NADNCAS 6: Cô gái lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù tối hôm qua Duẫn Nhi có thái độ không tốt với Dương Dương, nhưng anh vẫn đến cửa tiệm của cô như thường lệ.

Lúc anh tới thì cửa đã mở, cũng không cố tình mở muộn.

Dương Dương thoải mái đi đến, giống như mọi ngày đặt một cốc sữa nóng bên tay cô.

Duẫn Nhi lờ anh đi, làm như không nhìn thấy.

Anh cũng không giận, chỉ đứng nhìn góc nghiêng mềm mại của cô, hàng lông mày tinh tế thường hay nhíu lại, dường như có nỗi phiền muộn không thể giải quyết được.

Cô chẳng phải người xinh đẹp nhất anh từng biết, nhưng lại là người anh vừa ý nhất, chỉ cần cứ như vậy nhìn cô thôi là anh đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Anh không nhịn được bèn giơ tay vén mấy sợi tóc ra sau vành tai của cô.

Vành tai trắng nõn lộ ra hồng hồng, Dương Dương vừa định chạm vào đã bị một bàn tay lạnh buốt đẩy ra.

"Đừng quá đáng."

Lần đầu tiên kể từ lúc anh đến đây cô mới chịu ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt cô lộ vẻ thờ ơ và hơi khó chịu, tựa như là rất không thích anh chạm vào người mình.

"Tôi chỉ giúp em một chút thôi."

"Không cần đâu, anh tránh xa tôi ra chính là giúp tôi rồi."

Cô dời mắt, tiếp tục vẽ bức tranh trên tay.

Dương Dương mỉm cười bất đắc dĩ, anh nhìn cô rồi nói.

"Tôi không hiểu, em ghét tôi lắm hả?"

Cô chỉnh lại thuốc màu, sau đó im lặng.

"Không ghét, nhưng cũng không thích."

"Vì sao?"

Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn anh. Cô bắt gặp ánh mắt trong trẻo như dòng nước mùa xuân, cũng nhìn thấy mình trong dòng xuân thuỷ ấy, bình tĩnh lãnh đạm, như một khúc gỗ không có tình cảm.

"Không vì gì cả, chúng ta không có khả năng đâu, đừng nghĩ đến điều đó nữa."

Cô nhìn anh rồi nói một cách nghiêm túc, nụ cười trên miệng Dương Dương cũng tắt dần, anh tiến lại gần cô.

"Em nghĩ rằng tôi đang đùa giỡn em ư?"

Duẫn Nhi chưa trả lời anh, nhưng cô cũng không hề tránh né vấn đề này. Hơi thở của anh phả vào mũi cô, là hương nước hoa nam tính mát lạnh, rất dễ chịu.

"Tôi không phải người vô vị như vậy, hay trong mắt anh tôi là như thế?" Duẫn Nhi nhíu mày.

"Tôi còn không biết anh là ai, cho dù bây giờ anh có thích tôi nhưng Dương Dương à, đấy chỉ là cảm giác mới mẻ mà thôi, chúng ta chỉ mới biết nhau được vài ngày."

"Em có biết thế nào là cảm giác mới mẻ không? Với anh, cảm giác đó là cùng người cũ làm những điều mới chứ không phải cùng người mới làm điều cũ."

"Tôi với em không phải cảm giác mới mẻ, mà là vừa gặp đã thương."

Anh giơ tay giữ mặt cô, không cho cô quay đi.

"Chúng ta có thể thử đến với nhau, anh chưa từng thích ai bao giờ, em là người đầu tiên đấy. Anh rất rõ cảm giác này, không giống khi ở cùng người khác, cũng không giống với những loại tình cảm khác, nó rất đặc biệt, chỉ dành cho mỗi em thôi."

Duẫn Nhi nghiêng đầu, ánh mắt anh quá nồng nàn, tim cô cũng vì thế mà đập loạn xạ, nhưng bàn tay anh lại giữ chặt mặt cô không cho cô quay đi.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới làn da cô, ủ ấm khuôn mặt cô.

"Chỉ là anh đúng lúc gặp tôi thôi, sẽ có người khác hợp với anh hơn.."

"Đúng, lần đầu nhìn thấy em là do định mệnh sắp đặt, em vẫn chưa hiểu sao? Em không biết cảm giác ấy đâu, nếu em biết, nếu em có thể đồng cảm với anh thì sẽ không nói những lời này."

Mặt anh gần sát khiến cô ngơ ngẩn, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đôi môi nóng bỏng ấy đã hôn lên trán cô. Anh hôn lên nơi lông mày nhíu chặt, lên đôi mắt cô quạnh nhưng tinh xảo, lên chóp mũi lành lạnh.

Anh nhìn đôi môi mềm mại của cô, nó thật hấp dẫn đến chết người.

Ánh mắt đè nén dục vọng đang hừng hực, nhưng anh không thể, không thể đi quá giới hạn, mặc cho anh cảm giác được nhiệt độ nơi hạ thể đang từ từ thiêu đốt.

Cảm giác này, thật như muốn đòi mạng anh mà. Chỉ cần nhìn cô như vậy, anh đã muốn đè cô xuống dưới người mình, mạnh mẽ thao túng, thay đổi nhiều tư thế khác nhau, khiến cô yêu kiều rên rỉ. Một sự thôi thúc chưa từng có, cũng chưa có người phụ nữ nào khiến anh kích động đến thế.

Một tay anh nâng gáy, tỳ trán mình lên trán cô, vầng trán hơi lạnh của cô làm anh bình tĩnh lại đôi chút. Bàn tay lớn khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trầm khàn đến đáng sợ.

"Sao chỗ nào cũng lạnh thế này? Em là khối băng à?"

Mãi không nghe thấy tiếng cô đáp lại, Dương Dương từ từ mở mắt ra, vừa vặn cùng cô mắt đối mắt, anh nhìn thấy ánh mắt dò xét từ cô.

"Anh đi đi." Cô nói, chỉ một câu như vậy.

Cảm xúc kích động mới vừa rồi bị dập tắt trong nháy mắt. Dương Dương chậm rãi đứng lên, anh giơ tay định xoa đầu cô thì bị cô né tránh lần nữa.

"Tối tôi đến đón em, nhớ chờ tôi."
Anh không quấn lấy cô nữa, cái gì nhiều quá cũng không tốt, đạo lí này anh vẫn hiểu, nên chỉ có thể rời khỏi.

Duẫn Nhi nghe tiếng xe bên ngoài lái đi, cô ngẩng đầu, tiện tay đặt cốc sữa nóng vào bên trong thùng giấy nhỏ, bên trong toàn là bản thảo bỏ đi.

Dương Dương nhận cuộc gọi từ Dương Tiêu vào buổi tối.

"Sao thế, chơi chán rồi muốn về à?"

Anh vừa mở văn kiện trên tay, vừa nói với người ở đầu bên kia.

"Ai bảo, em còn muốn ở thêm một thời gian nữa mới về."

Dương Dương khẽ cười.

"À, hôm qua Tiêu Bân gọi cho em bảo rằng anh họ em đã có đối tượng rồi, có thật không vậy? Không thể nào."

Dương Dương trầm mặc: "Chưa hẳn là thế, anh đang theo đuổi cô ấy."

"Ôi, em đã nói mà.. Hả? Anh theo đuổi người ta á?!!"

"Ừ."

Đầu bên kia, Dương Tiêu đang nằm dưới tán ô che nắng bỗng ngồi bật dậy.

"Anh theo đuổi bao lâu rồi? Từ khi ở thành phố Z à? Không thể nào, anh vừa mới về đã có đối tượng, không phải là anh..."

"Người đó em biết, chỗ phòng tranh chúng ta từng đến."

Dương Tiêu ngạc nhiên trong giây lát, nhớ lại dáng vẻ xa cách của Duẫn Nhi.

"Ớ? Thì ra anh có mục đích nha, anh có làm được không, em thấy... cái chị Lâm đó rất lạnh lùng."

Nghe cô em họ nói như thế, trong đầu Dương Dương lại nhớ tới dáng vẻ hờ hững của Duẫn Nhi sáng nay, dù anh nhiệt tình như thế dường như cũng không thể đánh động cô chút nào.

"Anh không biết cửa hàng mà em dẫn anh đi là của cô ấy, trùng hợp thôi."

"Được rồi, lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, anh cố lên nhé, có cần em mang ít đồ về để anh tặng người ta không. Hay là để em về sớm trợ giúp anh, sớm nắm được trái tim chị dâu?"

Dương Dương bất đắc dĩ, nghe giọng cô hình như có chút phấn khích.

"Tự lo việc của mình trước đi, cúp máy đây, anh còn có việc."

Dương Tiêu nghe tiếng ngắt máy, hừ nhẹ hai tiếng. Cô thầm ghi nhớ trong lòng là chuẩn bị hai ngày nữa đi mua ít đồ, giày hay túi xách gì đó, kiểu gì cũng có thứ chị dâu thích.

Việc bận mà Dương Dương nhắc đến là phải tan làm sớm để đi tìm Duẫn Nhi, sợ cô tự về trước nên anh tới sớm hơn đợi cô.

Quả nhiên, khi anh đến Duẫn Nhi vẫn chưa đi, bên trong còn có một nam một nữ, có vẻ như là tới đặt tranh.

Dương Dương vừa bước vào liền có vài ánh mắt nhìn về phía anh.

"Đừng để ý tới tôi, mọi người cứ tiếp tục đi."

Anh tự nhiên ngồi lên ghế, ngắm tranh treo trên tường, chờ đợi Duẫn Nhi.

Nói chuyện được ít phút, cuối cùng hai vị khách kia cũng rời đi.

Ánh mắt anh từ trên bức tranh thu lại trong phút chốc, anh đứng dậy đi đến cạnh cô.

Cô vẽ suốt ngày, vì phải pha màu nên trên tay dính đầy thuốc vẽ. Cô búi tóc cao, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, ánh đèn ấm áp làm khuôn mặt lạnh lùng của cô trở nên nhu hoà hơn, chỉ nhìn một chút đã khiến anh si mê.

Duẫn Nhi luôn có thể khiến anh rung động, khiến anh không thể nhịn được, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

"Để anh giúp em."

Thấy cô định thu dọn giá vẽ, anh bước tới rồi cầm lấy nó, đặt ở nơi anh nhìn thấy trước đó khi anh đến vào mỗi buổi sáng.

Duẫn Nhi nhíu mày nhìn bóng lưng anh, quay người đi rửa tay, tiện thể thay đồ.

"Chắc em chưa ăn cơm nhỉ, có đói không?" anh thấy cô mặc áo khoác, anh cầm chìa khoá xe đứng cạnh cô hỏi.

Duẫn Nhi xõa tóc ra, một vài sợi vướng vào quần áo, Dương Dương giúp cô kéo ra.

Từ đầu đến cuối cô đều không nói chuyện với anh, chỉ tự cầm chìa khoá đi ra ngoài, còn Dương Dương thì theo sát cô.

"Về nhà đúng không? Anh đưa em về."

Thấy cô khóa cửa quay người rời đi, anh vươn tay giữ chặt cô lại.

Duẫn Nhi giật giật bàn tay bị anh nắm chặt, không xê xích gì, lúc này cô mới quay sang nhìn anh, trong mắt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Anh đủ rồi đấy, quấn quít dính lấy tôi là có ý gì?"

Dường như cô hơi tức giận.

Dương Dương nhíu mày.

"Anh cũng không muốn vậy, nhưng anh không còn biện pháp khác."

Dù vậy cô vẫn sẽ không tiếp nhận việc anh lấy lòng mình.

"Anh như thế này sẽ chỉ làm tôi cảm thấy phiền hơn thôi! Dương Dương, tôi đã nói là tôi không thích anh rồi."

"Nhưng em cũng nói không ghét mà."

Duẫn Nhi nhìn anh, cô không ngờ cái người này lại vô sỉ đến thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro