ĐRĐVA 11: Tự mình ảo tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong câu này, cô nhìn thấy sự phức tạp trong mắt Thành Nghị đột nhiên vơi đi.

Anh lạ thường nhếch khóe môi, miệng cong lên, có thể coi là nụ cười, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như khi nãy, dựa lại vào lưng ghế, cặp mắt rủ xuống, như thể tự động che chắn cho người bên cạnh. Giống như người vừa nhìn cô chăm chú là một người khác vậy.

Sao thế, các thiên tài dữ liệu của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 coi thường game mobile mà? Thế sao Thành Nghị không nói gì nữa?

Sau đó một khoảng thời gian, Duẫn Nhi cũng không biết mình có nói sai chỗ nào không nữa.

Trong đầu cô không ngừng tái hiện lại cuộc nói chuyện khi nãy, suy nghĩ chẻ ra vô vàn nhánh như một cây to, đồng thời cũng phải duy trì trạng thái e dè, lưng thẳng, chân đặt tự nhiên.

Thật là mệt mỏi thấy mọe.

Nhiều lần cô muốn khều người bên cạnh, bảo anh tiếp tục cái đề tài trò chơi này, cô có thể nói ba ngày ba đêm luôn. Tiếc là anh luôn luôn nhìn vào điện thoại, không dời sự chú ý qua người cô nữa.

Bữa cơm này ăn không ngon lành gì cả, Duẫn Nhi thấy chán, không biết nên ngó chỗ nào.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cầm lên nhìn, tiểu Mạch tag cô trong group.

Tiểu Mạch: @ Bánh Quai Chèo

Tiểu Mạch: Dạo này cậu và nam thần tiến triển thế nào rồi?

Cô len lén liếc người bên cạnh, cong môi cười gõ chữ.

Bánh Quai Chèo: Đang ăn cơm chung nè.

Tiểu Mạch: Thì ra cậu vừa có việc mới là đã thành đồng nghiệp với người ta rồi!! Hèn gì tối nay cậu vui thế.

Bánh Quai Chèo: Hì hì, cậu hỏi chuyện này để làm gì?

Tiểu Mạch: Không có gì cả, quan tâm chút thôi mà. Chúc cậu mau thành công nhé.

Bánh Quai Chèo: Cảm ơn lời chúc của cậu!!!

Trả lời tin nhắn của tiểu Mạch xong, món xôi xoài mà cô thích ăn nhất cũng được bưng lên.

Cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì, bây giờ bụng đói sôi ục ục, mọi vị giác trên đầu lưỡi đều sôi trào. Nhưng có Thành Nghị ngồi bên cạnh, cô cũng không thể bày ra vẻ sói đói vồ mồi được.

Thế là, ăn vài miếng cho có, cô lại đặt đũa xuống, móng tay dài nhọn đẩy cái chén kiểu màu trắng qua một bên.

Cảnh này bị Hoàng Tiệp đang đứng lên gắp thức ăn nhìn thấy, đôi đũa của cô ấy cứng đờ giữa không trung, hỏi: "Duẫn Nhi, em không ăn nữa hả?"

Duẫn Nhi cầm khăn giấy lau miệng, cười nói: "Em ăn xong rồi ạ."

Hoàng Tiệp sửng sốt, cứ tưởng mình nghe nhầm, "Không phải chứ, hôm nay em ăn ít mà? Em không đói bụng hả? Mới nãy khi chủ biên vừa gật đầu là em đã lao xuống tìm thức ăn còn gì?"

Duẫn Nhi âm thầm cắn răng, muốn lấy băng keo dán miệng Hoàng Tiệp lại luôn.

"Em không có khẩu vị." Cô siết chặt tờ giấy trong tay, nụ cười hơi cứng đờ, "Chắc là tại mệt quá, chị không cần để ý đâu ạ, em không sao hết."

"Thế à, mấy ngày nay đúng là khổ cho em rồi, em ăn thêm chút nữa đi."

Mặt Hoàng Tiệp đầy đau lòng, ngồi xuống.

Duẫn Nhi hơi nghiêng đầu, phát hiện lần này hình như mình diễn mà không có ai xem.

Thành Nghị vẫn cúi đầu ăn cơm, căn bản không chú ý xem cô gái bên cạnh nói gì, cho đến khi điện thoại đặt trên bàn cứ liên tục rung lên.

Anh nhìn thấy tiểu Mạch nhắn tin trong group, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, dán trên màn hình.

Hèn gì mà tối nay cậu ta vui thế. Bình thường hễ một chút là thả phẫn nộ, cứ thích đối chọi với mọi người trong nhóm.

Còn bây giờ.

Anh thầm giễu cợt, lấy điện thoại trả tiền sau đó cầm lon coca uống dở đứng lên.

"Mọi người từ từ ăn, tôi về trường học trước đây."

Nói xong, anh đẩy ghế ra, đi về phía cửa chính.

Sự việc xảy ra quá nhanh, nhiều người không kịp phản ứng. Duẫn Nhi quay đầu nhìn bóng lưng anh, đến khi cánh cửa đóng lại, cô cũng đột nhiên đứng lên.

"Sắp tới giờ trường học đóng cửa rồi, em cũng về trước đây ạ."

Cô không quan tâm tới ánh mắt chăm chú của đám người, cầm túi sải bước đuổi theo.

Đêm khuya, gió lạnh cứ điên cuồng thổi giữa không trung, quét bay bụi bặm và lá rụng.

Duẫn Nhi đi ra mà quên quấn khăn choàng, cơn gió lạnh thấu xương có kèm cả hơi nước khiến người ta không mở mắt ra nổi.

Cô nhìn quanh hồi lâu mới thấy bóng lưng của Thành Nghị. Mới vừa bước ra mà anh đã đi xa vậy rồi.

Cô co cẳng muốn đuổi theo, điện thoại đột nhiên thông báo có người gọi. Cô đành vừa đi vừa mò điện thoại ra.

Màn hình hiện lên dòng: Hotboy Trường đang gọi thoại cho bạn. Cô nào có tâm trạng tán gẫu với cậu ta, thế là cô lập tức bấm từ chối cuộc gọi.

Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Thành Nghị lại đi xa hơn.

Đèn đường chiếu lên người cậu làm cái bóng bị kéo ra rất dài, cô phải chạy chậm mới đuổi kịp anh vào bãi đậu xe.

Lúc cô đang định mở miệng kêu lên thì thấy anh tiện tay ném cái lon rỗng vào thùng rác, phát ra một tiếng keng thật lớn, vang vọng mãi trong bãi đậu xe yên tĩnh.

Duẫn Nhi khó hiểu sợ hết hồn, bước chân cũng chậm lại. Sao lại thấy có vẻ tâm trạng anh đang không tốt thế này. Trong lúc do dự, cô cảm thấy mình không nên quấy rầy anh.

Cô im lặng dừng bước, liếc nhìn bóng lưng anh, lúc này mới xoay người. Nhưng chân còn chưa bước được bước nào thì lại nghe thấy giọng nói anh phát ra từ sau lưng.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

"..."

Duẫn Nhi chán nản siết chặt nắm tay.

Mọe bà nó. Thì ra cậu ấy biết mình đi theo ra lâu rồi. Biết vậy thì đã lại chào hỏi rồi, để giờ cô giống như một kẻ theo dõi vậy.

"Chuyện là... đã muộn rồi."

Cô hơi xoay người lại, nặn ra một nụ cười, "Tớ muốn hỏi là chúng ta có thể về trường học cùng nhau không."

Sau lưng anh là ánh sáng, cậu nửa ẩn mình trong bóng tối, Duẫn Nhi không thấy rõ biểu cảm, nhưng biết chắc cậu đang nhìn mình.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, dễ dàng khiến các giác quan được phóng đại. Trong khoảng một, hai giây im lặng, cô cảm giác được, hình như Thành Nghị biết tình cảm của cô.

Khi nghĩ tới chuyện này, mặt cô không ngừng nóng lên.

May là bãi đậu xe không sáng lắm, vừa hay giấu được khuôn mặt đỏ của cô, cũng giảm bớt mấy phần hốt hoảng.

Không đợi anh trả lời, cô lập tức lui về sau một bước, làm ra vẻ không sao, cười nói: "Không sao cả, không thì tớ ngồi tàu điện ngầm về cũng được mà."

Bây giờ Thành Nghị thấy rất phiền, cô nói như vậy cũng hợp ý cậu, không cần suy nghĩ lý do từ chối.

Nhưng mà trong lúc Duẫn Nhi xoay người, anh cầm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã mười giờ mười lăm phút rồi, giờ này làm gì còn tàu điện.

"Cậu làm gì gấp thế?" Anh không nhanh không chậm gọi cô lại, mở cửa xe, "Tôi có nói không tiện đâu."

Duẫn Nhi sững sờ ngay tại chỗ hai giây, sau khi phản ứng, lập tức tung tăng chạy lại.

Sau hai bước chạy, cô thấy Thành Nghị ngồi trên ghế lái, quay đầu nhìn, theo phản xạ cô dừng chân, đổi từ chạy thành bước đi chững chạc nghiêm túc.

Sau khi lên xe, Thành Nghị nhận một cuộc điện thoại, còn cô thì lặng yên ngồi, vắt hết óc suy nghĩ xem phải tìm đề tài gì để nói.

Đáng tiếc cuộc điện thoại không lâu, cô còn chưa kịp nghĩ xong thì anh đã đặt điện thoại xuống.

Trong xe lại lúng túng yên lặng. Một lát sau, Duẫn Nhi rốt cuộc cũng nghĩ đến một chủ đề vừa không máy móc vừa phải phép.

Cô mở miệng hỏi: "Dạo này dì Thành có khỏe không?"

Thành Nghị: "Rất khỏe."

Duẫn Nhi: "Vậy chúc mừng nha."

"..."

"..."

Mọe bà nó mình nói gì vậy.

Cứu mạng. Cứu mạng với!!!!

Cô lập tức siết chặt bàn tay, đỉnh đầu tê dại, mắt nhìn thẳng về kính chắn gió phía trước, cũng không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh.

Hay là đổi đề tài đi.

Duẫn Nhi bắt mình phải quên đi đoạn đối thoại khi nãy, ngượng ngùng mở miệng: "Bộ phận của cậu có bận không?"

Thành Nghị định chỉ dùng đơn giản một chữ "có" để trả lời, tiếc là bây giờ anh cũng không có tâm trạng để trả lời qua loa.

"Thật ra thì," anh nhìn thẳng cây đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước, trên mặt không biểu cảm, "Nếu như không biết nói gì, có thể không cần nói."

"... Ồ."

Duẫn Nhi bình tĩnh ngậm miệng lại, bình tĩnh lấy điện thoại ra, bình tĩnh nhắn tin cho Ấn Tuyết.

Bánh Quai Chèo: A a a a a a Thành Nghị đưa tao về trường!!!!

Bánh Quai Chèo: Nhưng tao lo lắng quá!!! Giết chết cuộc trò chuyện luôn!!!!

Bánh Quai Chèo: Làm thế nào bây giờ???

Ấn Tuyết: Hai người nói gì?

Duẫn Nhi thuật lại đầu đuôi cuộc đối thoại ít ỏi cho Ấn Tuyết. Mấy giây sau, Ấn Tuyết gởi một hàng dấu ba chấm qua.

Ấn Tuyết: Không phải mày làm câu chuyện rơi vào đường cụt đâu.

Bánh Quai Chèo:?

Ấn Tuyết: Mà là cậu ta không muốn nói chuyện với mày thôi.

Bánh Quai Chèo:.

Dường như nhìn ra được sự đau khổ từ trong dấu chấm câu mà cô gửi, Ấn Tuyết không đành lòng, định an ủi đôi câu.

Cô ấy vừa gõ được chữ "nhưng mà" thì lại có tin nhắn mới hiện ra.

Bánh Quai Chèo: Ầy

Bánh Quai Chèo: Hì hì.

Bánh Quai Chèo: [ đáng yêu ][ xấu hổ ]

Ấn Tuyết: ...

Ấn Tuyết: Mày đau lòng tới mức bị điên rồi à?

Bánh Quai Chèo: Đâu có.

Ấn Tuyết:?

Bánh Quai Chèo: Thì, tao vừa nhìn trộm một cái.

Ấn Tuyết:?

Bánh Quai Chèo: Nhìn một bên Thành Nghị cũng đẹp trai lắm.

Ấn Tuyết: ...

Bánh Quai Chèo: ()

Ấn Tuyết: Cút

Mặc dù cả đoạn đường không trò chuyện gì nhưng được anh đưa về trường, cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, lâu lâu cô lại trộm ngắm anh một cái, rõ ràng cảm giác được tâm trạng anh không vui.

Thế nên chỉ đơn giản là tại anh không muốn nói chuyện chứ không phải là không muốn nói chuyện với cô.

Ừ, chính là như vậy.

Nghĩ đến việc này, Duẫn Nhi cảm thấy như sau cơn mưa trời lại sáng, cơn buồn rầu tiêu tan trong nháy mắt, trong cái khổ còn cái vui, đoạn đường gần ba mươi phút, chớp mắt đã đến điểm cuối.

Lúc xuống xe, tia sáng đèn đường trùng hợp chiếu lên đầu cô, khiến đôi mắt cô giống như phát ra ánh sáng vậy.

Bốn phía yên lặng cực kỳ, thỉnh thoảng lại có tiếng kèn xe từ xa vọng lại, thoáng qua rồi biến mất, chỉ có tiếng nhịp đập trái tim của cô bị phóng đại là cứ kéo dài không ngừng.

Chắc là cậu sẽ không nghe được đâu.

Cô trộm nhìn qua một cái. Óng ánh dưới ánh đèn, Thành Nghị thấy cô cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn, như là cô có gì muốn nói.

Quả nhiên.

Duẫn Nhi mượn sự sâu thẳm của bóng đêm, lấy hết dũng khí, mở miệng nói: "Cậu... định đón Lễ giáng sinh thế nào?"

Dọc theo đường về, Thành Nghị cứ bị cơn nóng nảy khó hiểu vây quanh, nghe thấy ba chữ "lễ giáng sinh", cơn hanh khô trong người suốt cả buổi tối bị đốt cháy trong nháy mắt.

Anh dùng sức đóng cửa xe, khi một tiếng "rầm" vang lên, Duẫn Nhi nghe anh nói.

"Sinh nhật của chúa Giê Su, có phải là sinh nhật tôi đâu, đón cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro