Bí mật của lão Boss - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy đã là buổi chiều. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, nhàn nhạt chiếu lên giường lớn, Vương Nhất Bác giơ cánh tay lên che mắt, một lát sau mới bỏ xuống.

Trong phòng yên tĩnh, tên kia không biết đã đi đâu. Vương Nhất Bác chống thân thể từ từ ngồi dậy, cơ thể mỏi nhừ cùng với nơi tư mật hơi đau làm cho lòng cậu đột nhiên trầm xuống.

Đáng chết! Tên dã thú kia! Mặc dù biết món đồ chơi được mua về không có quyền oán trách, nhưng Vương Nhất Bác nhịn không được nguyền rủa anh tốt nhất biến thành thái giám.

Biết rõ cậu là lần đầu tiên, biết rõ cậu không cam tâm tình nguyện, anh một lần lại một lần muốn cậu, lẽ nào anh không thể thương hương tiếc cậu một chút sao?

Cậu xuống giường muốn đi tắm lại phát hiện không ngờ người mình sạch sẻ, drap giường cũng đã được làm sạch.

"Anh muốn tất cả của em, muốn chỗ sâu nhất trong cơ thể em lưu lại ấn ký của anh." Không biết thế nào, bên tai đột nhiên vang vọng lời anh ta nói đêm qua, Vương Nhất Bác ngượng đỏ đến tận lỗ tai.

Cậu vội vàng chạy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm nước lạnh. Khi cậu sắp kỳ rách toàn bộ da thịt, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút, mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo Tiêu Chiến đã thay cậu chuẩn bị.

Dọn dẹp lại giường đệm lộn xộn xong, cậu chợt phát hiện có một tờ giấy ở bên cạnh gối, đưa tay cầm lên, là một tờ chi phiếu, phía trên viết rõ ràng 25 triệu. Vương Nhất Bác sững sờ đứng ở đó, trước mắt là một mảnh đen kịt.

Đây là cái gì? Anh xem cậu là cái gì, là cái gì? MB bán thân sao? Sao anh không dứt khoát dùng một đống tiền mặt mang cậu đi chôn luôn đi, làm như nam nhân biến thái làm hại cậu sao?

Chỉ một chiêu đơn giản như vậy, triệt để đem tôn nghiêm của cậu dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Tiêu Chiến, anh thật độc ác.

Lúc Vương Nhất Bác chỉnh đốn lại tinh thần đi xuống lầu, một người nữ giúp việc chừng bốn mươi tuổi lập tức đón cậu.

"Cậu chủ, cậu đã dậy?"

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì cậu chưa từng dậy trễ như thế

"Cậu chủ nhỏ có đói bụng không? Cơm trưa đã chuẩn bị xong, tôi đi hâm lại cho nóng."

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên tay một lúc, cách giờ đi học buổi chiều còn rất sớm, vì vậy liền gật đầu một cái: "Vâng"

Người nữ giúp việc mỉm cười đi về phía nhà bếp, một lát sau liền đi tới bảo cậu: "cậu chủ nhỏ, phòng ăn ở chỗ này, mời cậu tới đó dùng cơm ."

Vương Nhất Bác đi theo vào phòng ăn rộng rãi sáng sủa. Bàn ăn thật dài bằng đá cẩm thạch đủ ười mấy người cùng ngồi, khiến Vương Nhất Bác mở rộng tầm mắt. Đợi cậu ngồi xuống, người nữ giúp việc liền ân cần thay cậu múc canh.

" Đây là canh xương sườn với củ sen, đối với thân thể rất tốt, sắc mặt cậu chủ nhỏ không tốt lắm, phải chú ý bổ dưỡng."

"Tôi tự múc là được rồi. Còn có sau này gọi tôi Nhất Bác là được rồi." Vương Nhất Bác cảm thấy không quen với tiếng "cậu chủ nhỏ" kia. Thật sự không được tự nhiên: "Xin hỏi xưng hô với thím như thế nào?"

"Tôi họ Hứa, cậu chủ nhỏ nếu như không ngại, gọi tôi là Hứa tẩu là được rồi." Hứa tẩu mỉm cười nói, vẫn kiên trì gọi cậu là "cậu chủ nhỏ" như cũ.

"Hứa tẩu." Vương Nhất Bác gật đầu một cái: "Tiêu.  . . . . . Chiến đâu?"

" Cậu chủ lớn sáng sớm đã ra ngoài, ngài bảo hôm nay có một hội nghị vô cùng quan trọng, không đi không được, không có cách nào ở nhà cùng cậu."

Vương Nhất Bác nhấc mi. Ngày thứ hai sau tân hôn lập tức đi làm. Quả nhiên đối xử với cậu như tình một đêm.

Hứa tẩu tràn đầy áy náy, không đợi Vương Nhất Bác mở lời, liền vội vàng nói tiếp: "Cậu chủ nhỏ, cậu chủ lớn mọi thứ đều tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm nhỏ này, quá coi trọng công việc, cho dù là bão gió mưa lớn, hay cảm cúm phát sốt, cậu ấy cũng không thể không đến công ty, cậu ấy luôn luôn như thế, ngay cả lão gia cũng trách mắng rất nhiều lần rồi.

"Tôi không có trách anh ta." Vương Nhất Bác miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Chồng lớn chăm chỉ nỗ lực mới đáng giá dựa vào, không phải sao?"

"Đúng vậy, cậu chủ lớn thật sự là người chồng tốt." Hứa tẩu vui mừng gật đầu, khó có được cậu chủ nhỏ tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại hết sức quan tâm, xem ra cậu chủ lớn thật có phúc.

"Hứa tẩu, chị sao lại đồng ý hầu hạ tôi?" Vương Nhất Bác nói ra nghi vấn trong lòng nghi vấn trong lòng.

"cậu chủ nhỏ sao lại nói vậy, cậu là chủ nhân ở nơi này mà."

"Nhưng tôi chỉ là thế thân của Vương Hùng." Vương Nhất Bác tin người trong khu nhà cao cấp này cũng biết cậu là hàng giả.

"Không, cậu chủ nhỏ, cậu quan tâm an ủi lão gia mạnh khỏe, chúng tôi còn cảm kích không hết, hơn nữa cậu chủ lớn đặc biệt phân phó, mặc dù cậu là thế thân của cậu Vương Hùng, nhưng cũng là cậu thực sự, cậu đã là chủ nhân ở đây, không nên có suy nghĩ như vậy mới phải." Hứa tẩu mỉm cười an ủi cậu.

Trong lòng Vương Nhất Bác thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn vờ bình tĩnh gật đầu. Cậu dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao sự tồn tại của Vương Hùng kém như vậy? Cậu cho tới bây giờ không có nghe bất kỳ ai nói quá nhiều về cuộc đời Vương Hùng, mà ngay cả Tiêu Chiến đã từng có hôn ước với Vương Hùng hình như cũng hoàn toàn không quan tâm hắn.

Vương Hùng như ảo ảnh, so với ảo ảnh còn không thật bằng. Chẳng lẽ hắn so với Vương Nhất Bác cậu là một người không ai thương yêu?

"Tôi ăn no rồi." Để đũa xuống, Vương Nhất Bác lau miệng một cái: "Tôi tính đến bệnh viện thăm Vương tiên sinh, rồi đến trường đi học, gần đây đã thiếu quá nhiều quá nhiều tiết, sợ rằng không đủ sức có thể bị thôi học."

"A! cậu chủ nhỏ muốn đến trường học?" Hứa tẩu giật mình nhìn cậu.

Đôi chồng chồng này cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sáng sớm chồng lớn phải đi làm, hiện tại chồng nhỏ lại muốn đi học, không có một chút bộ dáng vừa kết hôn nào hết?

"Đúng vậy ạ." Vương Nhất Bác đứng lên đi ra ngoài: "Nếu Tiêu Chiến hỏi, phiền chị nói lại với anh ấy một tiếng."

Hứa tẩu nhanh chóng đuổi theo cậu, dặn dò: "Cậu chủ nhỏ, tiên sinh phân phó, tối hôm nay trong nhà có dạ tiệc, cậu nhất định phải tham dự."

Vương Nhất Bác thuận miệng đáp ứng, cầm balo trên ghế sa lon đi ra ngoài. Nhìn thấy cậu mở cửa, tài xế trong nhà liền lái xe tới, mời cậu lên xe. Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, thật lâu mới nhớ tới bản thân không còn như trước, hiện tại cậu dù sao cũng là chủ nhân còn lại của căn nhà này.

Ngồi lên Rolls-Royce sang trọng, khóe miệng Vương Nhất Bác nổi lên một chút lạnh lùng, cười tự giễu.

"Cậu thật sự thích hoàng hôn." Vu Bân thưởng thức tranh vẽ trên tường lớn nói.

Vu Bân gật gù đắc ý ngâm một câu thơ.

Đó là một bức tranh phong cảnh vẽ sa mạc, con sông cùng hoàng hôn hòa hợp. Ban đêm, sa mạc lớn mênh mông bị ánh hồng xen lẫn ánh xánh vàng rực rỡ của hoàng hôn bao phủ, ánh hoàng hôn chiếu rọi nước trên sông, sóng nước mênh mông, sáng lạng tươi đẹp.

"Khắp nơi đều là hình ảnh hoàng hôn, cậu từ trước đều mê luyến cái này, thật không biết cậu ở đây giở trò quỷ gì? Nếu như giống tôi mê luyến mỹ nhân thì không nói, hoàng hôn có gì hay?" Mặc dù Vu Bân tuấn mỹ, nhưng lời nói lại khiến người khác mất vui. Ngồi sau bàn làm việc Tiêu Chiến cũng không thèm nhìn anh một cái, chỉ tập trung tinh thần xem xét bản vẽ trong tay.

Đây là một kế hoạch đóng tầu hơn năm trăm triệu, vì vậy anh hết sức thận trọng. Trong mười tập đoàn vận tải đường thuỷ trên thế giới, duy chỉ có tập đoàn Trường Phong còn chưa mở chi nhánh ở đại lục, tất cả chi nhánh cơ quan toàn bộ là văn phòng.

"Này, tớ đang nói vơi cậu đó!" Vu Bân lộ ra vẻ mặt không đàng hoàng mỉm cười, miễn cưỡng sờ cằm, ghé vào trước bàn làm việc, bày ra tư thế tự cho là đau khổ nhất, bắt đầu quấy rầy vị cuồng công việc kia.

"Không nhìn thấy tớ đang bận việc sao?" Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời:"Tớ cũng không giống như người khác, cả ngày lẫn đêm dạo chơi khắp nơi."

"Nói gì vậy? Tớ nể tình bạn tốt mới đến quan tâm cậu một chút." Vu Bân không vui cau mày, gõ một cái vào bàn: "Vị Hạ Vũ kia tạm thời dẹp yên, nhưng tớ cũng không dám bảo đảm sau này hắn không tiếp tục gây sự."

"Biết." Tiêu Chiến không yên lòng đáp một tiếng.

"Cậu tóm lại đang làm cái gì? Ngày thứ hai sau tân hôn bỏ chạy đi làm. Đem tiểu nam hài ném ở trong nhà, không cảm thấy người ta rất đáng thương sao?"

"Vu Bân tâm địa sắt đá biết đau lòng vì người khác ?" Tiêu Chiến buồn cười ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.

Vu Bân hừ một tiếng: "Cũng phải xem là người như thế nào. Khó có một người khiến tớ cảm thấy thú vị, tớ tự nhiên không muốn nhìn thấy cậu ấy bị cậu bắt nạt, thật sự rất thảm."

"Cậu cảm thấy mình bắt nạt em ấy?"

"Dĩ nhiên, thử hỏi trên đời này làm gì có ai ngày thứ hai sau tân hôn liền ném chồng mình ở một bên, chạy đến phòng làm việc, cùng bàn làm việc chơi hôn nhẹ?"

Tiêu Chiến thở dài: "Tớ không biết nên cùng em ấy sống chung như thế nào."

"Gì?" Vu Bân không khỏi bật cười: "Không thể nào? Cậu một Đại thiếu gia sẽ không biết ứng phó với tiểu nam hài như nào chứ?"

"Em ấy không giống vậy."

"Dứt khoát nói cho em ấy biết lời nói thật lòng không phải tốt sao? Mọi người cùng vui không phải sao?" Kẻ ngốc cũng nhìn ra được Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà nói thật sự khác biệt.

Vu Bân nhún vai một cái: "Thật không biết cậu vất vả như vậy là vì cái gì?"

Tiêu Chiến hơi nhếch chân mày:"Xin nhờ, tớ cũng có việc rất nhạy cảm, đàn ông tâm tính thiện lương không nhiều. Không phải chỉ có nam hài mới có thể làm mình làm mẩy."

Vu Bân nghe, bày ra một bộ dáng sắp nôn mửa. Trên đời này liên hệ thế nào với ai cũng có điểm yếu ớt nhạy cảm, duy chỉ có cái tên lên hai mươi tuổi liền tiến vào tập đoàn Trường Phong - Tiêu Chiến này là không thể có "Trảm Diêm Vương" danh hiệu này cũng không phải là hư danh.

Vu Bân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thuận tay để lên trên bàn làm việc của Tiêu Chiến: "Tên tiểu quỷ này, Vương Nhất Bác cùng Vương Hùng bộ dáng thật giống nhau. Lúc trước cậu ấy bao nhiêu tuổi? Cậu sẽ không phải yêu trẻ con chứ?"

" Chúng tớ đúng là vào lúc ấy định ra hôn ước. Được rồi, cậu cũng nên đi xem chiến tích của mình một chút đi. Coi chừng bị người quản."

"Ok! Nhưng mà tớ nhắc nhở cậu, người ta rất để tâm, cậu lãnh đạm như vậy với người ta, người ta nói không chừng sẽ tức giận. người ta chủ động ngoan với cậu cũng không phải là không có kiến thức, tuyệt đối so với cậu lợi hại hơn". Vu Bân vẫy tay tặng anh một cái hôn gió, xoay người xoay người rời đi.

Ngoan? Vương Nhất Bác? Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, anh bây giờ không có cách nào đem hai người này liên hệ làm một.

Buổi tối, thức ăn phong phú trên bàn ăn đã nguội, xung quanh bàn ăn, mọi người không một ai dám động đũa.

" Thật là, làm cái gì vậy hả? Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, một chút lễ nghi cũng không hiểu." Hạ Vũ nhàm chán tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay không ngừng ở trên bàn ăn vẽ vòng tròn.

" Tiêu Chiến, cậu tóm lại có biết chuyện gì xảy ra hay không? Tại sao Vương Nhất Bác đến bây giờ còn không có xuất hiện? Cậu ta cho là được làm chủ nhân liền làm cao, không coi thân thích như chúng ta để trong mắt sao?" Cũng là họ hàng xa của Vương Khiết, một nam trẻ tuổi cũng không ngừng oán trách.

" Tiêu Chiến, cháu có phải nên đi tìm một chút không?" Mẹ Hạ Vũ ra sức ôn hoà nhã nhặn thương lượng cùng Tiêu Chiến.

"Thật buồn cười! chồng như vậy, Vương gia không cần! Ngày mai tôi phải đi nói chuyện cùng Khiết ca!" Trưởng bối duy nhất ở đây, em rể Dương Khiết hầm hừ thở phì phò, gõ gậy xuống đất.

Theo lệ thường ở Vương gia, hễ là người mới vào cửa, mọi người trong gia tộc phải cùng nhau ăn bữa cơm, ngồi theo thứ tự trên dưới trên dưới, đợi người mới đều thấy qua mọi người, mới coi là chính thức được cái nhà này tiếp nhận.

Vì vậy, hôm nay tất cả thân thích của Vương Khiết đều đến, mặc dù những người này tâm bất cam tình bất nguyện tới.

Không nói đến Tiêu Chiến là cô nhi được Vương Khiết nhận nuôi, nhưng lại thừa kế tập đoàn, ngay cả chồng mới cưới cũng không phải máu mủ của Vương gia, chỉ là một hàng giả, để cho những người thèm thuồng tài sản của Vương Khiết đã sớm tức giận chờ bộc phát.

Vừa đúng lúc, dạ tiệc quan trọng như vậy Vương Nhất Bác lại có thể không đến, mọi người lòng mang kế hoạch nham hiểm đang lo vô cớ xuất binh, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cái cớ để phát tiết, tận lực công kích Vương Nhất Bác, hận không thể lập tức lập tức đem cậu trục xuất khỏi cửa lớn Vương gia.

Sắc mặt Tiêu Chiến u ám, không nói câu nào. Ai cũng biết anh tức giận, hơn nữa vô cùng vô cùng tức giận. Mọi người tuy có chút hả hê, nhưng cũng biết điều im lặng. Khi mọi người cho là Tiêu Chiến sẽ cho người đi tìm Vương Nhất Bác cùng cậu tính sổ, Tiêu Chiến quay đầu thấp giọng phân phó: "Hứa tẩu, hoãn tiệc."

"Hả?" Mọi người kinh hãi.

"Hôm nay tới đây thôi, dạ tiệc đổi thành ngày mai." Tiêu Chiến đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra phòng ăn.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chỉ có thể bất đắc dĩ lại không cam lòng đứng lên.

"Bất kể như thế nào, thừa dịp ý thức Khiết ca còn thanh tỉnh, chúng ta nhất định phải vạch trần cái âm mưu này." Em rể Dương Khiết dùng sức gõ gậy mạnh một cái, oán giận nói.

" Đúng, rất rõ ràng chính là tên họ Tiêu cùng với tên Vương Nhất Bác chết tiệt lừa gạt tiền của ông." Nam tử trẻ tuổi âm ngoan nắm chặt hai quả đấm: "Chúng ta phải vạch trần bọn họ, nếu không sự nghiệp của Vương gia toàn bộ sẽ bị rơi vào tay người ngoài."

"Hư, đừng nói nữa, chúng ta trở về bàn bạc lại." Nói xong, em rể Vương Khiết liền dẫn mọi người nghênh ngang đi.

Khi Vương Nhất Bác trở về đã là 10h đêm.

"cậu chủ nhỏ, cuối cùng cậu cũng về!" Thấy cậu vào cửa, Hứa tẩu vẫn chờ vội vàng nghênh đón, thấy khắp người cậu đều là bụi đất, quần bị mài rách, không khỏi chấn động: "cậu chủ nhỏ, cậu làm sao vậy?"

"Không có sao, chỉ là bị ngã một cái." Vương Nhất Bác vỗ vỗ tay Hứa tẩu, muốn bà đừng quá căng thẳng. Trước kia chụp hình xung quanh bên ngoài, cậu đã từng bị nặng hơn, đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Như vậy. . . . . . Cậu mau lên gặp cậu chủ lớn đi, cậu ấy vẫn đang chờ cậu." Hứa tẩu có chút lo lắng nói.

"Sao?" Vương Nhất Bác đi lên cầu thang.

"Cậu chủ nhỏ, cậu tối hôm nay không có trở về tham gia dạ tiệc, khách đều đã đi về, cơm cũng không có ăn. Cậu chủ lớn rất tức giận, cậu phải cẩn thận một chút."

Cước bộ Vương Nhất Bác dừng lại một chút.

"Cậu chủ nhỏ. . . . ."

"Tôi biết." Vương Nhất Bác cười cười với bà.

Vừa vào hào môn sâu tựa như biển, xem ra chim hoàng yến nhà quý tộc thật đúng là không dễ làm đây. Đi tới bên ngoài phòng, Vương Nhất Bác gõ cửa, đẩy cửa đi vào.

Tiêu Chiến một thân áo đen, ngồi trên ghế sa lon màu đen, tay thon dài chống cằm, đôi con ngươi nguy hiểm nhìn cậu, khí thế bức người.

Vương Nhất Bác trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi đã về."

"Em cố ý." Tiêu Chiến nhớ tới lời của Vu Bân, biết cậu rất để tâm những chuyện nhỏ: "Bởi vì anh bỏ em ở nhà đi làm, cho nên em tối nay cố ý vắng mặt, để cho anh khó chịu, phải không?"

"Nếu anh nghĩ vậy, tôi cũng không biết nói gì." Vương Nhất Bác vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi xuống đối diện anh.

Thấy cậu cả người nhếch nhác, Tiêu Chiến cau mày hỏi: "Người em sao lại thế này?"

"Ngã một cái mà thôi."

"Mà thôi?" Tiêu Chiến sải bước về phía trước, một phen nắm cổ cậu, phát hiện phía sau cổ cậu quả nhiên có một mảng bùn đất: "Thiếu chút nữa liền đụng vào đầu, xảy ra án mạng đó! Em đi đâu?"

"Lên núi."

Tiêu Chiến càng giật mình: "Núi Hoàng Thiên?"

"Làm sao anh biết?" Lần này đến phiên Vương Nhất Bác giật mình.
Bởi vì tâm tình buồn bực, sau khi học xong, cậu liền thăm lại chốn xưa, đi tới góc vắng vẻ lúc trước, vì cậu đãng trí xảy chân ngã lăn xuống đồi, hôn mê tới bây giờ. Đúng là rất nguy hiểm, rất có thể cứ như thế mà ngã chết.

"Sau này không có lệnh của anh, không cho đi lên núi, không cho đi bất kỳ nơi nguy hiểm nào, nếu muốn đi, phải có người đi cùng." vẻ mặt Tiêu Chiến đột nhiên trở nên sắc bén.

"Tại sao?" Vương Nhất Bác không hiểu, cậu đã trưởng thành rồi, không cần thiết có một vú em đi theo phía sau chứ?

"Bởi vì anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh." Tiêu Chiến đưa tay nâng lên cằm của cậu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu.

Tiểu nam hài không biết nặng nhẹ này, vì ước mơ có thể trèo non lội suối khắp nơi hoàn toàn không để ý nguy hiểm.

"Tôi từ chối." Vương Nhất Bác đối với bộ dáng kia của anh cảm thấy có chút sợ hãi, vẫn kiên quyết nhìn lại anh: "Tôi có tự do của tôi, có một người đi theo sau, tôi sẽ cảm thấy bị giám sát."

"Em có quyền từ chối sao?" Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng.

"Tại sao không có? Tiêu tiên sinh!"

"Em đã ký khế ước, phải có đạo đức nghề nghiệp."

"Anh muốn giam cầm tôi?" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh, cảm thấy khó tin.

"Bởi vì em không đủ ngoan."

Vương Nhất Bác khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cũng thay đổi hờ hững, khinh thường: "Nhưng Tiêu tiên sinh, anh phải biết, con báo nhỏ có bị bắt thì vẫn là con báo nhỏ, không thể vì bị nhốt trong cũi mà biến thành con cừu nhỏ được."

Tiêu Chiến không nói gì, nâng cằm cậu, tay nắm chặt. Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt giao nhau như phóng lửa điện.

"Em có biết hay không, một con báo nhỏ không ngoan, bướng bỉnh, chỉ càng kích thích sự chinh phục của thợ săn thêm mãnh liệt?" Vừa nói, ngón tay Tiêu Chiến nhẹ như lông chim vuốt ve quét qua vành tai Vương Nhất Bác.

" Cám ơn khế ước vàng của anh." Vương Nhất Bác hoàn toàn không để ý tới anh, đẩy tay của anh ra, xoay người chuẩn bị vào phòng tắm: "Nhờ anh ra tay hào phóng, tôi đã trả hết được nợ."

Tiêu Chiến kéo cậu lại, làm cậu đứng yên trong ngực, ngưng mắt nhìn cậu: "Chỉ cần em ngoan ngoãn làm chồng của Tiêu Chiến anh, tất cả tiền của anh cũng là của em."

"Lừa gạt Vương tiên sinh, giả mạo Vương Hùng đều để lừa gạt tài sản sao?" Vương Nhất Bác cười lạnh: "Con báo nhỏ chỉ cần ăn no là tốt rồi, không cần tiền dư thừa."

"Em thích chọc giận anh như vậy sao?" Bàn tay Tiêu Chiến áp chế cái gáy của cậu, để cho cậu ngẩng đầu nhìn anh: "Em sẽ hối hận khi làm anh nổi giận."

Sắc mặt Vương Nhất Bác đột nhiên biến đổi, cảm giác được hạ thể của anh ta ngang nhiên chống đỡ sát cậu. Đáng chết, tên vạn năm động dục nam nhân này.

"Nhìn đôi môi đẹp như vậy nói ra lời khó nghe, sẽ làm thân thể cũng như tâm của anh đều trở nên nóng bỏng." Đôi môi Tiêu Chiến đến gần vành tai cậu, nhẹ nhàng thả nhiệt khí: "Cảm thấy sao?"

"Anh. . . . . . Biến thái!"

"Đúng, em rõ ràng đối với anh lạnh lùng như vậy, anh còn một lòng muốn em, thật sự có chút biến thái." Anh ngậm vành tai cậu, dùng đầu lưỡi khẽ liếm đường viền duyên dáng kia: "Có lẽ anh nên đi tìm bác sỹ tâm lý."

Lưỡi Tiêu Chiến ẩm ướt mang theo nhiệt nóng, khiến nửa người cậu gần như tê dại, cậu run lên, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng sức mạnh hai người cách xa, cậu hoàn toàn không đẩy được anh di chuyển một chút nào.

"Ký ức đêm qua quá tuyệt vời, để cho anh nhìn thấy em liền không nhịn được hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó."

"Lưu manh! Anh. . . . .Trong đầu chỉ có chuyện đó sao?" Mặt cậu đỏ lên, vừa xấu hổ vừa giận.

"Ha hả. . . . . ." Anh trầm giọng cười một tiếng.

Anh mặc dù đang cười nhưng trong đôi mắt không có một chút ý cười, ngược lại giống như bị chọc giận tới cực điểm, có vẻ điên cuồng, khiến Vương Nhất Bác kinh hãi, không khỏi co rúm lại một cái.

Cánh tay Tiêu Chiến rắn chắc như thép siết chặt cậu trong ngực, trong hơi thở của anh có mùi thuốc lá thoang thoảng làm cho đầu óc cậu có chút choáng váng. Khi đôi môi nóng bỏng của anh đoạt lấy môi cậu, cái lưỡi linh động cạy hàm răng của cậu ra, cùng phấn lưỡi của cậu dây dưa cùng một chỗ, cậu đột nhiên giật mình tỉnh lại.

" Tiêu Chiến. . . . . ."

"Gọi là chồng lớn, Darling, hoặc là anh yêu." Tay của anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi của cậu ra, kéo khóa quần xuống, một cái tay khác thỉnh thoảng xoa nắn cái mông của cậu, trong chốc lát toàn thân cậu đã trần truồng.

"Khốn kiếp. . . . . . Nếu như anh nghĩ muốn hưởng thụ quyền lợi, tối thiểu cũng phải chờ tôi tắm, ăn cơm no đã chứ?"

Thanh âm Vương Nhất Bác có chút thở gấp, tay của anh ta lưu lại ấn ký kích tình trên người cậu, khiến cảm giác cả người co rút đêm qua lại lần nữa hiện lên.

" Cơ thể của anh cũng đang đói bụng, muốn lấp đầy nó mới có thể suy nghĩ." Tiêu Chiến để tay trước ngực và thắt lưng cậu chậm chạp di chuyển, đầu lưỡi ấm áp mang theo trêu đùa, sức lực chế trụ cậu vô cùng lớn.

Khốn kiếp. . . . . . Vương Nhất Bác thấp giọng nguyền rủa anh, thân thể cũng đang bị anh trêu chọc mà trở nên mềm yếu, vô lực.

"Em cũng rất thích, không phải sao?" Tiêu Chiến ở bên tai của cậu phát ra hơi thở say mê, ngón tay thuận thế đi xuống, cảm thụ cậu mềm mại.

Vương Nhất Bác khẽ kêu một tiếng, thân thể nhạy cảm run lên.
Tại sao? Tại sao muốn cậu chịu loại hành hạ này? Khi nước mắt cậu sắp rơi ra từ hốc mắt, Tiêu Chiến chợt buông cậu ra, từng bước lui về phía sau, cậu giật mình nhìn anh.

Theo ánh mắt soi mói của cậu, anh từ từ cở quần áo ra, lồng ngực của anh vì thở dốc mà trở lên phập phồng, khi thân thể gần như hoàn mỹ kia trần truồng hiện ra trước mắt, cậu hốt hoảng vội vàng dời ánh mắt đi.

Cậu vừa định chạy đi, thân thể của anh đã đè lên. Anh hung hăng cắn môi của cậu, lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng của cậu, thô lỗ trở mình khuấy đảo hút lấy, khiến cậu không kịp hít thở.

"Ưm. . . . . ." Cậu đẩy anh, nhưng khi bàn tay cậu đặt lên da thịt bóng loáng rắn chắc của anh lại giống như bị hút lại, cuối cùng cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đặt mình bên dưới anh.

"Chỉ lúc này, em mới có thể ngoan một chút." Hạ thể Tiêu Chiến ép chặt vào cậu, để cho cậu cảm nhận lửa nóng dục vọng kia, nhưng lại chậm chạp không chịu tiến vào, nhưng mà chầm chậm di động phần eo, tương tự động tác hoan ái.

Đầu óc Vương Nhất Bác hoảng loạn thành đoàn, lửa nóng từ từ dâng lên, máu nóng sôi lên chạy toán loạn trong người, thân thể vừa động sẽ ma sát da thịt của anh, loại cảm giác đó càng làm cho cậu điên cuồng.

"Muốn anh sao?" Thanh âm của anh tràn đầy mê hoặc.

"Chẳng qua là... Bản năng của động vật..." Vương Nhất Bác dùng sức mở to hai mắt, duy trì một tia lý trí cuối cùng: "Chẳng qua là bản năng của động vật mà thôi, làm nhanh một chút, nói ít thôi. . . .. ."

Trước khi biết Tiêu Chiến cậu chỉ là người không muốn yêu, nên cho tới bây giờ cậu không muốn nói quá nhiều về chuyện yêu đương, bản thân không muốn tìm hiểu về phương diện này, trong lòng chỉ mong nhanh chóng học xong, nhanh chóng lớn lên, để được đi đến các nơi phong cảnh xinh đẹp trên thể giới.

Nhưng bây giờ cậu mới hiểu được, cậu vẫn là người địa cầu, đều có dục vọng, đối mặt với sự trêu đùa của người khác vẫn sẽ mặt đỏ tim đập nhanh.

"Em thật đúng là bướng bỉnh." Tiêu Chiến phun ra hai tiếng, tà tà cười một tiếng, đột nhiên nâng hai chân cậu lên, đi thẳng vào, Vương Nhất Bác phát ra mấy tiếng kêu rên không thể nghe thấy.

Mặc dù đã có kinh nghiệm đêm qua, nhưng lần nữa bị xâm phạm đau đớn vẫn vượt qua sự tưởng tượng của cậu.

"Còn đau sao?" Tiêu Chiến thoáng dừng lại động tác.

"Yên tâm, đau thôi không chết được." Vương Nhất Bác hít sâu một cái, sắc mặt tái xanh, nhưng không chịu yếu thế chút nào.

"A! Vậy anh cũng không phải thương hương tiếc ngọc nữa sao?" Tiêu Chiến lại bắt đầu luật động.

Vương Nhất Bác cắn chặc môi, hối hận tại sao mình phải cậy mạnh.

"Một lần lạ, hai lần dần quen, ba lần quen, bốn lần trở thành tự nhiên." Tiêu Chiến hôn lên môi của cậu, không cho phép cậu tự làm đau mình.

Vương Nhất Bác lúng túng xoay đầu. Anh ta rõ ràng thoạt nhìn ra vẻ đạo mạo, lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng tại thời điểm này lại rất hạ lưu.

Mặc dù không nên, nhưng lúc này Vương Nhất Bác không nhịn được lặng lẽ hy vọng Vương Khiết sớm thoát ly khổ hải một chút, cứ như vậy cậu có thể giải trừ cái cọc hôn nhân này, rời khỏi tên ác ma này, thoát khỏi cái loại hành hạ cả người này.

"Anh đã nói rồi, anh và em kết hôn là nghiêm túc, đừng chỉ nghĩ đến việc chạy trốn." Phát giác suy nghĩ của cậu lại không biết bay tới nơi nào, Tiêu Chiến cắn răng nghiến lợi nói.

"Chúng ta không có bất kỳ tình cảm nào, anh tại sao phải làm như vậy? Có rất nhiều người so với tôi đẹp hơn, so với tôi hấp dẫn hơn, anh tùy tiện tìm cũng có thể tìm được một đống lớn, tại sao nhất định cứ phải là tôi?" Vương Nhất Bác mất khống chế chất vấn.

"Sau này không bao giờ ... cho phép nói lời như thế nữa."

Tiêu Chiến cắn cổ cậu: "So với em xinh đẹp, so với em hấp dẫn, so với em thú vị? Người như thế có rất nhiều, đáng tiếc họ đều không phải là em."

Vương Nhất Bác nghe vậy cực kỳ khiếp sợ. Anh đang nói cái gì? Bọn họ không phải là người xa lạ sao? Là bởi vì ích lợi mới kết hợp, tại sao ánh mắt cùng lời nói của anh khiến cho cậu có ảo giác bản thân được coi trọng?

Cậu quyến rũ, nóng bỏng, cậu kháng cự, cậu quật cường, toàn bộ khiến Tiêu Chiến hãm sâu trong đó, anh từ từ mất khống chế, dốc hết sức lực toàn thân tái diễn động tác xuyên qua, điên cuồng muốn cho hai người hòa làm một.

"Nhất Bác . . . . . Em khiến anh. . . . . . Sắp phát điên rồi. . . . . ." Tiêu Chiến liếm cắn vành tai cậu, thấp giọng gào thét.

"Ưm. . . Khốn kiếp. . . "Cậu cũng bị anh kịch liệt đụng ép sắp điên rồi, trước mắt toàn sao sáng.

"Chúng ta. . . . . . Quả nhiên là một đôi. . . . . ."

Cùng với một cái va chạm toàn lực cuối cùng của Tiêu Chiến, cả người Vương Nhất Bác run run, liều mạng thở hổn hển. Khi dục vọng lên tới đỉnh điểm, trận hoan ái kịch liệt này mới ngừng nghỉ.

Cả người cậu bủn rủn, mềm nhão như bùn, ngay cả ngón chân đều không muốn động một cái. Tiêu Chiến ôm thật chặt cậu, nặng nề thở dốc.

"Khốn kiếp. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Cậu yếu ớt mắng: "Tôi muốn tắm. . . . . ."

Anh cười một tiếng, đứng dậy chặn ngang ôm lấy cậu: "Chồng em vui lòng giúp sức."

"Này!" Vương Nhất Bác kinh hãi: "Tôi muốn tự mình tắm! Buông tôi xuống!"

"Chồng nhỏ à, anh còn chưa ăn no đâu, làm sao có thể buông em ra?" Anh ôm cậu sát lại, lần nữa dán lên dục vọng của mình.

"Cầm thú! Vạn năm động dục! Anh sớm muộn cũng sẽ chết ở trên giường!" Vương Nhất Bác cảm giác sâu sắc sợ hãi, luống cuống tay chân giùng giằng.

Chỗ sâu nhất trong mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia dịu dàng. Chẳng qua là dịu dàng kia ẩn núp quá sâu, sâu đến Vương Nhất Bác căn bản không có cơ hội phát hiện. Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác từ từ trong giấc mộng tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn vô lực, giống như xương cốt toàn thân đều biến mất.

Đầu cậu đau nhức, miệng cũng khát khô, cả thân thể nặng nề không chịu nổi, vì vậy cậu lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Bên tai có hơi nóng thổi lất phất, làm cậu thấy hơi ngứa.

Cậu nhíu mày một cái, lần nữa mở mắt ra, phát hiện trước mắt hình như có một bức tường, nóng bỏng, hết sức bóng loáng.

Cậu từ từ nhìn kỹ đồ vật trước mắt, lấy tay đâm đâm, đầu còn có chút hôn mê. Kỳ quái, cậu đang ôm cái gối khi nào lại trở thành giống như người thật vậy? Lúc cậu đang nghi ngờ, chợt có một cái bắp đùi nặng nề đè lên eo của cậu, khiến cậu đau kêu thành tiếng, cậu bỗng nhiên trợn to hai tròng mắt, mới phát hiện trên người mình đang bị một con bạch tuộc cực lớn quấn lấy.

Tiêu Chiến cái tên Rùa Đen khốn kiếp, tối hôm qua không biết uống bao nhiêu canh gà tinh, hay là ăn nhân sâm đại bổ hoàn của ai, đem cậu hành hạ cả đêm.

Hiện tại, Vương Nhất Bác cuối cùng hiểu một chuyện, người trong thời kỳ động dục tuyệt đối không thể trêu chọc, nhất là Tiêu Chiến không có nhân phẩm lại hạ lưu, tinh trùng thượng não này.

Mặc dù toàn thân đau đến vỡ vụn, cậu cũng cố gắng hết sức nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh, vì sợ đánh thức anh, cậu sử dụng tốc độ con rùa bò xuống giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa qua loa, sau đó vội vàng mặc quần áo tử tế, rón ra rón rén chuẩn bị rời đi. Tay của cậu mới vừa chạm vào nắm cửa, Tiêu Chiến trên giường lười biếng trở mình một cái, sửa lại một chút tóc lộn xộn, ngáp dài một cái hướng cậu chào hỏi:
"Chào buổi sáng."

Vương Nhất Bác cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm anh:"Chào"

"Lại muốn chạy trốn sao?" Vừa nói, anh dựa vào đầu giường, đưa tay lấy thuốc lá đặt ở đầu giường.

"Đúng thì thế nào?" Vương Nhất Bác càng thêm tức giận, ánh mắt híp lại như thước kẻ nhìn chằm chằm túi thuốc trên tay anh.

"Không sao." Tiêu Chiến mỉm cười một cái nhìn cậu, đem bao thuốc đặt lại chỗ cũ, nhanh chóng xuống giường, trực tiếp trần truồng đi vào phòng tắm."Chẳng qua anh sẽ chạy cùng em."

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, tự mình xuống lầu, trong lòng nguyền rủa anh tốt nhất ở trong phòng tắm trượt chân, té thành tàn phế, không bao giờ ...làm được chuyện hay kia nữa.

Vừa mới chuẩn bị bữa ăn Hứa tẩu thấy Vương Nhất Bác xuống lầu, cười chào cậu: "Cậu chủ nhỏ, chào."

"Chào."

"Bữa sáng đã xong, cậu muốn ăn luôn không ạ?"

"Không, tôi muốn chạy thể dục trước." Mặc dù xương cốt toàn thân đau nhức nhưng cậu vẫn có ý định hoạt động một chút.

Bởi vì chụp ảnh phong cảnh xung quanh là công việc tiêu hao thể lực hạng nhất, cho nên Vương Nhất Bác từ nhỏ liền bắt đầu có kế hoạch tiến hành rèn luyện thể lực. Vì trong nhà không có tiền mua máy tập chạy cho nên cậu phải sử dụng phương pháp chạy bộ để rèn luyện thân thể.

Cậu vừa chạy, vừa căm giận mà suy nghĩ, Tiêu Chiến một ngày nào đó tôi muốn đạp anh từ trên giường ngã xuống đất.

Núi Hướng Dương sáng sớm, không khí quả nhiên so với nội thành trong lành gấp mấy lần. Chạy bộ trên đường mòn trong hoa viên, Vương Nhất Bác càng thêm khắc sâu cảm nhận cái gì gọi là khu nhà cấp cao, cậu đã chạy mười mấy phút đồng hồ, cũng vẫn chưa hết đường mòn quanh co khúc khuỷu trong vườn hoa. Không biết muốn chạy một vòng quanh cả tòa nhà lớn này cần tốn bao nhiêu thời gian .

Cậu nghe Tiêu Chiến nói qua, Vương Khiết vô cùng coi trọng phong thủy, nhà này căn cứ theo đề nghị của một đại sư phong thủy xây thành, thật sự có công hiệu bình an, tiền tài, sức khỏe cho gia chủ sao? Vương Khiết bây giờ còn không phải là đang bệnh nằm giường sao? Hơn nữa những người thèm muốn tài sản của ông, cũng không phải như hổ rình mồi sao? Tất cả loạn trong giặc ngoài không thiếu. Có lẽ người càng có tiền, càng tin tưởng những thứ môn đạo này.

Vương Nhất Bác vừa nghĩ, vừa lau mồ hôi vào nhà, chuẩn bị xông vào nhà tắm rồi đi học.

Trong phòng ăn, Tiêu Chiến vốn đang nhàn rỗi xem báo, thấy Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn, liền ném cho cậu một xấp giấy:
" Xem một chút, em nghĩ nên đi nơi nào?"

"Đây là cái gì?" Vương Nhất Bác không hiểu xem qua, phát hiện là tài liệu du lịch các nước Thụy Sĩ, Pháp, Zehder, Bắc Âu, Nam Mĩ, Canada.

"Đi du lịch cho tuần Trăng mật." Giờ phút này Tiêu Chiến đã khôi phục bộ dáng cao ngạo lãnh đạm.

"Á!" Trong miệng anh cũng đều biến thành. . . . . . Vương Nhất Bác liếc anh một cái: "Tôi không phải ra vẻ vui mừng phấn khởi chứ?"

"Nếu như em thích như thế."

Anh uống lộn thuốc gì vậy, lại muốn mang cậu đi du lịch trong tuần trăng mật? Mặt trời mọc phía tây sao, hay là bầu trời bị nhuốm đỏ rồi? Hay là. . . . . . tên đầu động vật biến thái này lại nghĩ ra mánh khoé tính toán chỉnh cậu? Nếu như là người khác mời cậu, cậu nhất định sẽ hưng phấn nhảy dựng lên.

Mọi nơi kia chỗ nào cũng là nơi cậu mơ ước đến từ lâu, có rất nhiều cảnh đẹp, Thánh Địa, cậu trước kia chỉ được nhìn trên TV hoặc trong ảnh, chưa bao giờ có cơ hội chính mắt thưởng thức, tự mình chụp ảnh lại.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới cùng đi với tên này, cậu nhịn không được cả người bỗng rét run, nghĩ đến anh như vậy nhất định là muốn đầu tư để chiếm được lợi ích, cậu càng thêm ngán.

Vương Hùng ngoài ý muốn qua đời có thể cũng không phải là chuyện xấu, ít ra còn không phải nhìn thấy bộ mặt đích thực của tên xấu xí này. Hừ! Gian thương, đừng nghĩ đến việc cố gắng mua chuộc cậu.

Chỉ cần Vương Khiết vừa chết, cậu liền lập tức cùng anh chia tay: "Anh không cần hao tổn tâm huyết như vậy." Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh.

Tiêu Chiến đặt tờ báo xuống, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu.

"Tôi nói, anh không cần cố ý lấy lòng tôi, tôi sẽ không gây trở ngại bất kỳ kế hoạch nào của anh, đã gia hạn khế ước, tôi sẽ thực hiện tới cùng." Vương Nhất Bác thở dài: "Anh cho rằng tôi tối ngày hôm qua không trở về ăn cơm là do cùng anh tranh hơn thua sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?" Tiêu Chiến nhíu mày.

" Quên đi, nói anh cũng không hiểu." Vương Nhất Bác chấp nhận cúi đầu.

"Sáng sớm hôm qua, anh thật sự có một hội nghị quan trọng." Tiêu Chiến nghiên cứu nét mặt của cậu, chợt mở miệng. Đây là lần đầu tiên anh đặc biệt giải thích một chuyện với một người khác.

"Đủ rồi! Anh biết tôi vì sao ngay hôm qua tức giận không? Anh thật sự nghĩ tôi rất quan tâm việc ngày thứ hai sau khi kết hôn không có ai làm bạn sao?" Vừa nghĩ tới chuyện sáng sớm hôm qua, Vương Nhất Bác không nhịn được nắm chặt quả đấm, tim phát đau .

Tiêu Chiến nhăn mặt, cau chặt chân mày. Vương Nhất Bác đập một phát vào bàn, tức giận xoay người muốn rời đi.

Anh một tay nắm lấy tay cậu: "Đợi một chút!"

"Chúng ta không có gì phải nói."

"Là bởi vì khoản tiền kia?" Nếu như không phải là bởi vì anh bỏ lại cậu đi làm, vậy cũng chỉ có một nguyên nhân khác, Tiêu Chiến không ngu ngốc, lập tức nghĩ tới một chút.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, cắn chặc đôi môi. Một đêm sau khi hưởng vui sướng, đem tiền ném cho cậu, anh ta coi cậu là cái gì? Bán mình sao? Đây là sự sỉ nhục cả đời của cậu.

"Anh chỉ muốn giúp em mau chóng giải quyết vấn đề khó khăn đó." Tiêu Chiến thở dài.

Anh đúng là đã là một chuyện ngu xuẩn nhất. Lúc đầu anh muốn trực tiếp chuyển khoản cho tên khốn nhiếp ảnh gia kia, nhưng lại băn khoăn Vương Nhất Bác sẽ nghĩ mình giả nhân nghĩa tự mình giải quyết nên mới. . . .. . .. . Aizz!

"Là anh lựa chọn phương thức không đúng." Anh than thở lần nữa: "Thật xin lỗi."

Nghe được anh nói xin lỗi, Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh. Một Tiêu Chiến luôn cao ngạo, nay lại cúi đầu nhận sai, thật sự đáng quý đây.

Cậu có chút hoảng hốt xoay đầu, ngồi xuống bàn ăn lần nữa.

"Chọn địa điểm du lịch đi. Mang theo máy ảnh của em, chúng ta lập tức lên đường." Tiêu Chiến đề nghị.

"Thật ngại, hôm nay tôi phải đi học." Vương Nhất Bác nhún vai một cái, đem đống giấy ném qua một bên, bắt đầu ăn sáng.

Thật tốt, Hứa tẩu chuẩn bị bánh mì nướng bơ mà cậu thích ăn nhất.

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhìn cậu liếm hết toàn bộ bơ xung quanh, chỉ còn lại bánh mì, sau đó nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bánh mì nướng bơ ở trước mặt anh.

Tiêu Chiến nhíu mày một cái, vẫn là đem phần bữa sáng kia của mình cho cậu.

"Cám ơn!" Từ khi biết nhau đến nay, Vương Nhất Bác lần đầu tiên đối với anh nở nụ cười thật lòng.

Sau đó, cậu liếm hết bơ xung quanh, để lại vỏ bánh mì trơ trọi, cuối cùng còn liếm liếm ngón tay của mình.

"Ăn quá nhiều bơ không tốt cho sức khỏe." Tiêu Chiến giơ tay nâng mắt kính lên, trầm giọng nói.

"Hút quá nhiều thuốc cũng không tốt cho sức khỏe." Vương Nhất Bác cầm cốc sữa tươi lên, mở to miệng ừng ực uống. Đặt xuông cậu vội vàng chạy ra cửa, cậu sắp muộn rồi.

Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn vào giữa ngón trỏ cùng ngón giữa trên tay phải mình, bởi vì anh hút thuốc mà có chút ố vàng.

Vương Khiết cùng Vu Bân từng nhiều lần khuyên anh cai thuốc, anh đã muốn cai thuốc nhưng những khi có phiền não anh sẽ lại hút thuốc. Gương mặt lạnh lùng của anh trong nháy mắt đường cong trở nên nhu hòa.

Cậu nhanh như vậy đã phát hiện anh có thói xấu này sao?

Nói cách khác, cậu đối với anh không phải vô tình như người miệng sao? Tâm tình Tiêu Chiến chợt trở nên rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro