NADNCAS 3: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động đẩy ra của cô chả có tác dụng gì với Dương Dương, sự chênh lệch giữa nam và nữ được thể hiện vô cùng sâu sắc ngay lúc này.

"Em có muốn làm bạn gái tôi không, Duẫn Nhi?"

Anh không chần chừ thêm nữa, thẳng thắn dứt khoát thổ lộ với cô.

Dương Dương cúi đầu, trán anh chạm vào trán cô, hai người đối mặt, anh nhìn thấy ánh sáng lưu chuyển trong mắt cô. Không có kinh ngạc, không có vui vẻ, cũng không có rung động.

Dù đã đoán trước kết quả, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng.

Anh thở dài, trong hơi thở tươi mát đều là mùi hương của anh, lưu lại ở chóp mũi cô.

"Tôi theo đuổi em là thật lòng."

Câu nói này cô đã nghe quá nhiều rồi. Duẫn Nhi nhíu mày, quay đi, giọng nói lạnh lùng:

"Chúng ta mới chỉ biết nhau có vài ngày. Có lẽ tôi đã mang lại chút cảm giác mới mẻ cho anh nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không có ý nghĩ gì khác với anh."

Nhìn cô nói ra những lý do này một cách rất trôi chảy, cách nói chuyện thuần thục như thể đã quá quen với tình huống này, Dương Dương cười bất đắc dĩ:

"Em chưa thử sao đã biết chúng ta không hợp nhau. Tôi không phải loại người như em nghĩ đâu."

Sao anh biết được cô đang nghĩ đến loại người như thế nào? Duẫn Nhi không muốn đáp lời anh.

Được một lúc, cô nói: "Vậy anh có ý gì đây, đang ép buộc tôi sao?" Cô đang ám chỉ cánh tay người đàn ông đang ôm sát tay mình.

Dương Dương nhìn gò má tinh tế của cô, thậm chí anh có thể thấy được những sợi lông tơ trên đó, nhìn nhỏ bé mềm mại rất đáng yêu, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ xù gai khắp người của cô ngay lúc này.

"Xin lỗi, tôi có hơi căng thẳng nên không kiểm soát được hành động." Anh từ từ nới lỏng vòng tay ôm cô, nhìn cô từ trên cao: "Vậy thì em đồng ý cho tôi một cơ hội chứ?"

Ngay lúc anh vừa bỏ tay ra, Duẫn Nhi nhanh chóng lùi lại. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt không có sự nhượng bộ: "Không, chúng ta không hợp."

Bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ, cho đến khi bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Không phải tiếng chuông của cô, là của Dương Dương. Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhưng không nhận.

Cuộc nói chuyện bỗng nhiên bị cắt ngang, nhất thời như rơi vào ngõ cụt, hai người không có ai định nói thêm gì.

Dương Dương thở dài, anh nghĩ hẳn nên cho cô một thời gian để cân nhắc, chuẩn bị rời đi.

Duẫn Nhi thậm chí còn chẳng muốn đi tiễn anh, vậy mà người này đi qua chỗ cô lại còn nắm lấy tay cô nói:

"Tôi rất nghiêm túc. Duẫn Nhi, tôi không nghĩ rằng chúng ta không hợp."

Cô rút tay về, lạnh lùng đáp: "Đi thong thả, không tiễn."

Cô không quá coi trọng lời thổ lộ của anh. Mấy năm nay cũng có nhiều người bày tỏ tình cảm với cô, chỉ cần cô luôn từ chối sớm hay muộn họ cũng sẽ cũng từ bỏ.

Hơn nữa một người như Dương Dương, cô cảm thấy anh sẽ chẳng kiên trì được bao lâu đâu, những người như thế này thường có sự kiêu ngạo của mình.

Cô không muốn dây dưa với những người này quá lâu, có thể giải quyết nhanh gọn là tốt nhất.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên chủ đề nói chuyện với mẹ sáng nay.

Kết hôn.

Duẫn Nhi tạm ngưng công việc trên tay một chút.

Đi xem mắt, kết hôn rồi sinh con cùng với một người xem như là phù hợp yêu cầu của ba mẹ, cứ như vậy cho đến hết đời này...

Trong lòng có một sự khó chịu chẳng thể nói nên lời, cũng chẳng biết phải làm sao. Có lẽ cô hơi choáng đầu, cô cũng không biết mình cứng đầu vì cái gì, nhưng cô biết rằng mình sẽ không thể thoát khỏi sự vướng bận của quá khứ...

Lời từ chối của Duẫn Nhi và cả sự hụt hẫng này đều nằm trong dự đoán của Dương Dương.

Anh thật sự có cảm giác với cô nên mới quyết định theo đuổi cô, tiếc rằng đối phương dường như nghĩ mình là lãng tử đã qua vạn bụi hoa.

Anh tháo kính gọng vàng trên sống mũi, day day huyệt thái dương.

Lúc làm việc thì không nói, nhưng chỉ cần rảnh là anh sẽ nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng kia, có khi là cách cô quay đi lạnh nhạt, dửng dưng, có khi lại là cách cô mạnh mẽ, nhìn thẳng vào anh không sợ hãi.

Gò má mềm mại, đôi môi đầy đặn, đôi mắt lạnh nhạt... Không chỗ nào là không hấp dẫn anh.

Dương Dương ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm lên xuống, thở ra một ngụm khí, kìm nén một cỗ dục vọng bỗng dâng lên ở bụng dưới.

Anh không phải người có ham muốn mạnh, sự tự chủ của anh rất tốt, thế nhưng cứ mỗi khi gặp cô anh lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Dương Dương bỗng nhiên nhớ đến một câu nói.

Khoảnh khắc nhìn thấy em, trong lòng anh như biển động sóng ngầm.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh cầm điện thoại lên nghe máy.

"Anh Dương! Là em đây."

Đúng thế, người gọi cho Dương Dương sáng sớm nay chính là cậu ta – Tiêu Bân, đàn em trung thành sùng bái Dương Dương từ nhỏ.

Từ nhỏ, Dương Dương đã được người người tôn sùng, chỉ hận không thể thổi phổng anh tài giỏi như thần.

Tiêu Bân tuy là con nhà quyền quý, ở trong giới phú nhị đại cũng coi như đứng đầu nhưng thật ra cậu ta là con riêng, nhưng lại được ba chiều chuộng vô cùng, nghe nói là muốn sao được sao, muốn trăng được trăng, vậy nên có thể xem như Tiểu Bá Vương trong giới.

Mỗi lần Tiêu Bân thu nhận đàn em đều giống như truyền lời răn dạy của tổ tông vậy, truyền lại hết những lời thổi phồng về Dương Dương vào trong đầu đàn em.

Dần dần, mặc dù Dương Dương đã ra nước ngoài, không còn ở trong vòng xã giao ấy, nhưng người nào trong giới cũng biết đến nhân vật số một này.

"Anh đồng ý đến nhé, các anh em đều muốn gặp anh một lần đấy! Anh về chẳng nói một tiếng với em, nếu không phải Dương Tiêu Tiêu báo em thì em cũng còn chẳng biết!"

Tiêu Bân đứng trong phòng bao, còn mọi người thì đang hát hò nên anh phải gân cổ lên nói chuyện với Dương Dương, hét đến muốn tê tâm liệt phế, như muốn dùng hết cả khả năng của bản thân để nói chuyện.

"Một lát nữa anh qua, nhắn anh số phòng đi."

Dương Dương mặc quần áo vào rồi lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.

Hôm nay thành phố Z hơi tắc đường, anh cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, tự hỏi rằng không biết Duẫn Nhi đã về chưa.

Mãi mới vượt qua dòng xe đông đúc, khi đến trước cửa tiệm của cô thì tiệm đã đóng cửa rồi.

Anh lấy điện thoại ra xem giờ, thầm ghi nhớ trong lòng, lần sau phải đi sớm hơn mới được. Vốn định đưa cô về, cuối cùng cũng chỉ để lần sau.

Quay xe đi đến địa chỉ mà Tiêu Bân gửi, vẫn là cái quán rượu mà anh gặp Duẫn Nhi đấy.

Sau khi báo số phòng, nhân viên phục vụ liền dẫn anh đến đó. Ngay khi cánh cửa vừa mới hé mở, anh đã nghe thấy tiếng Tiêu Bân đang phổ biến quy củ cho đàn em:

"Mấy đứa vểnh hết tai lên mà nghe anh nói này, tí nữa Dương ca đến thì phải đứng hết dậy cho anh, mông ai mà còn dán trên ghế thì đêm nay ông đây chôn nó trên sofa luôn..."

Ngay khi cậu ta còn đang nói lý lẽ hùng hồn thì Dương Dương mở cửa bước vào.

Tiếng mở cửa bất ngờ cùng với người đi vào làm những người trong phòng đang chăm chú lắng nghe đều ngạc nhiên ngây người cho đến khi tiếng hét của Tiêu Bân kéo suy nghĩ của mọi người trở lại:

"Ôi trời ơi! Đại ca yêu dấu của tôi!"

Cậu ta không thèm để ý hình tượng của mình liền nhảy đến bên cạnh Dương Dương.

Tiêu Bân cao đến cổ Dương Dương, lại còn ôm bả vai Dương Dương cười hì hì kéo anh vào trong phòng.

"Cậu! Ngơ ngác cái gì, mau nhường chỗ đi! Dựa sát vào cô gái kia đi."

Dương Dương ngồi xuống, Tiêu Bân ngồi bên cạnh anh, mọi người đều dán ánh mắt lênn người đại ca trong truyền thuyết chỉ mới nghe tên chứ chưa từng thấy mặt này. Một người lanh lợi đứng dậy rót chén rượu, hô lớn:

"Chào anh Dương ạ, em là Tôn Chấn."

Những người còn lại thấy có người đi đầu cũng lần lượt đứng dậy chào hỏi.

Dương Dương chào lại từng người một, Tiêu Bân thấy nhẹ nhõm nhìn mọi việc diễn ra.

"Sao rồi đại ca, anh vừa về đã quen chưa, hôm nào em dẫn anh đi chơi nhé?"

Dương Dương cười nói: "Để có thời gian nói sau, anh vừa mới về công ty gia đình, cần làm quen đã, còn có một số việc cần phải giải quyết."

Dương Dương là người có quy tắc, Tiêu Bân biết cũng không nói về chủ đề này nữa, cậu ta rót thêm rượu cho Dương Dương, cười nói đùa: "Lần này đại ca về có đi nữa không? Có muốn tìm chị dâu cho em ở đây không?"

Ngay khi nghe thấy chủ đề này, đám người trở nên rất hào hứng: "Đúng rồi, nhà em có một cô em họ nhìn cũng khá xinh xắn, tính cách rất tốt, nếu anh Dương có hứng thú em có thể cho thông tin liên lạc..."

"Em họ mày á? Giống như mày thế này hả, mày lừa ai đấy." Người ngồi bên cạnh liếc cậu ta dè bỉu.

Tiêu Bân nghe qua cũng không để ý lắm, chị dâu cậu ta phải lựa chọn kỹ càng chứ sao có thể tùy tiện thế được: "Chỉ có vẻ ngoài thì sao được, người đó còn phải hiểu biết rộng rãi, có phong thái tao nhã hào phóng."

Cả đám nghe xong đều há hốc miệng: "Hả..."

"Hả cái gì, bọn nhóc này."

Tiêu Bân trừng mắt với bọn họ, quay sang Dương Dương lại là vẻ mặt tươi cười: "Nói vậy thôi, Dương ca có tiêu chuẩn gì không, để đến lúc đó em sẽ kiểm tra kỹ càng cho anh, chắc chắn sẽ tìm được một người vừa mắt anh."

Dương Dương giơ tay vỗ đầu cậu một cái, không nặng không nhẹ.
"Để ý chuyện của cậu đi, học thêm vài thứ có ích, đối với cậu cũng không có hại."

Dù thế nào thì chuyện của Dương Dương vẫn được Tiêu Bân để tâm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro