Lời Nhắn Gửi Đến Từ Cõi Âm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 怪奇异闻录
Dịch: Bát đũa rơi vỡ

_______________________

Lúc này, thi thể bạn cùng phòng tôi được đặt ở cổng trường.

Cơ thể cô ấy được bao phủ bởi một tấm vải trắng thấm đẫm máu, cánh tay buông thõng đang ôm một đứa trẻ cũng đẫm máu với đôi mắt nhắm nghiền.

[Tuyệt đối đừng tin tưởng thầy cô giáo, cũng đừng từ chối bọn họ.]

[Sau 10 giờ tối phải đúng giờ về phòng đi ngủ, đừng soi gương, cũng đừng cúi xuống nhìn gầm giường!]

[Nhà ăn an toàn, nhưng tuyệt đối đừng ăn thịt.]

[Nếu cậu gặp phải một bạn nữ đang mang thai, hãy giúp đỡ nếu cậu ấy mặc quần áo màu đỏ và hãy tránh xa nếu cậu ấy mặc quần áo màu xanh lá cây!]

[Chặt một ngón tay của tôi, máu thịt của tôi sẽ bảo vệ cậu.]

Những tin nhắn trên là do người bạn cùng phòng Vương Linh vừa gửi đến cho tôi.

Nhưng cô ấy đã c.h.ế.t vì mất quá nhiều m.á.u rồi.

Thi thể giờ đã cứng ngắc, sao có thể gửi tin nhắn cho tôi được?

Tôi không nghĩ ra được bất cứ lý do gì.

Chỉ cảm thấy đáng sợ và kỳ quái.

“Mau trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi, đừng tụ tập ở chỗ này hóng hớt!”

Lãnh đạo nhà trường và một nhóm bảo vệ kéo đến.

Các nhân viên bảo vệ vung vẩy dùi cui để xua đuổi những sinh viên đang vây quanh thi thể của Vương Linh.

Sau khi mọi người rời đi, họ đặt thi thể của Vương Linh vào một chiếc túi đựng xác và mang xuống tầng hầm của trường.

Tôi cau mày.

Tầng hầm của trường là nơi dành riêng để chứa những thi thể hiến tạng.

Nhưng tại sao lãnh đạo nhà trường sau khi thấy sinh viên tử vong lại không lập tức bảo vệ hiện trường, gọi công an và thông báo cho gia đình nạn nhân vậy?

“Tránh ra nào.”

Hai nhân viên bảo vệ khiêng cái xác đi từ cổng trường về phía tôi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tránh xa cái xác ra, xui xẻo đấy.”

Mặc dù bọn họ nói vậy nhưng tôi lại cảm thấy rằng bước chân của hai người này rõ ràng đang lao thẳng về phía tôi!

Trái tim tôi như ngừng đập.

Sau đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng nhân viên bảo vệ mặc quần áo màu đen.

[Đừng đến gần những người đàn ông mặc đồ đen, bọn họ sẽ làm cậu mang thai.]

Đây là một trong những quy tắc mà Vương Linh đã gửi cho tôi.

“Các anh làm gì vậy hả?”

Tôi hét vào mặt nhân viên bảo vệ, cố gắng khiến cho bọn họ dừng lại.

Tôi muốn chạy, nhưng cơ thể lại dường như không nghe lời, không thể nào di chuyển được.

Tôi chỉ có thể trợn to mắt nhìn hai nhân viên bảo vệ một người khiêng đầu một người khiêng chân Vương Linh đang ngày càng tiến gần về phía mình.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự va chạm của cái xác lạnh lẽo vào cánh tay tôi.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến máu toàn thân tôi dường như chảy ngược.

Đột nhiên, tôi bùng nổ động lực, điên cuồng chạy ra xa vài mét.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, sợ hãi hét lên: “Các người bị điên rồi à? Cố ý khiêng thi thể đụng vào tôi ư?”

Nhân viên bảo vệ không nói gì, vẫn tiến về phương hướng ban đầu, khiêng thi thể đi thẳng vào bên trong trường học.

Nhưng đầu của hai người đều quay về phía tôi, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt của bọn họ rất lạ, trái ngược hẳn với người bình thường.

Tròng mắt đen ngòm, chỉ có một đốm trắng sắc lẹm ở chính giữa đồng tử.

Khiến cho họ càng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Tôi không dám kêu gào nữa, lại càng không dám nhìn thẳng vào bọn họ, chỉ biết vô thức cúi thấp đầu.

Đột nhiên, có ai đó giật mạnh góc áo của tôi.

Tôi quay mặt lại, nhìn thấy một người bạn cùng phòng khác thấp hơn tôi 10cm, Chung Thục Trân.

Cô ta siết chặt chiếc váy dài của tôi, thì thầm: “Chu Thanh, vừa rồi tôi thấy cậu trốn tránh đám bảo vệ mặc đồ đen, lẽ nào cậu cũng nhận được tin nhắn đó của Vương Linh à?”

Tôi do dự một lúc rồi hỏi cô ta: “Cậu cũng nhận được à?”

“Ừ.”

Chung Thục Trân lấy điện thoại của mình ra cho tôi xem.

Chỉ thấy màn hình hiện lên một loạt quy tắc giống hệt các quy tắc của tôi.

Cô ta phóng to chữ ra rồi hỏi tôi: “Cậu có tin vào những quy tắc này không?”

“Tôi không tin.”

“Chúng ta là sinh viên khoa y, biết rất rõ là chỉ khi đàn ông và phụ nữ làm chuyện đó với nhau thì mới có thể mang thai.”

Tôi lắc đầu nói tiếp: “Theo quy tắc thì tôi còn phải chặt ngón tay của Vương Linh để giữ mạng mình. Nhưng đây là tội phá hoại thi thể, là việc làm phạm pháp, sẽ phải ngồi tù. Tôi tuyệt đối không thể nào tuân theo các quy tắc đó được.”

“Nếu không tuân theo quy tắc thì người c.h.ế.t tiếp theo chính là chúng ta.”

Chung Thục Trân có chút sốt ruột, cô ta hạ giọng nói: “Chu Thanh, cậu không thấy là trường học này có gì đó không ổn sao?”

“Lớp chúng ta đã có bảy bạn nữ mang thai c.h.ế.t vì mất quá nhiều m.á.u rồi, nhưng không một cảnh sát nào, thậm chí không có người nhà của bạn học nào đến trường điều tra cả!”

“Thục Trân, cậu đừng nói nữa.” Tôi hít sâu một hơi: “Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, bọn họ vì làm việc bậy bạ nên mới mang thai rồi qua đời vì băng huyết, chỉ cần chúng ta chăm chỉ học hành thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Chung Thục Trân ném cho tôi một cái nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vốn dĩ tôi định hợp tác với cậu để có thể sống sót trong các quy tắc kỳ lạ này, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại ngu ngốc như vậy, thật là hết thuốc chữa!”

“Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.”

Tôi tìm một cái cớ, vội vàng tăng tốc đi về phía ký túc xá của trường.

Tất nhiên là tôi tin những tin nhắn mà Vương Linh đã gửi.

Vì vậy bây giờ tôi phải nhanh chóng tuân thủ quy tắc [Sau 10 giờ tối phải đúng giờ về phòng đi ngủ].

Đồng thời lại càng không thể quên quy tắc chặt ngón tay của Vương Linh để giữ mạng.

Lúc này tôi đang nắm chặt ngón tay bị đứt rời của Vương Linh trong lòng bàn tay mình, giấu thật kỹ ở trong túi váy.

Một trong những sở thích nghiệp dư của tôi là biểu diễn ảo thuật.

Một nhà ảo thuật có thể biến một chiếc khăn tay thành một con chim bồ câu.

Bí quyết là phải nhanh.

Nhanh đến mức khiến cho mắt thường của con người không thể nhìn thấy ảo thuật gia lấy con chim bồ câu ra từ trong người.

Mà tốc độ của tôi, cũng đủ nhanh.

Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ lao về phía tôi, tôi đã dùng tốc độ nhanh hơn một giây để vung dao cắt đứt ngón tay của Vương Linh

Mồ hôi trên tay tôi dính chặt vào ngón tay bị cắt đứt vẫn còn đang đẫm máu đó.

Tôi không ngừng thì thầm trong lòng: “Linh Linh, cảm ơn cậu.”

Sau khi trở lại ký túc xá, thời gian đã là 9h50.

Tôi không thèm tắm rửa, thậm chí còn không thay quần áo đã nằm thẳng lên giường.

Brừ brừ.

Lúc này, điện thoại lại một lần nữa rung lên.

Tôi mở mắt ra, Vương Linh đã c.h.ế.t vẫn đang nhắn tin cho tôi:

[Tuyệt đối đừng bao giờ rời khỏi trường học.]

[Sau 10 giờ tối hãy khóa cửa lại, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được mở cửa.]

[Hãy chú ý tới chân của cô giáo, nếu như chân của cô ấy là chân cừu thì có nghĩa là cô đã bị nhiễm bệnh, tránh xa cô ấy ra.]

[Lời của người c.h.ế.t, có thể tin tưởng được.]

Tôi đọc thầm những quy tắc này một lần, sau đó đứng dậy khỏi giường định đi tới khóa cửa phòng ngủ.

Đúng lúc này, Chung Thục Trân và một người bạn cùng phòng khác là Lý Miêu Miêu bỗng đẩy cửa phòng ra.

Chung Thục Trân nghi ngờ nhìn tôi rồi nói: “Chu Thanh, cậu đang lừa tôi.”

Tôi nhún vai: “Lừa cậu cái gì?”

Chung Thục Trân cười lạnh một tiếng: “Cậu nói cậu không tin vào các quy tắc, nhưng cậu lại tuân theo quy tắc trước 10 giờ tối phải khóa cửa lại.”

Tôi mặc kệ cô ta, trèo lên giường mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chung Thục Trân và tôi từng là bạn thân.

Cô ta là một người rất thông minh, nếu tôi hợp tác với cô ta thì chắc chắn sẽ có thể tiếp tục sống sót trong một loạt các quy tắc khủng khiếp này.

Nhưng tôi không thích cô ta.

Bởi vì, cô ta đã từng quyến rũ bạn trai của tôi……

Khi suy nghĩ của tôi đang bay bổng thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc” vang lên.

Lý Miêu Miêu buột miệng nói: “Ai vậy? Đêm rồi còn không ngủ lại đi gõ cửa phòng người ta làm gì?”

Chung Thục Trân lập tức kéo Lý Miêu Miêu lại, đặt ngón trỏ lên giữa môi rồi làm động tác im lặng.

Nhưng Lý Miêu Miêu lại nói nhỏ: “Thục Trân, không phải tôi không tuân theo quy tắc mà là khi nãy Vương Linh vừa gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng nếu buổi tối có người gõ cửa thì nhất định phải đáp lời.”

Trong lòng tôi không khỏi có chút tò mò.

Các quy tắc mà Vương Linh gửi cho tôi và Chung Thục Trân hoàn toàn giống nhau.

Nhưng tại sao cái gửi cho Lý Miêu Miêu lại khác?

“Là cô.” Giọng nói quen thuộc của giáo viên hướng dẫn vang lên ngoài cửa: “Các em cũng biết gần đây trường ta liên tục có rất nhiều người c.h.ế.t, lãnh đạo trường học phân công cô tới đây để nói chuyện và làm công tác tư vấn tâm lý cho các em.”

Ngay khi giọng nói vừa dứt, tôi cảm thấy đồng hồ báo thức lúc 10h mà tôi đã cài đặt trước đó trên điện thoại bỗng rung lên.

Bây giờ tuyệt đối không thể mở cửa.

Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mặc kệ bên ngoài ồn ào ầm ĩ, bình tĩnh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Lý Miêu Miêu do dự một lúc rồi nói: “Cô ơi, bọn em đều đi ngủ rồi, ngày mai cô quay lại được không ạ?”

“Không được!” Giọng nói của giáo viên hướng dẫn rõ ràng là đã âm u lạnh lẽo hơn nhiều: “Các em bắt buộc phải mở cửa ra!”

[Tuyệt đối đừng tin tưởng thầy cô giáo, cũng đừng từ chối bọn họ.]

Tôi đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.

Quy tắc này bắt đầu mâu thuẫn với quy tắc [Sau 10 giờ tối không được mở cửa].

Phải làm thế nào bây giờ?

Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra rằng hai quy tắc này không hề mâu thuẫn với nhau.

Chỉ cần sau 10h tối không trả lời giáo viên, vậy thì giáo viên sẽ không thể đưa ra yêu cầu bắt buộc mở cửa.

“Làm thế nào bây giờ?”

Lý Miêu Miêu hiển nhiên là vô cùng hoảng loạn, cô ta lắc cánh tay của Chung Thục Trân, vội vàng hỏi: “Cô giáo bảo tôi mở cửa, tôi có nên mở không?”

Chung Thục Trân rất tuân theo các quy tắc, giống như tôi, cô ta nhắm mắt đi ngủ, không hề đáp lại Lý Miêu Miêu.

[Mở cửa, mau mở cửa ra!]

Bên ngoài cửa phòng, tay của giáo viên giống như được lên dây cót, cứ cộc cộc từng tiếng từng tiếng gõ lên cửa cực kỳ quy luật.

Lý Miêu Miêu gần như sắp khóc tới nơi, khuôn mặt cô ta vặn vẹo, vẻ mặt hung dữ: “Thục Trân, cứu tôi với, cứu tôi với!”

Tôi nghe mà cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lý Miêu Miêu nói vậy là có ý gì?

Cô ta gặp nguy hiểm rồi sao?

Lạch cạch.

Cửa đã được mở ra.

Giọng nói Lý Miêu Miêu tràn đầy sợ hãi: “Tôi…… tôi không khống chế được bản thân, tay tôi không nghe lời sai khiến nên mở…… mở cửa ra rồi.”

“Tốt lắm, em đúng là một đứa bé ngoan biết vâng lời.”

Giọng của giáo viên hướng dẫn lạnh lùng giống như một cái máy.

Sau khi cô giáo đi vào ký túc xá, tiếng giày cao gót cồm cộp khi giẫm lên sàn cứ vang lên không ngừng.

Nhưng mà--

Tôi nhớ rõ rằng cô giáo đang mang thai bảy tháng, trước nay chưa từng đi giày cao gót bao giờ.

Đột nhiên, tôi nghĩ đến quy tắc: [Hãy chú ý tới chân của cô giáo, nếu như chân của cô ấy là chân cừu thì có nghĩa là cô đã bị nhiễm bệnh, tránh xa cô ấy ra.]

Lẽ…… lẽ nào, chân của cô giáo đã biến thành chân cừu rồi ư?

Nghĩ đến cảnh một đôi chân cừu nhợt nhạt và trần trụi đè lên chân người, tôi lập tức cảm thấy toàn thân run lẩy bẩy.

“Được rồi, đừng ngủ nữa.”

Đúng lúc này, giọng nói của cô giáo đột nhiên vang lên bên tai tôi hệt như một bóng ma.

Cô ấy cách tôi rất gần, như thể toàn bộ khuôn mặt của cô ấy đang dựa sát vào mặt tôi.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được một lớp lông tơ cùng với mùi tanh hôi đang tiếp xúc với da thịt mình, giống như mùi hôi thối của thịt thối để lâu ngày.

Tôi không hề nghe thấy tiếng trèo lên cầu thang giường tầng.

Sao cô giáo lại lên được đây?

Ngay cả những lỗ chân lông trên khắp cơ thể tôi cũng cảm nhận được sự sợ hãi, nhưng tôi vẫn nghiến chặt răng giả vờ ngủ.

“Cô biết em còn chưa ngủ.” Giọng của giáo viên hướng dẫn vẫn lạnh băng như cũ, hơn nữa còn mang theo vô vàn áp lực: “Em chặt đứt một ngón tay của người c.h.ế.t, mau giao nó ra đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi