Bí mật của lão Boss - chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp, Trác Thành nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Này, cậu tóm lại là có chuyện gì thế?"

"Chuyện gì?" Vương Nhất Bác giả vờ không hiểu.

"Cậu ít giả vờ!" Trác Thành hung hăng đấm vai cậu một cái: "Như thế nào vừa mừng rỡ kết hôn lại bỏ chạy đi học? Chẳng lẽ Tiêu Chiến chưa nói muốn dẫn cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?"

"Có." Mặc dù không biết trong hồ lô của anh ta rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng sáng sớm hôm nay anh ta quả thật muốn mang cậu ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.

"Oa, thật tốt!" Trong mắt Trác Thành tràn đầy mơ ước, lập tức hung hăng lườm cậu: "Vậy tại sao cậu không đi, ngược lại còn chạy tới trường học?"

" Trác Thành, cậu không phải bị ngu, tớ chỉ là thế thân, không thể say mê như thật trong đó được." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cái: "Nếu như tớ quên thân phận của mình, cuối cùng mới thật sự thảm."

Ánh mắt Trác Thành nhanh như chớp đảo qua đảo lại, như suy nghĩ điều gì hỏi: "Cậu thật sự cho là bản thân chỉ là một thế thân?"

Trác Thành ác độc cười trộm, khó được thấy tiết mục tình yêu đặc sắc này, hắn nhất định phải xem thật kỹ cho thỏa mãn.

"Này, trên cổ cậu có gì vậy?" Trác Thành giống như phát hiện đại lục mới nhỏ giọng kêu lên:"Có phải cậu bị muỗi đốt không? Thật là nhiều điểm đỏ à!"

"A!" Vương Nhất Bác theo bản năng đưa tay che cổ áo, mặt đỏ bừng. Cậu đã cố ý mặc áo trong cao cổ, chẳng lẽ vẫn còn bị phát hiện?

Đáng chết! Đều do tên Vampire đó, không nên ở trên người cậu lưu lại "Dấu vết yêu" gì gì đó, còn cắn toàn thân cậu.

"Ha hả a. . . . . ." Trác Thành ghé sát cậu cười trộm, đâm đâm vào hông cậu: "Còn làm vẻ mặt lãnh đạm nói cậu chỉ là một thế thân, thật ra thì các cậu đã "Như vậy, như vậy" đi? Thành thật khai báo, cậu có phải đã không còn là xử nam?"

Trác Thành vỗ vỗ vai của cậu: "Ôi, đạo lý tình yêu hiển nhiên này, huống chi đều đã là phu phu rồi, còn có gì mà phải thẹn thùng?"

Vương Nhất Bác che lỗ tai, dứt khoát không để ý đến hắn nữa.
---
"Cậu chủ lớn, có thư của cậu chủ nhỏ." Hứa tẩu đem một phong thư đưa cho Tiêu Chiến trong thư phòng. Tiêu Chiến khó có được ngày không đi làm, ở nhà làm việc.

" Đặt lên bàn là được rồi, cảm ơn chị." Hứa tẩu để thư xuống sau liền rời đi.

Tiêu Chiến nhìn phong thư một cái, cũng không định xem thư, nhưng mà, khi anh nhìn thấy phía dưới phong thư. Nhìn thấy một chữ ký đặc biệt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo. Là Trương Đại Lâm gửi tới. Anh cầm phong thư nặng trịch lên, từ bên trong lấy ra xem là một xấp hình. Anh cầm lên định mang vất đi, do dự liên tục, cuối cùng vẫn không vất đi.

Năm phút đồng hồ sau, anh bấm điện thoại nói: "Vu Bân, đến nhà tớ một chuyến được không?"

Sau giờ lên lớp, vì buổi chiều Vương Nhất Bác và Trác Thành không có tiết nên hai người cùng nhau ra về. Khi cậu đi tớ cổng, một xe BMW màu đen đứng ở phía ngoài cổng trường, đứng bên cạnh xe càng làm người khác chú ý hơn là một người con trai khôi ngô tuấn tú.

Vương Nhất Bác không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là âm hồn không tiêu tan! Cậu thật vất vả mới cao hứng được một lát, thế mà người này lại xuất hiện.

"Cùng đi ăn cơm đi?" Tiêu Chiến vẫy tay với cậu mỉm cười.

Vương Nhất Bác định xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Trác Thành lôi kéo, trực tiếp áp tải đi đến phía Tiêu Chiến.

"Tiêu tiên sinh, bạn tôi vừa khó tính lại hay giận dỗi này giao lại cho ngài, coi trọng cậu ấy."

"Cám ơn." Tiêu Chiến đương nhiên mà đón lấy, cũng đem Vương Nhất Bác nhét vào trong xe, không để ý tới giãy giụa phản kháng của cậu.

Sau anh xoay người, nho nhã lễ độ nói với Trác Thành: "Em là Trác Thành?"

"Anh biết em?" Trác Thành có chút vui mừng, không khỏi ra vẻ bộ dáng xấu hổ.

"Em là Trác Thành, bạn thân duy nhất của Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến mỉm cười nói: "Cùng đi ăn cơm? Anh mời."

"Em thật sự rất muốn đi cùng." Hắn mở to mắt đảo quanh, cuối cùng vẫn là vậy tay: "Đáng tiếc làm kỳ đà cản mũi sẽ bị sét đánh , em lại rất sợ chết, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình đi về."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, ngồi vào xe, thuận tiện thay Vương Nhất Bác vẫn còn đang tức giận thắt chặc giây an toàn, mới vẫy tay tạm biệt Trác Thành.

"Anh hôm nay rất rảnh rỗi sao?" Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, lạnh lùng châm chọc nói.

"Vì em, anh có thể bất cứ lúc nào cũng rảnh rỗi." Anh rất tự nhiên trả lời như vậy.

Vương Nhất Bác hừ một tiếng. Nói hay hơn hát, ai tin?

"Đi ăn món Pháp được không?" Tiêu Chiến đề nghị.

"Không muốn."

"Món á?"

"Không muốn."

"Vậy món Nhật? Món Hàn?" Anh rất kiên nhẫn hỏi.

"Cũng không muốn."

"Vậy em quyết định đi tới nơi nào ăn." Tiêu Chiến cuối cùng cũng không có cách ứng phó với một người đang giận dỗi, anh vẫn không có kinh nghiệm gì.

Trước giờ, lúc gặp gỡ, kết giao, đều là người lấy lòng anh, nhưng mà, ngoại lệ như Vương Nhất Bác ngược lại khiến anh cảm thấy thích.

Vương Nhất Bác cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, dù sao vừa nhìn thấy anh, cả người cậu liền cảm thấy có cái gì không đúng. Anh và cậu rõ ràng không có bất kỳ tình cảm nào, tại sao anh ta còn phải dây dưa với cậu như vậy? Đã liên tục thanh minh với anh, cậu sẽ không làm trở ngại kế hoạch vơ vét tiền của anh, hai người đều tự có cuộc sống riêng của mình, anh còn có cái gì không yên lòng? Không nên làm xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của cậu.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác suy nghĩ, giảo hoạt nói: "Vậy. . . . . . Đi ăn quán ven đường là được rồi."

Người như Tiêu Chiến sống an nhàn sung sướng, trên người mặc trang phục trên trăm vạn, khẳng định ngay cả quán ven đường là cái gì cũng không biết, tưởng tượng anh ta ở nơi đó vừa lúng túng vừa xấu hổ, Vương Nhất Bác cười trộm không dứt ở trong lòng.

Lấy tiền đập tôi? Tốt, tôi sẽ dạy anh kiến thức về cuộc sống của dân chúng bình thường. Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn một chút tiểu nam hài đang cười trộm không dứt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cậu thật đúng là một tiểu hài tử a.

"Trời rất nóng, em nhất định phải ăn quán ven đường?"

"Xác định!" Vương Nhất Bác mãnh liệt gật đầu.

Tiêu Chiến, người nhất định phải xấu hổ rồi.

Nhưng mà, kết quả lại làm Vương Nhất Bác thất vọng. Cậu lộn xộn gọi một đống đồ lớn, có bánh ống, gà rán, kem xoài, đậu phụ thối, miến hàu, muốn nhìn bộ dáng Tiêu Chiến bị làm khó.

Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có một nam nhân phong độ mặc quần áo cao cấp thoải mái ngồi ở giữa quán ăn vặt, cũng không hoảng không vội, ăn đậu phụ thối.

Không chỉ có Vương Nhất Bác trợn mắt há hốc mồm nhìn, những khách hàng khác cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Vương Nhất Bác không nhịn được len lén giậm chân, tại sao không thể thành công làm anh xấu hổ một lần?

"Khi còn bé, anh đã từng ở nơi khó khăn hơn rất nhiều, ăn những món kém hơn rất nhiều." Tiêu Chiến chợt nói như vậy.

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh. Tiêu Chiến khẽ mỉm cười với cậu.

Cậu chột dạ cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Tiêu Chiến chỉ là đứa nhỏ được Vương Khiết nhận nuôi, trước khi vào nhà giàu có thế lực, anh chỉ là một cô nhi.

"Thật xin lỗi. . ." Cậu lẩm bẩm.

"Đứa ngốc." Tiêu Chiến xoa đầu của cậu: "Những thứ thức ăn này dù không lịch sự nhưng thật sự rất ngon, cũng rất có vị tình người."

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu một cái. Cậu thích loại không khí náo nhiệt này, không thích nhà hàng cao cấp làm cho người ta cảm thấy mất tự nhiên. Có lẽ, cậu thật không thích hợp trong xã hội thượng lưu đi?

"Buổi chiều chuẩn bị đi nơi nào chơi? Hoặc là đi du lịch ngắn một lần? Anh lái xe." Tiêu Chiến đề nghị.

"Anh. . . . . . Nếu như có thời gian, sao không đi bệnh viện thăm Vương tiên sinh đi?" Vương Nhất Bác không khỏi cau mày.

"Ông không cần người thăm."

"Anh nói gì vậy?" Nghe được anh ta trả lời lãnh đạm như thế, Vương Nhất Bác rất tức giận.

"Sự thật chính là như thế, coi như đi, ông cũng không gặp em." Tiêu Chiến nâng kính, chậm rãi nói.

Đúng là, cậu ngày hôm qua đi bệnh viện, nhưng bác sĩ chính nói Vương Khiết không muốn gặp bất kỳ ai.

"Nhưng mà. . . . . .Không có ai là không cần người ở bên, nhất định ông hiện tại rất cô độc, rất tịch mịch, ông có đồng ý gặp anh hay không là một chuyện, tấm lòng tận tâm của hậu bối lại là một chuyện." Vương Nhất Bác có chút kích động nói, cậu có thời gian liền chạy đến bệnh viện, để thăm ba, cũng là để thăm Vương Khiết.

Tình trạng vết thương của ba đã từ từ chuyển biến tốt, mặc dù mẹ cùng anh trai đều nói không cần cậu bận tâm tiền thuốc men, nhưng cậu vẫn đem tiền tiết kiệm để mua máy ảnh cao cấp giao mẹ. Mặc dù đã sớm biết cậu chỉ là một cô nhi được nhận nuôi, nhưng cậu vẫn coi hai người là ba mẹ ruột thịt, hơn nữa, so với ba mẹ đẻ vất bỏ cậu, hai người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ cậu lớn lên, cho cậu một gia đình ấm áp, không phải là càng cần hiếu kính sao?

Tại sao Tiêu Chiến được Vương Khiết coi là người thừa kế lại tuyệt tình như vậy? Anh quả nhiên là tên vô tình vô nghĩa khốn kiếp.

Bởi vì Tiêu Chiến bây giờ không lay chuyển được Vương Nhất Bác, không thể làm gì khác hơn là mang cậu đi tới bệnh viện. Kết quả đúng như lời Tiêu Chiến nói, Vương Khiết không chịu gặp bọn họ.

" Tại sao phải như vậy chứ?" Trên hành lang, Vương Nhất Bác hoang mang cắn môi.

Cậu bây giờ không thể hiểu những người có tiền này, làm sao ngay cả ngã bệnh cũng kỳ quái như thế, người đang lúc ốm đau không phải là càng suy yếu càng khát vọng tình thân sao? Tại sao Vương Khiết không muốn có người bầu bạn? Hay là. . . . . .Ông biết cậu là giả danh? Vương Nhất Bác vì thế cảm thấy ưu tâm lo lắng.

"Tính của ông vẫn cứ như thế." Tiêu Chiến xoa đầu cậu: "Cá tính của ông quá mức kiên cường, luôn hy vọng ở trước mặt mọi người thấy mình có hình dáng hoàn mỹ nhất, cho nên không muốn bị người khác thấy dáng vẻ suy yếu vô lực lúc ngã bệnh, kể cả người thân cũng không muốn."

"Như thế không phải sống rất khổ cực sao?" Không biết tại sao, mặc dù chỉ gặp Vương Khiết có một lần, Vương Nhất Bác lại phá lệ quyến luyến đối với lão nhân gia này, vừa nghĩ tới ánh mắt kia lúc nhìn cậu tràn đầy kích động, khiến cậu đau lòng không dứt.

"Được rồi, tới cũng đã tới, chúng ta cũng nên đi thôi?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tôi đi thăm ba tôi một chút." Vương Nhất Bác từ trong tay của anh giãy giụa thoát ra, xoay người đi về phía một hành lang dài khác.

Tiêu Chiến thở dài, nghĩ thầm vậy cũng coi như ba chồng của anh, vì vậy liền đi theo cậu tới khu phòng bệnh bình thường.

Khi hai người đi qua một gian phòng bệnh vừa lúc cửa phòng mở ra, có người đi ra, người nọ vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, giật mình mở miệng gọi một tiếng.

" Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác dừng bước lại, "Sư mẫu? Cô sao lại ở đây?"

Người phụ nữ trung niên mái tóc có chút rối tung, ánh mắt sưng đỏ chính là vợ của Trương Đại Lâm – Hồng Châu.

Đôi môi Hồng Châu run rẩy, bước nhanh đi tới trước mặt cậu, vung tay tát cậu một cái thật mạnh, khiến Vương Nhất Bác lảo đảo, suýt nữa té lăn trên đất.

"Sư mẫu?" Vương Nhất Bác khiếp sợ nhìn bà, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy.

"Phi! Cậu còn có mặt mũi gọi tôi là sư mẫu? Hồ ly tinh! Chuyên quyến rũ, đồ đê tiện, tôi muốn đánh chết cậu!" Hồng Châu không khống chế được cảm xúc, lại muốn nhào tới, thật may Tiêu Chiến kịp thời đuổi tới ngăn cản.

Những phòng bệnh khác cũng mở cửa ra, bệnh nhân cùng thân nhân nhao nhao quây xem náo nhiệt.

"Cô sao lại nói vậy?" Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Nói gì thích chụp ảnh, chẳng qua là kỹ xảo quyến rũ đàn ông của cậu đi? Chơi đã Trương Đại Lâm nhà ta liền một cước đá văng, trèo được cành cao đi! Trương Đại Lâm háo sắc tôi thừa nhận, nhưng cậu vì sao còn đả kích ông ấy, bức tử ông ấy?A___ trời ơi, bảo tôi sau này biết sống thế nào a?" Hồng Châu kích động quỳ gối trên sàn nhà lớn tiếng khóc.

"Bức tử ông ta?" Vương Nhất Bác kinh hãi, không để ý Tiêu Chiến ngăn cản, vọt tới Hồng Châu trước mặt ôm lấy hai vai của bà hỏi: "Trương tiên sinh ông ta thế nào? Tôi làm sao có thể bức tử ông ấy?"

Là ông ta thiếu chút nữa bức tử tôi được không? Tôi lúc nào thì đi quyến rũ ông ta? Là ông ta tự chụp hình tôi, tôi cũng thiếu chút nữa bị ông ta hù chết. Nhưng những lời này một câu Vương Nhất Bác cũng không nói ra ngoài miệng.

"Bây giờ còn giả bộ không có việc gì sao, không phải cậu sai khiến thì là ai? Đại Lâm đã nói tất cả, đã nói tất cả, ô. . . . . ."

"Tôi sai khiến?" Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, cậu lúc nào thì đã làm chuyện như vậy: "Trương tiên sinh ở bên trong? Ông ta không chết đúng không?"

"Tay của ông ấy bị phế, có khác gì đã chết? Sau này tôi sống làm sao bây giờ? Oa. .. .. . " Hồng Châu lên tiếng khóc rống.

Vương Nhất Bác buông bà ra, xoay người chuẩn bị đẩy cửa phòng phía sau bà ra. Trương Đại Lâm nhất định đang đang ở bên trong.

"Không được vào." Tiêu Chiến lập tức bắt lấy cậu.

"Tôi muốn xem ông ta thế nào, mặc dù không phải tôi làm." Vương Nhất Bác khóa chặc chân mày nói.

"Không có gì đẹp mắt. Tay phải bị phế." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

Vương Nhất Bác lần nữa khiếp sợ: "Phải . . . . .Anh?"

"Đúng, là anh."

Sau khi nhận được những bức hình kia, anh nhờ Vu Bân điều tra chuyện này, cũng giao phó cậu ta "xử lý" tốt vụ này.

Hồng Châu cũng ngừng khóc thút thít, hoảng sợ nhìn người con trai lạnh như núi bằng ở trước mặt, bị ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chăm chú, bà cũng không có gan thét lên.

"Tại sao?" Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.

Tại sao có thể như vậy? Cuộc đời cậu bị phá hủy cũng thôi đi, chẳng lẽ người liên tới cậu cũng bị phá hủy trong tay người này sao? Trương Đại Lâm cho dù có lỗi, cũng không cần phế tay của ông ta. Đối với một nhiếp ảnh gia mà nói, tay bị hủy, còn có thể làm cái gì?

Huống chi là cậu có lỗi trước, cậu không nên làm mất phim ảnh quan trọng như vậy.

"Ông ta làm chuyện không nên làm, xâm phạm người không nên phạm, như thế mà thôi." Tiêu Chiến đút tay vào túi quần, lạnh lùng đứng nghiêm.

"Như thế mà thôi? Như thế mà thôi anh lại phế tay của ông ta? Mạng người anh coi là cái gì? Cuộc sống người khác ở trong mắt anh là gì? So một con kiến còn không bằng sao? Anh cho rằng mình là ai? Chúa tể muôn loài hay là Thượng Đế? Anh luôn như vậy, luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng!" Vương Nhất Bác giận đến cả người phát run, thanh âm cũng thay đổi khàn khàn.

Khóe miệng Tiêu Chiến co quắp một cái, chăm chú nhìn cậu thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng cô độc mà kiên quyết. Vương Nhất Bác nắm chặt quả đấm từ từ buông ra, trợt ngồi ở trên sàn nhà. Khốn kiếp! Anh cái tên đại khốn kiếp này.

----

Bên trong phòng ăn Vương gia, bên cạnh bàn ăn đá cẩm thạch giống như tối hôm qua ngồi đầy người.

"Chồng Tiêu Chiến hôm nay sẽ lại không có ở đây chứ?" Hạ Vũ quái gở nói.

"Quả thật không coi chúng ta ra gì."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Xem ra sau này cái nhà này cũng không cần những người như chúng ta đặt chân tới rồi."

"Đúng vậy, cậu ta tự cao tự đại còn hơn cả Hoàng đế, sợ rằng chúng ta ba quỳ chín gõ cũng không mời nổi."

Mỗi người một câu chậm chọc khiêu khích, chê cười nói.
Vậy mà Tiêu Chiến vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, mặt không biến sắc. Một lát sau, mọi người thấy anh không có phản ứng, vì vậy dần dần im lặng.

Đợi bọn họ không lên tiếng nữa, Tiêu Chiến coi như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hứa tẩu, ăn cơm."

"Vâng." Hứa tẩu xoay người phân phó phòng bếp mang thức ăn lên.

" Tiêu Chiến. . . . . ." Em rể Vương Khiết lại cậy già lên mặt, nhưng mà chưa có nói hết câu, liền bị Tiêu Chiến lạnh lùng trừng mắt, khiến ông ta tức giận chỉ có thể nắm chặt cây gậy.

" Thân thể Nhất Bác không thoải mái, hôm nào sẽ cùng các vị ăn cơm sau." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

Mọi người im lặng không nói gì. Thời điểm Tiêu Chiến lấy khăn giấy lau miệng, mỉm cười một cái. Muốn trở thành người thừa kế Vương gia cùng chồng nhỏ của Tiêu Chiến, tuyệt không phải chuyện đơn giản như vậy.

Tâm tình Vương Nhất Bác đang không tốt. Theo bản năng cậu viết vô số tên Tiêu Chiến lên giấy, sau đó lại đếm từng chữ từng chữ. Gã xấu xa, ghê tởm. Tại sao nhiều ngày như vậy không liên lạc với cậu? Chẳng nhẽ anh không quan tâm một chút nào tới cậu nữa sao?

Đã như vậy, anh trước kia nói những lời đó với cậu làm gì, làm những chuyện đó làm gì, hại cậu tự mình đa tình, cho là anh có thể, có lẽ, hay là, đại khái là anh có chút thích cậu, mặc dù tỷ số so với có tuyết mùa hè còn thấp hơn. Kiêu căng ngạo mạn, lộng quyền độc hành, tham tiền háo sắc, coi sinh mạng người khác như trò đùa, Tiêu Chiến là người cực kỳ thối, cực kỳ cực kỳ thối, thối thối thối nhất trên thế giới này.

"Này, cậu muốn bẻ gãy bút." Trác Thành ngồi ở đối diện ôm sách có ý tốt nhắc nhở cậu.

Vương Nhất Bác buồn bực cắn chặc đôi môi. Đã qua năm ngày, ngay cả cái bóng của Tiêu Chiến cũng không xuất hiện, lẽ nào lại như vậy.

Tuần này là cuối kỳ thi. Nhưng trừ thi ra, hiện tại lại thêm một bóng người nhiễu loạn lòng của cậu, khiến cậu đã phiền càng thêm phiền.

"Nếu như lo lắng, làm sao không về nhà đi?" Trác Thành thật không chịu nổi cậu, rõ ràng nhớ đối phương, lại chết cũng không chịu nhượng bộ nửa bước, nói chỉ ở nhờ nhà hắn có một đêm, kết quả lại biến thành đổ thừa không chịu đi.

"Không được." Vương Nhất Bác quả quyết cự tuyệt.

Nếu như vì vậy mà cùng Tiêu Chiến đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì thật là tốt, dù sao cậu ước gì sớm một chút thoát khỏi ma chưởng của anh ta.

Sau khi bắt đầu nghỉ hè, Vương Nhất Bác liền cùng Lão sư và học trưởng lên máy bay đi Châu Phi.

Đến tận một phút trước khi cậu lên máy bay, Tiêu Chiến vẫn không có xuất hiện ở trước mặt cậu.

---
"Tổng giám đốc, có vị Trác Thành nói muốn gặp ngài, không gặp là không được." Điện thoại nội tuyến truyền đến thanh âm thư ký.

Đang vùi đầu vào đống tài liệu, Tiêu Chiến nhíu mày một cái.

"Ai vậy? Cậu lại chọc ai nữa vậy?" Vu Bân ưu nhã ngồi ở một bên, rảnh rỗi thổi trà hỏi.

"Bạn học của Nhất Bác." Tiếp lời, Tiêu Chiến nói với thư ký: "Để cho cậu ấy vào đi."

"Vâng."

Chỉ chốc lát sau, Trác Thành nổi giận đùng đùng xông tới, đi đến trước bàn làm việc của Tiêu Chiến, vỗ vào trên mặt bàn "ba" một tiếng: " Tiêu Chiến, anh cho tôi một cái giải thích, tại sao ngay cả khi cậu ấy rời khỏi nước anh cũng không có hỏi tới?"

Vu bân thổi tiếng huýt gió. Người có cá tính, anh thích.

"Em ấy đi Châu Phi, có Lão sư cùng học trưởng đi cùng, đi trong nửa tháng." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

"Anh biết?" Trác Thành nhíu nhíu mày: "Anh biết mà cũng không đến tiễn, không nói với cậu ấy câu nào? Anh rốt cuộc có phải chồng của cậu ấy không?"

"Đương nhiên phải."

"Vậy loại thái độ này của anh bây giờ được coi là cái gì? chồng rời nhà mười ngày nửa tháng cũng coi không biết, không hỏi thăm?"

Vu Bân cười chen miệng nói: "Ngay cả việc cậu ấy mấy giờ thức dậy anh ta cũng rõ, làm sao lại không quan tâm?"

"Không nói chuyện với anh. Câm miệng." Trác Thành nghiêng đầu hét lớn với anh.

Vu Bân nhún nhún vai.

"Anh gần đây rất nhiều việc cần giải quyết." Tiêu Chiến thở dài: "Tập đoàn đang trong nội chiến, tất cả mọi người muốn thừa dịp lão gia bệnh tình nguy kịch mà đòi phân chia tài sản."

Trác Thành không nói lời gì nữa, suy nghĩ nghe anh giải thích.

"Khi không biết trước tình hình, anh không hy vọng em ấy bị liên lụy, chiến tranh kim tiền sẽ chỉ khiến em ấy bị tổn thương."

Mấy ngày nay, em rể Vương Khiết cầm đầu phe chống đối đã công khai đối nghịch với anh, hoàn toàn chống lại anh, khiến nửa công ty lâm vào tình trạng tê liệt.

Anh vốn dự định chờ sau khi Vương Khiết qua đời rồi mới quyết định, nhưng tình thế diễn biến đến bước này, bức anh không thể không giải quyết trước thời gian. Anh nhất định phải làm việc cẩn thận, bởi vì nhầm một bước, anh có thể thua tất cả.

"Tại sao không cho cậu ấy biết anh vì cậu ấy mà làm tất cả?" Lửa giận của Trác Thành đã hoàn toàn dập tắt, ngược lại có chút đồng tình với người có bộ mặt mệt mỏi trước mắt này. Tập đoàn Trường Phong hết sức khổng lồ, một khi Dương Khiết bệnh tình nguy kịch, tập đoàn trở nên có nhiều khó khăn mà một người quản lý có thể giải quyết hết được.

"Cậu ta rất xấu hổ, muốn cậu ta mở miệng nói yêu, còn không bằng giết cậu ta đi." Vu Bân chen miệng.

Tuy bị Tiêu Chiến trợn mắt nhìn một cái, anh vẫn như cũ vô tội nhún nhún vai.

" Trương Đại Lâm làm cái gì? Để cho anh nổi giận như vậy?" Trác Thành còn nhớ rõ hai người bọn họ cãi nhau cũng là bởi vì Trương Đại Lâm.

"Ông ta chụp ảnh Nhất Bác, ghép ảnh khỏa thân, ý đồ uy hiếp em ấy tuân theo." Đáy mắt Tiêu Chiến thoáng qua một tia tức giận.

Vừa nghĩ tới những hình kia, anh liền hận không thể băm thây tên kia ra thành ngàn mảnh. Hạng người gì anh cũng đều đã gặp, nhưng vẫn chưa thấy qua một tên nghệ thuật gia ti tiện như vậy.

"Đây là thư Trương Đại Lâm nhờ chuyển đến nhà anh." Tiêu Chiến lấy ra một phong thư, vẫn còn nguyên chưa mở: "Anh chưa có mở ra xem, chỉ là cảm thấy kỳ quái, cho nên nhờ bạn điều tra, mới biết người đàn ông này có bao nhiêu xấu xa."

Trác Thành cầm lá thư lên, nặng trình trịch, bên trong hiển nhiên là hình.

"Anh nghĩ muốn cho Nhất Bác có quyền được biết chân tướng, phiền em sau này chuyển cho em ấy đi." Tiêu Chiến thở dài:"Yên tâm, Trương Đại Lâm bên kia đã hoàn toàn giải quyết, sẽ không để lại hậu quả."

Trác Thành gật đầu một cái, chợt nhìn thẳng Tiêu Chiến nói: "Em có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng được không?"

"Có thể."

"Anh vì sao lại muốn cưới cậu ấy?"

"Có rất nhiều nguyên nhân."

"Em muốn nghe nguyên nhân quan trọng nhất."

Vu Bân cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú vễnh tai chuẩn bị nghe cẩn thận.

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở bức tranh vẽ chiều tà trên tường, trầm tư một hồi mới nói xa xôi: "Bởi vì, em ấy cho anh ước mơ."
---
Sau khi đến Nam Phi, Vương Nhất Bác tin tưởng là mình trước khi xa nhà đã nhớ lạy thần, hơn nữa đầu năm nay một là đã sờ sờ cây chổi, vì vậy cũng có thể được coi là phù điêu lớn.

Bởi vì lão sư cùng học trưởng vừa tới Châu Phi liền bị bệnh, ở trong quán trọ nghỉ ngơi bốn, năm ngày, không chịu được buồn bực Vương Nhất Bác quyết định một mình đi xung quanh khu bảo vệ động vật hoang dã chụp hình.

Sau khi được lão sư đồng ý, cậu đi cùng một người da đen dẫn đường, mở cửa xe Jeep tiến về phía trước khu bảo vệ động vật. Trên xe Jeep có thiết bị truyền tin vô tuyến, có thể cùng bên ngoài giữ liên lạc, điều này làm cho Vương Nhất Bác hết sức yên tâm.

Khi bọn họ tiến vào khu bảo vệ đã là buổi trưa, phần lớn động vật đều ở đây nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác ăn xong bữa trưa mang theo, liền chuẩn bị bắt đầu công việc. Người dẫn đường đợi ở trong xe nghỉ ngơi, dặn dò Vương Nhất Bác chụp hình xung quanh xe Jeep là được rồi, không được đi quá xa, nếu không sẽ có nguy hiểm.

Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng, tiện tay mang theo bình nước suối liền lên đường. Hai, ba giờ sau, cậu nhìn qua ống nhòm phát hiện hai cái đầu sư tử, sư tử mẹ lười biếng lim dim, sư tử con thì chơi đùa xung quanh sư tử mẹ, lúc nó phát hiện cách đó không xa có một con thỏ, lập tức hưng phấn chạy qua đuổi theo nó.

Vương Nhất Bác bò đến gần trên một thân cây, giơ máy ảnh lên ngắm sư tử, đang đợi khoảnh khắc lướt qua, cậu chợt cảm giác lỗ tai bị thứ gì đâm một cái, cảm thấy một trận tê dại, ngay sau đó trước mắt cậu tối sầm, thân thể đột nhiên mất đi thăng bằng, từ trên cây rơi xuống. Cậu liều mạng che máy ảnh ở trước ngực, sau đó liền mất đi ý thức.

Khi cậu tỉnh lại, thì đã ở thành phố. Thành phố cũng không phải là một tòa thành thị, mà là một làng du lịch có thanh sơn lục thủy, siêu cấp phô trương.

Nơi này có bãi biển nhân tạo, bãi nhân tạo giống như thật, sân golf  cùng hồ nhân tạo đẳng cấp, là cảnh điểm du lịch của Nam Phi, tồn tại chốn yên vui thế giới thần tiên, địa danh xinh đẹp.

Ở đây có một nơi khác nổi danh chính là sòng bạc. Nơi này có một trong những sòng bạc lớn nhất, hàng năm đều cử hành định kỳ các cuộc thi đánh bạc. Bên trong sòng bạc có đủ loại cá cược mà tất cả người tham gia cũng có thể miễn phí ở trong khách sạn.

Khi Vương Nhất Bác hiểu được cậu là bị người ta dùng súng bắn thuốc gây mê bắn trúng sau bắt đi, hơn nữa trở thành chiến lợi phẩm đánh bạc, đối với tương lai đã tuyệt vọng. Cậu ngay cả năng lực khóc cũng mất đi, suy nghĩ trong đầu cũng chỉ có. . . . . .người kia. Ở nơi này vào thời khắc cực kỳ sợ hãi, cậu lại chỉ nhớ tới duy nhất tên đàn ông thối đã khi dễ cậu đó. Chính cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến anh.

Cậu tại sao lại muốn giận dỗi với anh? Tại sao lại muốn chạy đến cái địa phương dã man này? Coi như anh có ý xấu với cậu, cũng sẽ không đến nỗi bán cậu vào sòng bạc, kỹ viện.

Trái tim của cậu gần như co rút lại, trong đầu lại một lần nữa kêu lên cái tên khiến cậu vừa giận, vừa nhớ đó. Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến. . . Anh có biết không, tôi đang gặp nguy hiểm. . .

Nửa đêm, là thời điểm tấp nập nhất ở sòng bạc như một Thiên đường mơ mộng, phú hào ôm giai nhân tiến vào sòng bạc siêu hào hoa, phần lớn du khách cũng tụ tập ở bên trong không gian sòng bạc khổng lồ này.

Lúc này đang tiến hành đánh bạc bài, cái này cũng không phải là đặc biệt, đặc biệt chính là chiến lợi phẩm ở mọi nơi, mọi màu da trên trái đất.

Những mỹ nam này bị nhốt ở một hình tròn đặc biệt trên sân khấu, sân khấu không ngừng xoay tròn, trở thành chiến lợi phẩm làm người khác thèm thuồng. Nhà đánh cuộc phần lớn là đàn ông. Mà dã tâm lớn nhất của đàn ông là danh, lợi, dục.

Đánh bạc là một loại kích thích, mỹ nam cũng giống như vậy. Cho nên những tên này bây giờ gần như biến thành dã thú trong thời kỳ động dục, nhìn những người bên trong lồng tre, ánh mắt đỏ lên, hơi thở nặng nề.

Người đánh thấp nhất cũng đánh cược tới một triệu Đô, nhưng muốn giành được vị trí thứ nhất, thắng được người mà mình nhìn trúng, bọn họ buộc phải tranh giành đến chết đi sống lại như cũ. Ba giờ sau, tám người đã bị dẫn đi một nửa, còn dư lại bốn người.

Chiến đấu kịch liệt vẫn tiếp tục. Một tên da trắng trung niên cao lớn vạm vỡ óc đầy bụng phệ hưng phấn ném bài trong tay xuống, thuận tiện kêu to "Thắng", sau đó tiến về phía một người trong số bốn người còn lại.

Đó là một người Châu Á, ước chừng hai mươi tuổi, có da thịt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, tứ chi tinh tế, ngũ quan xinh đẹp, chỉ là ánh mắt vẫn khép hờ. Có lẽ là do tác dụng của thuốc, ánh mắt của cậu dường như có chút mê mang.

Khi tay hắn gần chạm đến người kia, một thanh âm trầm thấp quát ông ta ngừng lại.

"Khoan đã!"

Hắn tức giận quay đầu lại, thấy đứng trước mắt là một người mặc áo đen. Người đàn ông cao lớn, đứng thẳng ước chừng cao hơn ông ta hai cái đầu. Đội mũ dạ đen trên đầu, gần như che kín hơn nửa gương mặt, làm mọi người chỉ có thể nhìn thấy được đôi môi mỏng cùng với chiếc cằm kiên nghị của anh.

Nghe được thanh âm của người đàn ông áo đen, cậu trai Châu Á bên trong lồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt muốn nhìn thấy anh rõ ràng. Người áo đen cố ý kéo thấp mũ xuống, cũng không có nhìn về phía cậu.

"Mày. . . . . . Là ai?" hắn bị khí tức của người đàn ông áo đen làm cho khiếp sợ, dáng vẻ kiêu ngạo phách lối lập tức biến mất.

"Ông chủ cửa tôi cũng muốn đem người này đi." Thanh âm người áo đen không có chút nào lên xuống, lãnh đạm lại kiên định.

"Cậu ta là do tôi thắng được." hắn vừa định làm ầm ĩ, đột nhiên cảm giác được người áo đen phát ra hơi thở càng thêm rét lạnh làm cho khiếp sợ, vì vậy không khỏi lui về phía sau một bước: "Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc."

"Đúng, cho nên ông chủ của tôi muốn cùng ông đánh cuộc một ván, đánh cuộc một tỷ Đô."

"Hả?" hắn há to miệng.

"Nếu như ông thắng tiền và người đều thuộc về ông, nếu như ông chủ tôi thắng, người này thuộc về chúng tôi." Người áo đen nhàn nhạt nói.

Á? Ý vị này là cho dù thắng hay thua bản thân mình cũng không tổn thất sao? hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua đánh cuộc "công bằng" như vậy, nhất thời hai mắt sáng lên:"Được, tôi đồng ý!"

Nhưng mà, khi hắn đi tới bàn đánh bạc phía trước, vốn mặt đang hưng phấn bỗng nhiên liền biến sắc như thiếu máu vậy. hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước, không dám tin nhìn người ngồi ở phía đối diện bên kia bàn đánh bạc: "Jack. . . . . . Jack?"

Tiếng kêu của hắn làm cho cả sòng bạc trong nháy mắt an tĩnh lại. Người ngồi ngay ngắn ở trước bàn có một giương mặt lạnh lùng, lông mày dày rậm hiện lên cá tính cương nghị, mà cặp mắt thâm thúy của anh có màu xanh nước biển hiếm thấy, sống mũi thẳng tắp làm ặt của anh có vẻ tươi sáng đặc biệt, đôi môi mỏng có độ cong khêu gợi.

Anh ta chính là thần đánh bạc Jack? Vua của Las Vegas? Anh ta làm sao lại tới đây? Hơn nữa, anh ta hôm nay lại vì một người mà xuất hiện?

"Mang tiền đánh cuộc ra đi." Jack hướng về phía người áo đen vẫy vẫy tay nói.

Người áo đen xách lên một cặp da màu bạc, đem nó đặt vào trên chiếu bạc, sau khi mở ra, bên trong nhét đầy tiền làm cho người ta hoa mắt.

"Đây là một triệu Đô, thắng sẽ là của ông." Tròng mắt màu lam của Jack trở nên thâm thúy hơn, đó là dấu hiệu phấn khích của anh.
Chỉ cần ngồi vào bàn đánh bạc, anh liền hết sức kích động, hơn nữa đầu óc so bình thường nhanh nhẹn hơn mấy chục lần.

Sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, tay vẫn run rẩy.

"Có thể bắt đầu chưa?" Jack nhìn ông ta một cái.

"Tôi. . . .. Tôi. . . . .. Bỏ cuộc." Hai chân hắn như nhũn ra, cuối cùng xụi lơ ở trên sàn nhà:"Người kia thuộc về anh."

Người áo đen đi tới bên rào chắn, chờ người phục vụ mở cửa, liền cởi áo khoác trên người xuống trùm lên người người kia.

"Từ nay về sau, cậu chính là người của tiên sinh, xin in dấu vân tay vào chỗ này." Người áo đen từ trong ngực lấy ra một phần văn kiện, kể cả hộp đực mực đóng dấu cũng đưa cho cậu.

Vương Nhất Bác nhìn cũng không nhìn phần văn kiên kia, trực tiếp in lại dấu vân tay. Khóe miệng người áo đen co rút lại một cái, ngay sau đó kéo mũ xuống thấp hơn, xoay người: "Đi theo tôi."

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của anh ta, khóe mắt bỗng ướt, đôi môi run rẩy không ngừng. Phát hiện cậu không có theo kịp, người kia quay đầu nhìn cậu.

Cậu nhanh chóng cúi đầu, đi theo phía sau anh, đi ra khỏi chỗ Địa ngục của nhân gian này. Mặc dù anh có cố tình giả bộ, thậm chí cố ý thay đổi giọng, cậu cũng nhận ra được.

Giờ khắc này cậu hiểu, đúng như những lời anh nói trước kia, anh đã để lại ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cùng linh hồn cậu, dấu vết cả đời cũng không xóa hết được.

Vương Nhất Bác đi theo người áo đen đi vào một khách sạn, trước cửa chính điêu khắc dã thú đặc biệt làm người khác chú ý, một đám linh dương giống như đang cất vó chạy trốn, có vẻ thất kinh, bởi vì ở phía sau bầy linh dương có hai con báo Châu Phi hung dữ mạnh mẽ lao thẳng tới, uy hiếp sinh mạng của bọn chúng.

Những pho tượng này làm người ta kinh ngạc, làm cho Vương Nhất Bác nhíu mày, bước chân thuận theo dừng lại.

"Làm sao vậy?" Người áo đen quay đầu lại hỏi.

"Nhìn con linh dương ở phía sau kia." Vương Nhất Bác khép mắt, nhỏ giọng nói.

Mới vừa rồi cậu như con kia linh dương, mất đi bầy đàn, chờ bị mãnh thú xé rách ăn nuốt.

Hai người bước vào thang máy, Vương Nhất Bác đứng ở phía sau anh cúi thấp đầu, thấy âu phục phẳng phiu và giày da không nhiễm một chút bụi nào của anh, nghĩ thầm, anh đúng là một người đàn ông cẩn thận và tỉ mỉ.

Sau đó, người áo đen mang theo cậu tiến tới một của phòng phía trước, anh đẩy cửa ra đi vào, chờ Vương Nhất Bác vào bên trong, anh liền đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác mở cửa phòng tắm ra, thò đầu ra, nhìn người áo đen nói: "Anh. . .. . . Vẫn chưa muốn để cho tôi thấy mặt của anh sao?"

Anh sững sờ, sau đó, anh từ từ kéo mũ dạ xuống, lộ ra cả khuôn mặt. Mặc dù đã khẳng định anh là ai, nhưng khi thấy được rõ ràng bộ dáng của anh, tim Vương Nhất Bác vẫn đập mạnh.

Loại cảm giác rất kỳ quái này, giống như bọn họ rất quen thuộc, quen thuộc cả đời, rồi lại giống như bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp qua đối phương, xa lạ giống như người qua đường.
Vương Nhất Bác nhíu mày một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lòng của cậu rung động không thôi, ngực có chút đau, đau đến mức cậu không thể hô hấp. Cho đến lúc này, cậu mới ý thức được người này ở trong lòng cậu có trọng lượng như thế nào.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, ước chừng nhìn năm phút đồng hồ, cửa đương nhiên là mờ đục, nhưng anh biết bên trong có người mà anh cực kỳ quan tâm. Anh kéo cà vạt ra, hít một hơi thật sâu, ngồi vào trên ghế, vốn là đưa tay chuẩn bị cầm ly rượu, nhưng một giây kế tiếp lại trực tiếp cầm cả chai rượu lên đổ mạnh vào trong miệng. Tay của anh vì dùng sức mà có vẻ tái nhợt, khẽ run, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh. Cả đời này, cho tới bây giờ anh cũng không có sợ hãi như vậy.

Ngay cả lúc trước bị người khác đánh lén, ở thời điểm tính mạng một sớm một chiều nguy hiểm cũng không sợ hãi như vậy. Nếu như anh tới chậm một chút nữa, có lẽ người của anh đã. . . Anh không muốn nghĩ nữa, bởi vì anh biết, nếu quả thức xảy ra chuyện như vậy... Vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, anh liền sợ hãi không thôi.

Phía sau chuyện này nhất định có người sai khiến, anh tuyệt không tha cho kẻ đó. Anh cắn răng, cầm điện thoại di động lên bấm số.

"Vu Bân, chuyện mình nhờ cậu, cậu điều tra sao rồi. . . . . Thật sự là Hạ Vũ ở phía sau sai khiến? Được, dùng phương pháp của cậu xử lý đi, làm cho hắn từ nay về sau không dám hại bất kỳ ai nữa."

Lúc này, trong phòng tắm đột nhiên truyền đến một âm thanh nặng nề.

"Nhất Bác?" Tiêu Chiến nhanh chóng kết thúc trò chuyện, đẩy cửa phòng tắm ra.

Vương Nhất Bác té xỉu trên mặt đất, cả người phiếm hồng khác thường.

Tiêu Chiến nhanh chóng kiểm tra một lần, phát hiện cậu lại bị hạ xuân dược, không khỏi tức giận.

"Chết tiệt!"

Tiêu Chiến ôm lấy cậu, thở dài nói: "Sớm muộn cũng sẽ bị em ép chết, tiểu phiền toái."
---
Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên máy bay. Cậu có chút mơ hồ mở mắt ra, thấy một cái cằm có đường cong duyên dáng, cậu không nhịn được đưa tay sờ thử, giống như trong trí nhớ, thô thô, làm cậu hơi ngứa một chút.

"Tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp mà tràn đầy từ tính.

Cậu ưm một tiếng, lại không chịu ngẩng đầu, ngược lại dịch đầu ra, trong ngực ấm áp rộng rãi tìm lấy một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến cúi đầu cười mấy tiếng, lồng ngực chấn động làm cho cậu có cảm giác tê dại, trí nhớ đêm qua điên cuồng lập tức hiện lên trong đầu, làm cậu càng thêm đỏ mặt. Lớn như này, cho tới bây giờ cậu không có điên cuồng mất khống chế như vậy, cậu thật muốn quên đi chuyện xấu hổ này.

"Có gì phải xấu hổ?" Tiêu Chiến khẽ cắn lỗ tai của cậu nỉ non: "Chúng ta là phu phu a."

"Phu phu." Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Giờ phút này anh không đeo kính, ánh mắt nhu hòa giống như sự yên bình của biển sâu. Nhịp tim Vương Nhất Bác lại bắt đầu thất thường.

"Không phải sao?" Anh nhíu mày.

"Ừ." Cậu dùng sức gật đầu, ánh mắt không khỏi ướt, lần nữa vùi đầu vào trong ngực anh, dùng thanh âm như muỗi kêu nói: "Thật xin lỗi."

Cậu vẫn cố ý coi thường ý tốt thân thiện của anh, không biết phải trái đúng sai coi anh thành người xấu, vì không bỏ xuống được kiêu ngạo cùng tự ái vẫn giận anh, cho dù phát giác tâm ý của mình, còn không dám thừa nhận với anh, cậu thật sự phải xin lỗi anh. . .

Cho dù cậu không phải là thế thân, cho dù cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu, cậu cũng nên thỏa mãn.

Bởi vì cậu khẳng định, anh có yêu cậu.

"Em biết chồng chồng son là gì không?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.

"Là gì?" Cậu ngây ngốc hỏi.

"Kết thành phu phu chính là đem tương lai hai người thắt lại với nhau, cho dù lúc trước như thế nào, trong cuộc sống sau này, trong cuộc sống của em có anh, cuộc sống của anh nhất định cũng phải có em, cho đến chết mới có thể làm hai ta tách ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro