NADNCAS 7: Không muốn làm bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Dương tưởng cô đã thỏa hiệp, liền kéo cô ra xe mình, mở cửa ghế phụ để cô ngồi vào trong, sau đó quay lại ghế lái.

"Mình đi ăn tối nhé? Em muốn ăn gì, anh mới về đây nên chưa biết nhiều nơi, có nhà hàng nào ngon không?"

Anh lái xe, thi thoảng đánh mắt sang bên cạnh nhìn cô, nhưng lại chỉ có thể thấy cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Duẫn Nhi không muốn nói chuyện, nói tới nói lui anh cũng không biết mở lời thế nào nữa. Đây là lần đầu tiên anh theo đuổi phụ nữ, lại thích một người như vậy, đúng là khó càng thêm khó.

Ngoài trời rất lạnh, anh nghĩ người địa phương có thể sẽ thích ăn lẩu hơn, vì Dương Tiêu cũng rất thích ăn nên anh lái xe đến nhà hàng lẩu mà Tiêu Tiêu từng đưa anh đến.

Dừng xe, Dương Dương cởi dây an toàn cho cô.

"Đi thôi, ăn tối xong anh đưa em về."

Anh mở cửa xe nhưng không thấy cô cử động.

"Em không muốn ăn sao?"

Dương Dương ngồi vào, nhìn góc nghiêng lạnh lùng của cô, nhíu mày.

Cô không đáp lời, im lặng một lúc.

Anh nhìn cô đột nhiên lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra chuẩn bị châm, anh lập tức vươn tay cầm lấy tay cô, cắt ngang hành động châm thuốc của cô.

"Ăn cơm đi đã."

Duẫn Nhi hất tay anh ra, cô nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn và lạnh lùng tràn ra trong mắt anh.

"Làm sao anh mới hiểu, tôi không có ý với anh, sau này cũng sẽ không, anh như vậy làm tôi thấy rất phiền."

Dương Dương không đáp lời cô, Duẫn Nhi mím môi cất điếu thuốc đi. Cô buồn bực vuốt tóc.

"Không nói chuyện này, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè đấy."

"Làm bạn bè? Em chấp nhận làm bạn bè với anh sao?"

Duẫn Nhi không nhìn anh mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đúng thế, tôi có thể."

Lời nói vừa dứt, đột nhiên một bàn tay to lớn kéo mặt cô sang, mặt của anh ngay gần sát.

Lần đầu tiên cô thấy sự phẫn nộ trong mắt người đàn ông này, sự phẫn nộ ấy dường như đang bị kiềm chế, nhưng dù như vậy cô vẫn cảm nhận được rằng, anh đang tức giận.

"Em có thể, còn anh thì không."

Ngay khi cô còn bất ngờ chưa kịp đề phòng thì hơi thở đã bị cưỡng đoạt, một luồng khí như thiêu đốt mãnh liệt tràn tới, mang theo hơi thở nam tính mạnh mẽ và hương nước hoa nam quen thuộc.

Một tay anh giữ gáy cô không cho lùi về sau, tay còn lại xoa nhẹ lên eo cô, lòng bàn tay nóng hổi cọ xát qua lớp vải vóc khiến cô nổi da gà khắp người, không kìm được phải rên ra tiếng. Đôi môi cô vừa khẽ mở thì chiếc lưỡi trơn trượt của anh lập tức tiến vào.

Đầu lưỡi liếm láp từng tấc, dán lấy đầu lưỡi của cô, quấn quít truy đuổi.

Anh dịu dàng nhưng lại rất có tính xâm lược, bàn tay giữ chặt lấy gáy cô, không cho người con gái này lùi đi nửa bước.

Anh dẫn dắt, mút lấy chiếc lưỡi của người con gái khiến anh không kiềm chế được mình.

Đây là cảm giác cô chưa từng trải qua, một dòng điện chạy từ đầu đến chân, khiến dòng suy nghĩ của cô hỗn loạn, thân thể như nhũn ra, hai tay chỉ có thể yếu ớt chống trước ngực anh, muốn đẩy anh ra nhưng một chút sức lực cũng không có, chỉ còn cách chờ đến khi trận truy đuổi này kết thúc.

Dương Dương cảm thấy cô hơi buông lỏng, anh liền dịu dàng lại, hướng cô trầm luân trong lãnh địa của mình.

Nhưng loại kiềm chế cực độ này lại là một cực hình đối với anh, thắt lưng và bụng anh căng chặt, hạ thể đã cứng lên, bộ phận dưới lớp quần tây sưng trướng vô cùng.

Tay anh đặt trên eo cô không khỏi dùng sức, cố gắng khống chế bản thân. Cho đến khi anh cảm thấy Duẫn Nhi có hơi không thoải mái, anh mới chậm rãi buông cô ra, một sợi chỉ bạc mập mờ kéo ra từ môi hai người, anh đưa tay xoa nhẹ đôi môi mềm mại và căng bóng của cô, hô hấp càng nặng nề.

"Bây giờ em còn nghĩ chúng ta có thể làm bạn được không? Anh đã thích em từ cái nhìn đầu tiên rồi, sao anh có thể cam tâm khi em chỉ coi anh là bạn chứ."

"Vậy tôi cũng chưa từng thấy người nào như anh!"

Cô đang lấy lại nhịp thở sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi, khuôn mặt còn hơi ửng hồng vì vừa động tình, tức giận vỗ nhẹ vào tay anh.

Cô tức giận vì bản thân mình có lẽ bị điên rồi, vậy mà lại đắm chìm trong nụ hôn đó, thân thể có cảm giác ham muốn xa lạ khiến cô cực kỳ xấu hổ.

Dương Dương nếm được vị ngon, tâm trạng cũng tốt hơn, anh không so đo với cô nữa, xuống xe đi vòng sang mở cửa cho cô.
"Đi nào, chúng ta đi ăn gì đó thôi."

Anh đi bên cạnh cô, định nắm lấy bàn tay nhỏ xinh ấy, nhưng vừa đến gần Duẫn Nhi thì cô chợt nghiêng người bước sang một bên, tránh xa khỏi anh.

Dương Dương không để ý chút chuyện vặt này, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.

Cơm nước xong xuôi, anh đưa Duẫn Nhi về nhà, anh cũng biết vị trí nhà của cô, thầm nghĩ xem sau này anh có nên trực tiếp đưa đón cô đến cửa tiệm hay không.

Duẫn Nhi chỉ muốn nhanh chóng xuống xe, không muốn ngồi cùng xe với anh, ai ngờ cô vừa định xuống xe đã bị anh lôi trở lại.

Vẫn là hơi thở quen thuộc ấy tiến lại gần, nhưng lần này anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng không một tia dục vọng, tựa như một nụ hôn chào buổi sáng, như muốn truyền cảm xúc của mình sang cho cô.

Nhận thức được điều này khiến tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên, theo phản xạ cô vươn tay đẩy anh ra.

"Hôm nay trông anh như một kẻ biến thái vậy."

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn nụ cười của anh, ngón tay siết chặt chiếc túi xách.

Dương Dương không để tâm đến lời nói của cô.

"Xin lỗi em, anh không kiềm chế được."

Không kiềm chế được, đây là lần thứ hai anh nói câu này rồi.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa nên cô xoay người xuống xe, đi được vài bước cô chợt nghe thấy người đàn ông phía sau nói với mình.

"Ngủ ngon."

Cô không dừng lại, mà còn bước đi nhanh hơn.

Dương Dương cứ nhìn theo bóng lưng cô từ trong xe cho đến khi bóng dáng đó biến mất.

Anh châm một điếu thuốc, gió lạnh từ bên ngoài thổi bay tóc anh, trong đầu toàn là hình ảnh của cô đêm nay: dáng vẻ cô thở dồn dập, hương vị của đôi môi, đầu lưỡi ngọt ngào ấy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại đó....

Hút xong một điếu thuốc, anh lái xe rời đi.

Không chỉ mỗi Dương Dương nhớ đến cảnh tượng đó, mà Duẫn Nhi đang nằm trên giường cũng nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm nay.

Nụ hôn nóng bỏng của anh, giọng nói trầm khàn, hơi thở nặng nhọc khi anh hôn lên trán cô, đôi mắt, chóp mũi...

Mọi thứ đã đi chệch hướng. Dương Dương là một biến số, so với những người trước đây mà cô quen biết.

Dù vậy, cô không thể nói rằng mình chán ghét anh, nhưng cô cũng không có suy nghĩ muốn ở bên anh.

Công bằng mà nói, anh là một người bạn trai không tồi, nhưng không phải với cô.

Có thể đối với người khác, anh sẽ là một người tình tốt, nhưng cô hiện tại không cần điều đó.

Một tiếng thở dài thật khẽ vang lên trong đêm khuya vắng lặng. Không biết là vì bản thân mình hay là vì anh.

Duẫn Nhi không ngờ rằng, ngay ngày hôm sau, khi cô vừa bước ra cửa tiểu khu đã thấy Dương Dương dựa vào xe hút thuốc, đôi chân duỗi dài tùy ý.

Anh cúi đầu, một tay đút túi áo khoác, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt có vẻ lạnh lùng dưới làn khói thuốc.

Thoáng chốc Dương Dương đã nhận ra cô, anh ngẩng đầu lên, khóe môi vương nụ cười làm khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn.

"Em còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi."

Anh tiến lên phía trước cầm lấy túi xách của cô, rồi quay sang mở cửa ghế lái phụ.

"Mình đi ăn sáng trước nhé!"

Anh khởi động xe, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo ý cười.

Duẫn Nhi nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, cô cảm thấy mình thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông này.

Anh giống như một điều bí ẩn, khiến người khác khó lòng nắm bắt, bạn sẽ không thể biết được một giây sau anh ấy sẽ làm gì.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một làn hơi ấm phủ lên bàn tay cô.

"Bỏ ra!"

Cô quay sang nhìn bàn tay anh đột nhiên nắm chặt lấy tay mình, vừa muốn rút tay lại đã bị anh nắm thật chặt.

"Tay em rất lạnh, đừng lộn xộn nữa, anh đang lái xe đấy."

Duẫn Nhi nghiến răng quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác ấm nóng trên bàn tay, dường như tất cả giác quan đều tựu lại trên mu bàn tay rồi.

Đôi bàn tay kia vừa lớn vừa ấm áp, khiến cô nghĩ tới bàn tay của bố luôn nắm lấy tay cô khi cô còn nhỏ.

Bây giờ, cô đã trưởng thành, phải bận rộn kiếm tiền nên cũng trở nên ngày càng ít gần gũi với bố như xưa.....

Trong chốc lát, cô lại nhớ tới một bàn tay khác cũng từng nắm tay cô. Đôi tay ấy cũng lạnh buốt giống cô, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ nơi hai bàn tay đan vào nhau, một cảm giác hạnh phúc, vui sướng khẽ dâng lên trong lòng.

"Em đang suy nghĩ gì à?"

Vẻ mặt biến hóa rất nhỏ của cô không thoát khỏi ánh mắt anh.

"Không có gì đâu."

Lời anh nói kéo dòng suy nghĩ đã trôi xa của cô trở lại.

Dương Dương liếc cô một cái rồi không nói gì nữa, hiện tại anh đi bước nào cùng phải cẩn thận từng tí, chỉ sợ bước nhầm một bước thì mọi công sức lại đổ sông đổ bể.

Quãng đường từ nhà cô đến phòng tranh không xa, đi một chút là đến.

Duẫn Nhi vừa xuống xe là đi thẳng đến quán ăn sáng phía trước, anh theo sau cô.

Lúc cô đến quán không có nhiều khách lắm, hầu như mọi người đến mua về nhà chứ không ngồi lại ăn.

Sữa đậu nành, bánh bao hấp.
Đó là bữa sáng tiêu chuẩn của cô.

Dương Dương cũng gọi giống cô, cô ngồi chỗ nào anh liền ngồi chỗ đó.

Vài nhân viên cửa hàng nhìn về phía hai người họ, Duẫn Nhi là khách quen ở đây, mấy năm nay cũng chẳng có gì thay đổi, mọi người đã quen rồi.

Anh chàng đẹp trai kia họ cũng biết, dạo này hay đến cửa hàng mua một cốc sữa nóng, sau đó sang tiệm của Duẫn Nhi.

Có lẽ là người theo đuổi cô, bao năm nay 'vệ tinh' quanh Duẫn Nhi cũng chẳng ít, nhưng chưa có ai đi cùng với cô đến đây cả.

"Tớ đã nói người này có hi vọng mà. Cho dù anh ta không phải thế thật thì cũng không thèm để ý cậu đâu, cậu chỉ xách dép cho chị gái vẽ tranh bên kia thôi."

Ở quầy lễ tân, một cô gái khẽ đưa tay đẩy đẩy cô bạn bên cạnh.

Nữ sinh bị nói hơi giận hất tay cô ấy ra, đôi mắt khẽ liếc về phía hai người ngồi bên cửa sổ.

Người đàn ông vẫn mãi nhìn cô gái đối diện, còn cô gái thì luôn cúi đầu.

Cô khẽ mím môi, thầm nói:
"Tớ lại không nghĩ vậy đâu."

Dương Dương cầm một cốc sữa đậu nành, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Duẫn Nhi.

Tướng ăn của cô rất tốt, ăn từng miếng nhỏ một, chỉ cần nhìn cô ăn thôi là anh đã cảm thấy bữa sáng này rất ngon miệng rồi, không khỏi cắn thêm vài miếng bánh bao.

Dương Dương ăn rất ngon, còn Duẫn Nhi lại ăn đến mất cảm giác, nhai đồ ăn như nhai sáp, chẳng có mùi vị gì.

Người đối diện thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô khiến cô cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

"Anh đừng đến đón tôi, cũng đừng đến tiểu khu nhà tôi nữa."
Duẫn Nhi nhíu mày, nói ra điều cô đã muốn nói từ sáng đến giờ.

Bầu không khí yên tĩnh ban đầu bị phá vỡ, hành động uống sữa đậu nành của anh cũng ngừng lại.

"Anh xin từ chối!"

"Anh như thế này là quấy rối đấy!"

"Vậy em có muốn báo cảnh sát không?"

Mặt cô lạnh tanh, cô đặt đôi đũa xuống rồi đứng dậy đi lên đằng trước trả tiền.

Dương Dương cũng đứng dậy theo sau, nhanh tay rút ra tờ một trăm tệ trong ví.

"Để anh trả tiền."

Anh nhẹ nhàng nói, hai cô gái trước mặt hơi do dự nhìn nhau một chút, rồi cuối cùng vẫn nhận tiền của Dương Dương.

Duẫn Nhi dẫn đầu đi ra ngoài, Dương Dương cũng không gấp, vẫn như mọi ngày mua một ly sữa nóng rồi mới đuổi theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro