NADNCAS 20: Bám người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lời anh nói với cô đều là thật lòng. Ngày hôm sau khi Duẫn Nhi tỉnh lại đã là giữa trưa.

Toàn thân đau đớn, nhất là cô nghiêng người, phía dưới truyền đến cảm giác ran rát.

Nheo mắt nhìn xung quanh, không phải căn phòng tối qua.....
Cô từ từ ngồi dậy, dựa vào tủ đầu giường, đột nhiên nhớ ra chưa có gọi điện thông báo cho người nhà.

Cô kích động muốn chạy xuống giường nhưng bắp chân mền nhũn khiến cả người ngã quỳ xuống sàn.

Dương Dương mở cửa đi vào nhíu mày tiến đến đỡ cô "Em định làm gì?"

"Em lấy di động, em phải gọi điện thoại cho mẹ..."

"À điện thoại của dì anh nhận cho em rồi, em còn đang ngủ, anh nói với dì là anh với em đang ở cùng nhau."

Duẫn Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, lông mày thanh tú nhíu lại không nói gì.

Anh ôm cô đặt lên giường "Quần áo anh giặt cho em rồi, cả cái đó anh cũng mua theo đúng cỡ của em rồi...Em có muốn đi tắm không?"

Duẫn Nhi nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn anh, mặt nhanh chóng đỏ bừng, cô cắn răng phun ra một chữ.

"Có."

"Cần anh giúp em không."

Dương Dương đứng lên muốn bế cô đặt vào trong bồn tắm.

"Em tự mình làm được."

Cô muốn đứng dậy liền thấy ánh mắt anh nóng bỏng dán chặt lên người cô.

"Anh đừng nhìn!"

Mặc dù cái gì nên làm đều đã làm rồi, nhưng là bị ánh mắt chăm chú nhìn như này vẫn là không thoải mái.

"Anh cảm thấy vẫn là nên để anh giúp em." Nói rồi anh liền ôm cô lên đi vào phòng tắm.

Duẫn Nhi bị anh đặt vào trong nước ấm, nhìn động tác xắn ống tay áo của anh, cắn răng nói.

"Thật sự không cần mà, anh đi ra đi, tự em có thể làm được."

Cô nhìn dáng vẻ này của anh thấy kiểu nào cũng không giống thường ngày, trong ánh mắt người đàn ông như mang theo tia lửa, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn.

"Ngại gì, tối qua chỗ nào cần nhìn đều đã nhìn rồi." Nói rồi anh quay người đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra, Duẫn Nhi buông lỏng cơ thể, còn chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Mở mắt nhìn, chỉ thấy anh cầm một túi chai lọ còn có một cái ghế đẩu đi tới.

Anh từ trong đống chai đấy lấy ra một lọ, Duẫn Nhi thấy rõ, là dầu gội đầu.

"Nhắm mắt lại." Anh bật vòi hoa sen lên, dùng tay thử nhiệt độ của nước trước.

Duẫn Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận thấy dòng nước ấm dội lên, cô đưa tay phủ lên mặt.

Dòng nước dừng lại, cảm nhận thấy bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên tóc cô, đầu ngón tay vò nhẹ trên da đầu cô, nhẹ nhàng rất dễ chịu.

Cô dựa trên bồn tắm, cảm nhận sự ôn nhu của anh.

Người này bình thường động tác đều là nhẹ nhàng, hễ trên giường là lại hung hăng như ăn phải thuốc kích dục vậy.

Mặc dù cô rất thích nụ hôn và những cử chỉ thân mật với anh, thậm chí khi anh dùng tay ra vào nơi đó, nhưng khi cả hai làm đến bước cuối...

Cô không thích, quá đau, thực ra cũng có thoải mái, nhưng lại xen lẫn đau đớn làm cô không có ý định thử lần hai.

Nghĩ vậy cô lại cảm thấy phía dưới đau rát.

"Em đang nghĩ gì thế?"

Anh không thích cô quá im lặng, nó sẽ khiến anh như cách Duẫn Nhi rất xa, cho nên anh luôn chủ động nói chuyện với cô.

"Nghĩ anh tối qua như con gấu."

Dương Dương cười.

"Thật có lỗi, anh nhịn không được."

Duẫn Nhi không để ý lời anh. Gội đầu cho cô xong, anh liền bị đuổi ra ngoài.

Quần áo đều đặt trên giường, anh ra ngoài nấu cơm cho cô.

Lúc Duẫn Nhi đi ra anh đang ngồi trên sô pha vừa gọi điện thoại vừa hút thuốc, vẻ mặt ôn nhu của ngày thường có chút lạnh lùng, hình như là liên quan đến công việc.

Thấy cô đi đến, anh nới với đầu bên kia mấy câu đơn giản rồi cúp điện thoại. Vội gạt tàn thuốc lá trong tay, đứng dậy.

"Tới ăn cơm."

Cô nhìn đồ ăn trên bàn, đều là những món gia đình, nhìn qua cũng không tệ.

"Là anh làm sao?"

Dương Dương kéo ghế cho cô, nhíu mày nhìn cô.

"Thế nào, chẳng lẽ còn có người khác sao."

Cô lắc đầu.

"Anh học nấu ăn, trước đây ở nhà học nấu ăn với mẹ anh, mặc dù rất muốn đưa em ra ngoài ăn, nhưng..."

"Muốn em nếm thử tay nghề của anh, chắc cũng không đến nỗi đâu..."

Anh đã luyện tập rất nhiều lần.
Duẫn Nhi có hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới trước đó lúc anh vừa đến nhà cô, hai người nói chuyện.

Anh nói anh sẽ học, quả nhiên là nói nghiêm túc.

Cầm đũa lên, ăn một miếng.
Nói với anh, hương vị cũng không tệ.

Thấy cô tiếp tục ăn miếng thứ hai, Dương Dương cười. Anh nói thật sự sẽ làm, dù cho cô không hề để ý, mỗi một lời anh nói với cô đều là thật lòng.

Cơm nước xong, Duẫn Nhi lấy túi quần áo đã được giặt sạch sẽ mặc vào.

Nhìn nội y trong túi, cô quả thực không thể tin được là anh giặt giúp cô, hóa ra trên đời thực sự có một người đàn ông tình nguyện vì cô mà làm những việc này......

Thấy cô xuống tầng, Dương Dương lái xe đưa cô về.

Nói đến cũng thật khéo, xe mới vừa dừng lại thì đụng phải thím Lý kế bên nhà và mấy cô dì đang đi ra cùng với mẹ Lâm.

"Đợi đã! Mẹ em." Duẫn Nhi đẩy người đàn ông đang dí tới muốn hôn mình ra.

Dương Dương quay đầu lại nhìn, sau đó cởi dây an toàn.

"Anh định làm gì?" cô nhìn anh.

"Thân làm bạn trai em, chẳng lẽ anh không nên đi xuống chào hỏi một tiếng sao?" Nói xong mở cửa xuống xe.

Lâm Kiều nhíu mày đi theo.

"Dì ơi." Dương Dương đi tới gọi mẹ Lâm.

"Tiểu Dương?!"

Mẹ Lâm nhìn Dương Dương đi phía trước theo bản năng nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy Duẫn Nhi.

"Ai vậy mẹ Duẫn Nhi." Thím Lý ngẩng đầu đánh giá người trước mặt.

Anh chàng này vừa cao ráo vừa đẹp trai, giống như diễn viên trên TV vậy, gia cảnh xem ra cũng không tệ đâu.

"Là bạn trai của con tôi." Mẹ Lâm ngưỡng ngực nói.

Thím Lý nhà này, ỷ mình có con gái gả tốt nên ngày nào cũng đi 'khoe khoang' khắp xóm, tuy nói lần trước hơi có lỗi với cháu trai bà ta, nhưng lúc nên tranh thì vẫn phải tranh một hơi mới là chân lý.

Quả nhiên, bà vừa nói xong thì lập tức đón nhận những ánh mắt hâm mộ lấp lánh.

"Ái chà, anh chàng này thật là có mắt nhìn mà, Duẫn Nhi cũng tìm được nơi gửi gắm rồi, đúng là một cái kết đẹp."

"Chứ gì nữa, ai, tôi nói này thím Lý, trách không được người ta không để ý cháu trai bà, xem bạn trai người ta chọn kìa."

"Thôi thôi đi mấy bà này, thiệt tình..." Thím Lý xếch cao túi nhỏ vung tay lên, nhắc tới chuyện cũ chỉ cảm thấy tức, bỏ đi trước.

"Ối, bà Lý ơi đi từ từ thôi." Mẹ Lâm đuổi theo bà.

Quay đầu lại nói với bọn Duẫn Nhi: "Tiểu Dương cứ vào nhà ngồi đi, ở lại ăn cơm trưa luôn, lúc trước dì còn kêu Duẫn Nhi gọi điện thoại gọi con tới ăn cơm đấy, nhưng con lại bận hoài, hôm nay đã đến thì ở lại nếm thử tay nghề của dì nha."

Nói xong thì quay lưng đuổi theo nhóm bạn già.

Dương Dương quay đầu lại nhìn ánh mắt hờ hững của cô, nhún vai, đi đến ôm cô.

"Thịnh tình không thể từ chối, biết vậy lúc nãy đi mua chút đồ đến rồi."

"Vậy anh đừng vào." Miệng thì nói vậy nhưng vẫn để anh ôm đi vào tiểu khu.

Lúc vừa đi đến cửa thì trùng hợp gặp ba Lâm đang định đi ra ngoài.

"Chờ đã." Ba Lâm híp mắt gọi hai người đang muốn đi vào nhà.

Dương Dương thấy ông nhìn mình thì cười thật tươi.

"Cậu, thành thật một chút, tôi đi một lát là về đấy." Ba Lâm đi qua Dương Dương còn cao hơn mình một cái đầu.

"Vâng, chú." Dương Dương cười gật đầu.

Ba Lâm liếc mắt hừ lạnh một tiếng mới xoay người đi.

"Chú cứ nghĩ anh là cầm thú sao vậy?"

"Không phải sao, mặt người dạ thú."

Duẫn Nhi đưa cho anh một đôi dép lê rồi đóng cửa lại. Dương Dương cười, nhận lấy ly nước cô đưa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"Ngồi ở đây này, em ngồi xa thế làm gì."

Duẫn Nhi mở TV không để ý tới anh.

"Lát nữa anh phải về, em nói với dì một tiếng giúp anh nhé."

"Ừm."

"Thời gian tới có thể sẽ không gặp nhau được."

"Ồ."

"Nhớ gọi điện thoại cho anh."

"Ok."

Dương Dương nhìn cô trả lời tỉnh bơ, nhướng mày xích lại gần cô.

"Có ý gì đây cô gái, mặc quần vào liền không nhận người à?"

Cô quay lại nghiến răng nghiến lợi nhìn anh. Dương Dương nhịn không được nhéo mặt cô, độ đàn hồi rất tốt.

"Anh đi đây." Anh đứng dậy.

Duẫn Nhi thả ly xuống đứng lên.

"Lại đây ôm một cái." Dương Dương dang rộng vòng tay.

Cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người này thật rất thích làm nũng.

"Anh mới là túi khí hơi ý!." Dương Dương sửng sốt nhớ lại gì đó. Cười ra tiếng kéo cô ôm vào lòng.

"Anh cũng không biết nữa, nhưng mà, hình như đúng là như vậy rồi."

Khóe môi cong lên, cô ôm eo anh, trên người anh là mùi nước hoa Cologne quen thuộc luôn khiến cô cảm thấy an tâm.

"Hôn hôn tạm biệt." Anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi, vầng trán cô.

"Anh sẽ nhớ em lắm."

"Được rồi, em sẽ gọi điện thoại cho anh mà." cô thật sự rất muốn cười, người này sao lại dính người như vậy chứ.

Dương Dương buông cô ra đi về.
Duẫn Nhi đóng cửa lại ra đứng ở ban công, chốc lát sau liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đi ra.
Giống như có trực giác, người kia cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mặt trời buổi trưa thật chói chang, anh đứng ngược chiều ánh sáng, phất tay cười với cô.

Duẫn Nhi nghĩ, nhất định là do ánh nắng quá ấm áp cho nên tim cô cũng ấm áp lên theo.

Sau đó Lâm Kiều lại nghĩ. Đâu phải ánh mặt trời, đó chính là ánh sáng từ tim anh sưởi ấm cho em.

Mẹ Lâm tranh thủ về sớm để nấu cơm, ai ngờ về tới thì Duẫn Nhi nói là Dương Dương đã đi rồi, mẹ Lâm trách cô sao không cản anh lại.

"Vậy, bây giờ hai đứa tiến triển tới bước nào rồi, nói cho mẹ biết đi, tối qua hai đứa ở bên nhau phải không."

Ba Lâm ngồi trên sofa nhìn con gái, hết sức nghiêm túc.

"Vẫn vậy thôi."

"Là sao?! Nó không muốn kết hôn với con hả??"

Ba Lâm vừa nghe vậy quăng tờ báo xuống cái bộp.

Duẫn Nhi nhíu mày nói.
"Bọn con còn chưa thảo luận đến chuyện này, bây giờ cũng chưa muốn bàn tới."

Mẹ Lâm buông đồ trong tay xuống đi tới nhìn cô.

"Duẫn Nhi à, hai đứa cũng đâu còn nhỏ nữa, ba mẹ cũng không phải người cổ hủ, ba mẹ chỉ là không yên tâm hai đứa nếu cứ kéo dài như vậy lỡ như sau này không đi đến cuối cùng, vậy con......"

"Con biết mà."

Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

Cô ngồi có vẻ không yên, cho nên trở về phòng mình.

Tâm tình mới vừa tốt lên một chút lúc nãy bây giờ đã tan thành mây khói, nỗi chua xót cùng phiền muộn lại dâng lên.

Cô mở cửa sổ, rút một điếu thuốc ra. Cô và Dương Dương chỉ là giả, quan hệ giữa hai người vốn rất vi diệu, chẳng lẽ bây giờ kêu cô phải nói ra mấy lời này ra sao?
Cô cảm thấy mình sẽ điên mất.

Cô là người bị động mà, cho dù hai người diễn giả thành thật cô cũng không thể không biết xấu hổ chủ động mở miệng trước được.

Phun ra một ngụm khói, cố gắng xua tan buồn phiền trong lòng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro