật lâu, bới bới cành khô lá rụng trước chân, sau đó đột nhiên sủa gâu gâu nhặng lên.

Dương Dương chạy tới, thấy Tây Bảo bới được một sợi dây chuyền từ bên trong đống lá rụng!

Là chiếc vòng cổ Tiffany mà anh tặng cho cô.

Tại sao lại rơi ở đây?

Anh cầm chiếc vòng cổ, tay không kìm được mà run lên...

Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao dây chuyền lại rơi ở đây!

"Duẫn Nhi!" anh đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi trong rừng, muốn tìm thêm nhiều manh mối mà cô để lại.

Nhưng mà, không thu hoạch được gì...

Nơi đứt gãy trên sợi dây chuyền kia thật sự thô bạo, giống như bị người giật mạnh ra, rất có khả năng là cô tự mình giật đứt.

Nhất định đã xảy ra chuyện!

----

Hai giờ trước.

Trong rừng, Duẫn Nhi nghe người phụ nữ kia kể lại chuyện mình vừa trải qua.

Cô ấy tên là Bạch Linh Linh, năm mười chín tuổi từ nông thôn lên thành thị làm việc kiếm tiền đóng học phí cho em trai, kết quả bị tên gọi là "Giám đốc" lấy ba vạn năm ngàn khối bán đến thôn Thượng Lương, bán cho một hộ họ Trần.

Thôn Thượng Lương và thôn Cao Tỉnh cách nhau một ngọn Bạch Vân, tuy coi là thôn bên, nhưng khoảng cách cũng không gần.

Cô ấy ở thôn Thượng Lương suốt ba năm, không, phải là bị nhốt lại suốt ba năm, ba năm nay không có lúc nào là cô ấy không nghĩ trốn đi, lần này vất vả lắm mới tìm được cơ hội, hạ thuốc chó trong nhà.

Nhân buổi tối lúc mọi người ngủ say, gã đàn ông kia "Thỏa mãn" xong quên khóa chân cô ấy lại, cô ấy mới trốn thoát, lén lấy đi toàn bộ bánh bao lương khô trong nhà, không đi đường lớn, mà trực tiếp trốn vào núi Bạch Vân, trốn trong núi hai ngày một đêm, chuẩn bị tìm một con đường khác để ra ngoài.

Mấy ngày nay ở trong núi, chỉ cần vừa thấy có bóng người cô ấy đã trốn đi, căn bản không dám xin giúp đỡ, bởi vì ở đây làng trên xóm dưới đều một lòng, "Vợ" nhà ai chạy bị người khác bắt gặp, đều sẽ đưa trở về, ba năm nay, cô ấy đã từng gặp quá nhiều cô gái bị bán cuối cùng bị đưa về "Nhà", không bị đánh đến chết thì cũng bị đánh gãy chân, kết cục rất thảm.

Biết Duẫn Nhi không phải người ở đây, Bạch Linh Linh như gặp được cứu tinh, túm chặt lấy tay cô không chịu buông ra, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, liên tục nói:

"Cô dẫn tôi đi đi? Cầu xin cô dẫn tôi đi! Tôi không muốn ở lại đây! Tôi không muốn sinh con cho anh ta, tôi phải về thành phố, mẹ tôi em trai tôi, nhất định đang tìm tôi khắp nơi, bọn chúng không phải người! Bọn chúng đều là thú đội lốt người!"

"Cô bình tĩnh một chút!" Duẫn Nhi vỗ lưng cô ấy, không ngừng trấn an cô ấy, tinh thần người phụ nữ Bạch Linh Linh này có vẻ không bình thường, vô cùng nhạy cảm, thường xuyên dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá cô: "Cô thật sự không phải người của bọn chúng chứ? Cô không lừa tôi chứ?"

Duẫn Nhi chú ý tới, một bàn tay của Bạch Linh Linh vẫn luôn giấu trong ống tay áo.

"Tôi thật sự không phải người của bọn chúng." Duẫn Nhi bất đắc dĩ giải thích, nhìn về phía tay cô ấy: "Cô cầm gì trong tay thế?"

"Kéo." Bạch Linh Linh lấy một cái kéo dài ra cho cô xem, Duẫn Nhi không nhịn được dịch ra sau, đề phòng nhìn cô ấy.

Bạch Linh Linh trầm giọng, vẻ mặt rất quyết tuyệt, cầm kéo đè lên cổ của mình: "Nếu tôi bị bắt, tôi sẽ giết chính mình."

Giọng điệu cô ấy làm Duẫn Nhi không rét mà run.

"Cô cất kéo đi được không." Duẫn Nhi nhìn bộ dáng này của cô ấy mà kinh hồn bạt vía.

Bạch Linh Linh cất kéo đi, lại hỏi: "Bây giờ chúng ta về thẳng thành phố hả? Cô có xe không? Cô đi một mình hay nhiều người? Đều là người thành phố sao?"

Cô ấy hỏi quá nhiều vấn đề, Duẫn Nhi đành phải giải thích với cô ấy: "Chúng tôi đang ghi hình show truyền hình thực tế, quay ở thôn Cao Tỉnh, hôm nay lên núi hái nấm, kết quả lạc đường, tôi đang tìm đường trở về, cô có thể về cùng tôi, yên tâm, tôi sẽ không để cô bị bắt đi."

Bạch Linh Linh nhìn cô, đột nhiên mắt sáng rực lên, kích động nói: "Cô là ngôi sao! Tôi nhận ra cô rồi! Cô là ca sĩ hát rất hay... Cô tên là..."

"Tôi là Lâm Duẫn Nhi." Duẫn Nhi không ngờ, cô gái nhỏ này lại nhận ra cô.

"Ôi! Không sai! Lâm Duẫn Nhi!" Bạch Linh Linh nắm lấy tay cô: "Trước đây lúc làm việc tôi rất thích nghe cô hát! Vô cùng vô cùng hay!"

"Cảm ơn..."

Không ngờ là một bạn fan hâm mộ.

"Cô ở đây ba năm?" Duẫn Nhi cau mày quan sát cô ấy, sắc mặt cô ấy rất tệ, da xanh xao, khóe miệng trắng bệch khô nứt, nhìn dáng vẻ cũng không giống 21 tuổi, ngược lại phải là bộ dáng hai mươi bảy tuổi mới đúng, tóc tai rối tung, trông có vẻ đã rất lâu không gội, trên người mặc một chiếc áo ngắn không vừa người của đàn ông, chằng chịt mụn vá.

Bạch Linh Linh gật đầu, đôi mắt vừa to vừa đen trợn trừng trên khuôn mặt nho nhỏ, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.

"Ba năm, ba năm, qua mỗi một ngày, tôi lại khắc một vạch trong phòng, tôi từng đếm, 1258 vạch." Khi nói chuyện Bạch Linh Linh vẫn túm chặt lấy tay cô, có vẻ rất không có cảm giác an toàn.

"Đừng sợ, hiện tại không có việc gì, tôi nhất định sẽ đưa cô ra ngoài!" Duẫn Nhi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy trấn an.

Nhưng mà đúng lúc này, bước chân Bạch Linh Linh đột nhiên dừng lại, Duẫn Nhi quay đầu lại nghi ngờ nhìn cô ấy, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy chợt căng thẳng.

"Cô làm sao vậy?" cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Bạch Linh Linh đột nhiên che miệng cô lại: "Xuỵt! Có người tới! Người bắt tôi tới! Chạy mau!" Cô ấy vừa dứt lời đã túm ống tay áo Duẫn Nhi xoay người chạy.

Duẫn Nhi còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, người ở đâu? Có phải cô ấy quá nhạy cảm hay không?

Kết quả chưa chạy được vài bước, đã nghe thấy tiếng quát của đàn ông ở phía sau: "Tìm được rồi! Trần Thăng, tìm được vợ mày rồi!"

"Còn chạy à! Xem ông đây về có đánh gãy chân mày không!"

"Đứng lại!"

Gâu gâu gâu!

Duẫn Nhi không nghĩ tới, đối phương lại dắt theo chó! Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, vài con chó vừa to vừa khỏe đã đuổi theo, hung dữ sủa như điên về phía họ.

Cô thật sự rất hối hận không dẫn Mao Mao đi cùng.

Mấy con chó lập tức đuổi theo hai người, chặn đường đi của các cô, Bạch Linh Linh vốn đang định chạy vào trong rừng cây, kết quả bị chó cắn vào ống quần.

"Cút ngay!" Duẫn Nhi nhặt một cành cây lên, hung tợn định dọa lùi đàn chó, nhưng đàn chó lại không hề sợ hãi, mà cô bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Vì sợ hãi cực độ và kích động, gót chân Bạch Linh Linh mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, Duẫn Nhi đỡ cô ấy, đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng huýt sáo, đàn chó không sủa nữa, lùi về phía sau mấy gã đàn ông.

Đi lên là một nhóm sáu gã thanh niên trai tráng khỏe mạnh, một gã có làn da ngăm đen, đầu đinh, vóc dáng không chênh lệch mấy với Duẫn Nhi đi tới thô bạo kéo Bạch Linh Linh lại, Bạch Linh Linh ôm chặt cánh tay cô không chịu buông ra: "Tôi không về với anh đâu! Tôi không! Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!"

"Bốp" một tiếng, gã đầu đinh kia tát một cái vào mặt Bạch Linh Linh: "Thôn Thượng Lương chính là nhà của mày, ông đây là đàn ông của mày, mày phải đi về, về đâu? Ông đây tốn ba vạn năm ngàn tệ mua mày, năm ngàn tệ kia ông đây cho thêm, chính là vì thấy bộ dáng mày đẹp, muốn chạy, không có cửa đâu."

Bạch Linh Linh bị gã đánh đến mức lảo đảo ngã xuống đất, ngây ngẩn cả người.

"Tại sao anh lại đánh người!" Duẫn Nhi vội vàng chạy tới bảo vệ Bạch Linh Linh, nâng cô ấy dậy.

"Trần Thăng, con vợ nhà mày một mình chạy đi, kết quả lại thành hai đứa, ha ha!" Có gã trêu chọc cười nói.

"Con đàn bà này từ đâu tới?"

"Không phải người ở chỗ chúng ta đúng không?"

"Nghe giọng nói không giống, trông xinh đẹp như vậy, giống người trong thành phố tới."

"Không phải chạy trốn cùng với món hàng rách nát kia chứ?"

"Mang về cùng đi, xem là đàn bà nhà ai trốn, cho người tới nhận."

"Nhỡ đâu không ai nhận thì sao?"

"Vậy thì làm vợ Vương Cẩu Đản tao đi! Ha ha ha"

"Sao lại làm vợ của mày, thôn chúng ta có hơn mười tên côn đồ! Đến phiên Vương Cẩu Đản mày hả? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."

Mấy gã đàn ông trêu chọc lẫn nhau, bọn chúng nói giọng đặc sệt giọng địa phương, tốc độ nói rất nhanh, Duẫn Nhi nghe không hiểu lắm, nhưng cũng rõ ý đồ của bọn chúng không tốt, trông bộ dáng có vẻ định mang cô về cùng, cô lẳng lặng tháo dây chuyền trên cổ mình, mượn khoảng cách với Bạch Linh Linh, vùi vào đống lá khô, có lẽ Dương Dương không nhìn thấy, nhưng Tây Bảo nhất định có thể tìm được!

Bạch Linh Linh thấy tình thế không ổn, lấy kéo ra chĩa về phía mấy gã kia: "Các anh không được lại đây!"

Mấy gã kia nhìn cô ấy như đang xem trò hay, bật cười trào phúng, rõ ràng không tin cô ấy dùng kéo có thể làm gì được bọn chúng.

Bạch Linh Linh trực tiếp nhắm thẳng vào cổ của mình: "Tôi có chết! Cũng sẽ không theo các anh trở về!"

"Cho rằng tao còn không hiểu mày ư?" Trần Thăng lạnh nhạt châm chọc: "Một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, mày có bản lĩnh thì chết thử xem!"

Bạch Linh Linh trừng mắt nhìn gã, banh mặt, môi không nhịn được mà run rẩy, Duẫn Nhi nhìn chằm chằm cô ấy, tinh thần cô ấy rất không bình thường, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng làm người khác sợ hãi.

Không phải cô ấy đang đe dọa bọn chúng, cô ấy nói thật! Đúng lúc Bạch Linh Linh cầm kéo hướng về phía động mạch chủ đâm vào, Duẫn Nhi đột nhiên nhào tới, đẩy cô ấy ngã xuống đất, giật lấy cây kéo ném sang một bên, túm cổ áo cô ấy hô to: "Không được bỏ cuộc! Tôi sẽ cứu cô! Tôi sẽ cứu cô đi ra ngoài!"

Đôi mắt Bạch Linh Linh trống rỗng, cả người như bị rút hết sức lực, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Mấy gã đàn ông thô lỗ mang hai người phụ nữ về thôn Thượng Lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro