NADNCAS 4: Kịch hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Bân chậc lưỡi, không ngờ chủ đề lại đột nhiên quay trở lại trên người của mình: "Em thì có thể làm gì, anh cũng biết là việc trong nhà cũng không tới phiên em, còn có một tên anh trai đang ở nước ngoài cơ mà. Nên em cứ sống cuộc sống tự do tự tại của em là tốt rồi."

Tiêu Bân là con riêng, mẹ mất sớm, mặc dù được ba đối xử rất tốt nhưng suy cho cùng trên anh còn có một người con trai con của vợ hợp pháp, công ty trong nhà cũng chẳng đến phiên anh ra tay.

Dương Dương nhìn vào ánh mắt có chút ảm đạm của người thiếu niên, môi nhấp một ngụm rượu: "Thật sự nghĩ như vậy sao?"

Tiêu Bân sững sờ một lúc, những suy nghĩ trong lòng của anh như thể đã bị nhìn thấu, trong lòng giật thót: "Không, không phải vậy..."

Cứ coi như Tiêu Bân không nghĩ như thế thì sao chứ, với thân phận con riêng này của anh, dù sao cũng không thể chính thức ra mặt được. Cả phòng bỗng rơi vào yên lặng, mọi người không dám nói tiếp, sợ chẳng may mình lại nói sai điều gì.

"Cậu cho rằng mình không xứng với những điều tốt đẹp, vậy thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể trở nên tốt hơn, thậm chí là thành công."

Anh nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài: "Hôm khác lại tụ tập sau. Giải tán sớm đi, đi đường chú ý an toàn."

Tiêu Bân mím môi nghe tiếng đóng cửa, cả người rơi vào trầm tư.

Sau khi ra ngoài, khi Dương Dương đang thanh toán tiền trước cho phòng bao của Tiêu Bân, quay người lại bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh vẫn nhớ rõ, cô ấy là bạn của Duẫn Nhi, là người phụ nữ đã khóc hết nước mắt trong nhà vệ sinh.

Trương Giai Giai đến tìm Trương Duy, cô ấy đúng là điên thật rồi. Từ lúc cô đồng ý làm hoà với Trương Duy thì lúc nào cô cũng trở nên đa nghi hơn, lúc nào cũng đề phòng anh ta có lừa dối sau lưng mình không, dù cho Trương Duy đã để cho cô kiểm tra cả điện thoại.

Hôm trước khi hai người ân ái xong thì cô lại phát hiện ra Trương Duy vẫn còn một chiếc điện thoại nữa.

Cô hỏi Trương Duy, anh ta lại nói rằng điện thoại không phải của anh. Đó là điện thoại của một người bạn để quên, ngày mai sẽ đem trả, vì vậy anh ta không biết mật khẩu.

Với cái lý do này, cô mà tin thì cô đúng là đồ ngốc rồi. Vậy nên sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng Trương Giai Giai quyết định tìm người theo dõi Trương Duy mấy ngày.

Quả nhiên hôm nay người đó báo lại cho cô biết là tên Trương Duy kia ôm một người phụ nữ đến quán bar này. Vậy mà tên này còn nhắn tin bảo cô đêm nay là sinh nhật bà hắn.

Trương Giai Giai cảm thấy thật nực cười, cô tự cười nhạo bản thân mình. Thế mà trước giờ cô vẫn luôn dễ dàng tin lời hắn ta, nếu không phải cô tìm người theo dõi thì giờ này chắc là cô đã đắp mặt nạ ngồi xem phim rồi lên giường đi ngủ rồi.

Nhìn số phòng ghi trong tin nhắn, Trương Giai Giai hùng hổ bước tới.

Dương Dương nhìn Trương Giai Giai từ quầy thanh toán đi về phía phòng riêng với vẻ mặt tức giận, liền có thể đoán được đại khái sự tình.

Hai mắt của anh híp lại, chần chừ một chút rồi lấy điện thoại di động ra, quyết định gọi cho Duẫn Nhi.

"Bíp...Tút...Tút."

Sau vài hồi chuông không có ai trả lời, Dương Dương cười bất đắc dĩ, gửi cho cô một tin nhắn ngắn.

Anh không rời đi nữa, gọi một ly rượu ở quầy bar rồi đợi Duẫn Nhi đến. Anh biết chắc chắn cô sẽ đến, lúc đó anh phải giúp cô.

Dương Dương nghĩ lại không nhịn được mỉm cười, lần đầu tiên anh biết mình cũng có mặt trẻ con như vậy khi theo đuổi một người phụ nữ.

Những người ngồi bên cạnh đang mê mẩn nhìn trộm anh.

"Anh đi một mình hả?" Một người mạnh dạn đã ra tay trước, những người còn lại ngồi nhìn vừa hâm mộ, vừa mang tư thái xem kịch vui.

Dương Dương liếc nhìn cô ta, eo nhỏ ngực lớn, cũng coi như khá được. Anh mỉm cười, nhìn cô gái đang dán lại gần mình, đột nhiên nói: "Tôi không có hứng thú với phụ nữ."

Những người khác không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy đột nhiên cô gái xinh đẹp tái mặt, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó phất tay bỏ đi.

Dương Dương tiếp tục nhàn nhã uống rượu, mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào. Vừa uống xong một ly thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Anh đứng dậy, sải bước đi tới.
Khi Duẫn Nhi nhận được tin nhắn của anh, cô liền lập tức thay đại một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.

Dương Dương không giống kiểu người sẽ lấy những chuyện này ra làm trò đùa nên cô lập tức bắt taxi đến đây.

Dù sao thì bây giờ cũng khá muộn rồi, xe cộ qua lại rất thưa thớt, cô giục nhiều lần để bác tài lái đến quán bar bằng tốc độ nhanh nhất.

"Đến rồi."

Sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng nói, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Dương đang mỉm cười đi về phía mình.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu, dáng người cân đối, trên tay có một chiếc áo vest cùng cà vạt, trông có vẻ như anh ấy đi thẳng từ công ty đến đây luôn.

"Người đâu rồi?" Cô hỏi anh.

Dương Dương đang định nói mình không biết thì một cánh cửa phòng bao nào đó đằng trước mở ra.

"Cô đi ngay cho tôi! Đừng có ở đây làm tôi xấu hổ!"

Giọng nói quen thuộc ngay lập tức thu hút ánh mắt của Duẫn Nhi, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông kéo một người phụ nữ ra bên ngoài.

Hai người đó chính là Trương Duy và Trương Giai Giai. Trương Giai Giai hai mắt ngấn lệ, hốc mắt đỏ bừng, gương mặt của cô tràn đầy sự tủi nhục khi bị Trương Duy la mắng ở chỗ đông người.

"Hôm nay ông đây mất hết mặt mũi rồi! Khốn kiếp!"

Tiếng cười từ trong phòng bao phía sau truyền tới càng khiến cho Trương Duy cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Hắn ta vừa định mở miệng mắng thì một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:

"Anh đang làm gì vậy?"

Trương Duy ngẩng đầu nhìn sang, là người quen của anh ta – Duẫn Nhi.

Hắn hơi sững người, nhìn Duẫn Nhi bước đến, kéo Trương Giai Giai từ trong tay hắn ra, bảo vệ phía sau lưng cô.

Cô không cao bằng Trương Giai Giai nhưng lại có dáng vẻ cao ngạo, khí thế bức người, chừng ấy cũng đủ làm người khác yên tâm đứng sau lưng cô.

Lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dài, bên trong là váy ngủ, dưới chân mang đôi giày đi tuyết, mái tóc đen nhánh xõa dài bên vai, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng tựa như có lớp sương mù bao phủ.

Cao ngạo từ trong xương cốt, cô kiêu kỳ và kiều diễm như một gốc Hàn Lan.

Dương Dương không tiến lên, anh tựa người cạnh tường lặng lẽ châm thuốc hút. Trong đôi mắt của anh chỉ còn lại hình bóng của Duẫn Nhi, tựa như trên thế giới này chỉ còn tồn tại một mình cô.

"Ái chà~ Ở đây lại có một mỹ nhân kiêu ngạo nha."

"Trương Duy, mày đúng là quá may mắn nha~ Tiếu đại ca, em đã nói mà. Tên này nhìn bình thường thế thôi nhưng bên cạnh hắn ta đều là cực phẩm đấy, anh xem đi."

"Ôi, các cô gái này, tôi khuyên thật lòng nhé, các cô nghĩ là tên này sẽ yêu các cô thật lòng sao? Không bao giờ nhé~."

Trong phòng mỗi người một câu góp vào, cảm giác nhục nhã đến tột cùng này khiến Trương Giai Giai không kìm được nước mắt, đồng thời cũng kích động Trương Duy:

"Mẹ nó! Cô cút ngay cho tôi. Chia tay đi, ông đây không chơi với cô nữa! Trương Giai Giai, cô vậy mà dám tìm người theo dõi ông đây, đúng là tôi dung túng cô quá rồi."

"Anh là đồ khốn! Tôi với anh đã bên nhau ba năm đấy Trương Duy! Anh lừa dối tôi ba lần tôi đều tha thứ cho anh, anh..."

"Ba năm cái quái gì, hồi trước ông đây còn thấy cô có chút thú vị, bây giờ cô mau cút đi cho khuất mắt tôi! Cút ra chỗ khác đi..."

"Chát!"

Hắn ta còn chưa nói xong, khuôn mặt của Trương Duy đã bị tát lệch sang một bên. Trong giây phút đó cả hành lang trở yên tĩnh, rồi lại bùng nổ.

"Đậu xanh! Quá đỉnh luôn!"

"Được đó, cá tính này đúng là gu của tôi."

"Nhục quá nha Trương Duy!"

Trương Duy sững sờ nhìn người vừa tát mình. Cô ấy hất cằm, lộ ra cần cổ trắng nõn như một con thiên nga kiêu hãnh. Cô đứng đó, cứ như vậy trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

"Một cái tát này, anh và Trương Giai Giai chính thức chia tay. Từ nay anh đi cầu độc mộc của anh, không phạm đến đường dương quan của cô ấy!"

Trương Duy không chịu được bộ dáng kiêu căng ngạo mạn này của Duẫn Nhi, hắn ta cười khẩy mỉa mai: "Duẫn Nhi à, nhìn dáng vẻ thanh cao tự cho mình là đúng này của cô, chả trách chẳng ai chịu nổi. Tôi thấy là Đặng..."

"Chát!"

Lại một cái tát nữa không do dự giáng xuống mặt của Trương Duy.

"Cái tát này là vì anh không tôn trọng tôi. Chuyện của tôi anh không có tư cách nói tới."

Giọng nói của cô giờ phút này như gió lạnh mùa đông.

Trương Duy trợn mắt nhìn Duẫn Nhi, hắn ta đột nhiên vung tay lên: "Mẹ nó! Cô nghĩ mình là ai hả, con đ* khốn kiếp..."

Trương Giai Giai hoảng sợ nhắm chặt hai mắt, hét lớn lên.

Không có âm thanh vang lên như trong dự liệu, ngược lại là một làn gió mang theo hương nước hoa quen thuộc, vấn vương quanh mũi cô.

Duẫn Nhi từ từ mở mắt ra. Bóng lưng cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt cô, vững vàng chặn cái tát của Trương Duy, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Anh mạnh mẽ đứng đó, ngược chiều với ánh sáng, che chở cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro