Chỉ hôn - chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lúc này cũng yên lòng, liền nhẹ nhàng khoan khoái thử một ít rau xanh và cháo gạo nếp. Hắn bận rộn một ngày, cũng chưa ăn thứ gì, hơn nữa tâm tình vốn rối loạn, không có khẩu vị, lúc này lại không biết vì sao, nhìn tiểu tử thối khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhất thời liền có khẩu vị. Người trước mắt tuy nhỏ, tuyệt sắc cũng đã hiện vài phần, xem ra là một tuấn mĩ nam.

Tiêu Chiến một bên khinh bỉ thói xấu của mình, một bên ngấu nghiến ăn, Vương Nhất Bác lại từ tốn, hiển nhiên được nuôi dạy thật tốt.

Tiêu Chiến nói: "Đói bụng cứ ăn thoải mái, không cần đắn đo."

Vương Nhất Bác nhìn hắn một chút, khó có thể tưởng tượng một Tứ công tử nhã nhặn, lễ độ trong mắt người ngoài, thật ra cũng không câu nệ tiểu tiết.

Vương Nhất Bác nói: "Ta quen rồi ."

Tiêu Chiến cười cười, nói: "Mẫu thân đệ nhất định muốn đem đệ trở thành người nhẹ nhàng, ngày thường chắc chịu không ít cực khổ?"


Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tiêu Chiến liền cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể Trưởng Công Chúa không tốt, chỉ sợ Vương Nhất Bác nhớ tới sẽ thương tâm. Hắn vừa ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy Vương Nhất Bác ngừng đũa, vành mắt có chút ửng hồng, nhưng cậu cố gắng đè nén tâm tình của mình, không muốn phá hư không khí đêm động phòng hoa chúc .

Qua một lúc lâu, cậu mới nghiêm túc hồi đáp: "Huynh nói sai rồi, mẹ chưa bao giờ cố ý gò bó ta, mẹ chỉ dạy ta một ít đạo lý, chính là thoải mái lớn lên, sống vui vẻ."

Tiêu Chiến ngẩn ra, hắn không nghĩ công chúa có thể dạy con mình như thế. Nếu biết những gì vị Trưởng công chúa này đã trải qua, đa số mọi người sẽ cho rằng nàng mang lòng oán giận, là một oán phụ hận cuộc đời này mới đúng?

Tiêu Chiến cầm tay nhỏ của Vương Nhất Bác, mỉm cười ôn hòa đối với cậu nói: "Đệ có một mẫu thân rất tốt, cũng được nàng ấy nuôi dạy kỹ lưỡng, luôn làm người khác rất thích."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác hiện ra một nụ cười sáng rỡ, giống như một đóa hoa bày ra tư thái hoa mỹ nhất, khiến trái tim Tiêu Chiến lo sợ, tiểu tử này thật có bản lãnh làm điên đảo chúng sinh .

Vương Nhất Bác lần đầu tiên cười đến ngọt ngào như vậy, nói: "Huynh cũng cho là như thế sao? Ta cũng nghĩ mẫu thân là người mẹ tốt nhất thiên hạ."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, đáy lòng cũng thở dài. Đúng vậy, Trưởng Công Chúa Thăng Bình có lẽ là một mẫu thân tốt nhất, nhưng lại không phải nữ nhân hạnh phúc nhất . . . . .

Tiêu Chiến từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình quyền quý, những năm này ở Tần lâu cũng biết thêm không ít, bao nhiêu hồng nhan bị nam nhân huỷ hoại, thoáng qua trở nên thê lương, làm người ta chua xót không đành lòng.
Tiêu Chiến cũng mất khẩu vị, để đũa xuống, tự mình rót hai ly trà ấm, đưa cho Vương Nhất Bác một chén, nói: "Súc miệng đi, đừng ngồi nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi, khuya rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mắt đen to lúng liếng chuyển động mọi nơi, chính là không dám nhìn Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến buồn cười, cậu không cho là tối nay bọn họ thật sự "Động phòng" chứ?

Đúng lúc ấy, đại nha hoàn Hoà Băng trực đêm ở phòng ngoài nhẹ giọng bẩm báo: "Thiếu gia, Tôn ma ma tới, nói là phụng chỉ đại nhân truyền đạt mấy lời."

Tiêu Chiến nhíu mày một cái, đứng lên, Vương Nhất Bác cũng vội vàng đi theo, Tiêu Chiến khoát khoát tay, nói: "Đệ nghỉ ngơi trước, ta đi ra ngoài xem một chút. Là ma ma bên cạnh mẫu thân, không có chuyện gì."

Vương Nhất Bác khéo léo gật đầu, chỉ là trong ánh mắt có mấy phần bất an.

Làm tân lang, không có mấy người không sợ hãi mẹ chồng.

Tiêu Chiến ra khỏi phòng, bên ngoài đã thấy được Tôn ma ma đầu đầy tóc muối tiêu. Tôn ma ma là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, đã lớn tuổi, không biết hơn nửa đêm, có chuyện gì lại làm phiền lão bà đến đây?

Mẫu thân tự mình an bài hôn sự này, sẽ không lại đổi ý, làm khó tiểu tử bên trong nhà chứ?

"Thiếu gia." Thấy Tiêu Chiến đi ra, Tôn ma ma vội vàng đứng lên, buông ly trà trong tay, cúi người thi lễ.

"Ma ma." Tiêu Chiến hướng nàng gật đầu một cái, Tôn ma ma là người nhìn hắn lớn lên, vì vậy hắn cũng kính trọng nàng một phần."Ma ma đêm hôm khuya khoắt, làm phiền ngươi tới đây rồi?"

Tôn ma ma cũng giống Trịnh nương, cưng nhất tiểu chủ tử này, nàng nhìn Tiêu Chiến, từ ái cười, nếp nhăn trên mặt hằn sâu cũng có vẻ hòa ái rất nhiều.


Nàng đến gần Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Phu nhân có mấy câu quan trọng muốn nói với ngài."

"Ah?" Tiêu Chiến nhíu mày, ngay cả chuyện đám cưới cũng gạt hắn, hôm nay lại có lời quan trọng dặn dò?

Tựa hồ hiểu rõ bất mãn trong lòng Tiêu Chiến, Tôn ma ma cũng bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Phu nhân nói, Tứ phu nhân mặc dù gả vào nhà chúng ta, nhưng tuổi quá nhỏ, không nên viên phòng, cho nên. . . . . ."

Tiêu Chiến nhất thời hiểu ý tứ mẫu thân, hắn cười như không cười liếc Tôn ma ma một cái, hỏi: "Đã như vậy, cần gì phải vì ta chọn một vị tân lang đây? Cưới người lại không thể động phòng, mẫu thân muốn ta thành thân cũng không dễ chịu đúng không?"

Tôn ma ma vội vàng lắc đầu, nói: "Ai, tiểu thiếu gia của ta, đừng nói lời này. Trên đời này còn có ai so với phu nhân yêu thương ngài sao? Cho nên việc chọn lựa Vương công tử, phu nhân đã tính toán kỹ, cũng vì muốn tốt cho ngài."

Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng, vẫy vẫy tay áo nói: "Ta hiểu rõ, ngươi trở về đi ."

Nói xong, hắn xoay người về nội thất, Tôn ma ma vội vàng kéo hắn lại, nói: "Thiếu gia, ý phu nhân là, ngài tối nay nên nghỉ ở phía tây phòng hoặc là thư phòng cũng tốt."

Trịnh nương cho nhi tử ngủ ở tây phòng, hiển nhiên là muốn tách nhi tử và con dâu, không để cho bọn họ cùng phòng.

Trong mắt của Trịnh nương, Vương Nhất Bác thật quá nhỏ, nếu như mặc cho nhi tử và cậu ngủ phòng cùng, ai có thể đảm bảo hắn kiềm chế được hay không. Nếu như có cái ngộ nhỡ, vậy giống như chà đạp trẻ con. Chàng dâu mặc dù cưới vào cửa, nhưng cũng muốn đợi chàng đủ mười lăm tuổi, rồi mới viên phòng.

Nhưng nghe Tôn ma ma nói, Tiêu Chiến lại đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: "Ta không bệnh không đau, đêm động phòng hoa chúc tại sao muốn cùng tân lang ở riêng? Cưới hay không do các ngươi, ngủ hay không còn phải tùy các ngươi, vậy ta có ích lợi gì? Ta nghĩ việc cưới xin cũng không tốt lành gì, tốt nhất đem Vương công tử trả về phủ công chúa!"

Tính tình kiêu căng, bốc đồng rốt cuộc đại bộc phát.

Hắn thật sự chịu đủ rồi!

Nam nhân sao có thể uất ức như thế, mặc cho đám phụ nữ nhào nặn? Hắn không cần!

Nếu Vương Nhất Bác gả cho hắn, sẽ do hắn an bài!


Cùng cậu động phòng hay không, là chuyện của hắn! Hừ!

Cho dù hắn muốn viên phòng thì thế nào? Ai kêu cậu vội vàng muốn lập gia đình?

Thật sự coi hắn lòng dạ bồ tát? Hắn tốt bụng tiếp nhận một tiểu tử đáng thương, lại phải phòng trống thủ thiết ba năm. Tiểu tử trắng như nước lại không thể động, còn đâu đạo lí? Người tốt phải chịu uất ức?

Tôn ma ma từ nhỏ đã quen tính tình đùa bỡn của hắn, biết hắn chỉ là con cọp giấy, dáng vẻ dù đáng sợ nhưng không có lực sát thương, cho nên căn bản không quan tâm, tiếp tục cười he he nói: "Phu nhân sao lại cam lòng để cho thiếu gia phòng không gối chiếc đây?"

Dứt lời, ánh mắt của Tôn ma ma liếc về phía Hoà Băng, Hoà Ngọc đứng một bên, cùng với Thu thủy, Thu Nguyệt hai Đại Nha hoàn hồi môn của Vương Nhất Bác nói: "Không phải có sẵn người sao? Trưởng công chúa cũng không phải người không biết đạo lý, biết con nàng gả tới đây, là uất ức thiếu gia, cho nên đã nói rõ Thu Thủy và Thu Nguyệt là cố ý an bài cho thiếu gia thị tẩm."

Tiêu Chiến im lặng.

Đây là chuyện gì? Mặc dù trong những gia đình quyền thế, đại nha hoàn hồi môn của tân nương đa số cam chịu vì cô gia thông phòng, nhưng nhiều người vẫn không chấp nhận việc chủ động an bài thị tẩm thay cô gia.


Nhưng Trưởng Công Chúa Thái Bình thật sự bất đắc dĩ. Bệnh của nàng tới đột ngột lại hung hiểm, có thể không chữa được. Thái y cũng đã tâu với Hoàng đế nàng không còn nhiều thời gian, cho dù Hoa Đà tái thế, chỉ sợ cũng bất lực. Việc này khiến nàng không thể vì con mà tính toán cẩn thận, nàng lại không cam lòng giao con cho trượng phu trông nom. Vương Nhất Bác đến Vương Gia, không biết phải chịu uất ức như thế nào, sau này không chừng còn tuỳ tiện bị gả đi.

Vương Gia cũng là thế gia, của cải đầy nhà, nếu không cha mẹ chồng Vương Gia sẽ không có lá gan bất kính với công chúa một nước. Mặc dù chỉ là len lén dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu so đo, cũng đủ cho hoàng đế trị bọn họ tội coi rẻ hoàng quyền. Hoàng đế Huyền Dục bất đắc dĩ nhịn xuống, bởi vì chiến công trước kia của Vương Gia, mặt khác cũng e dè nghị luận của mọi người. Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy sinh con là việc thiên kinh địa nghĩa , công chúa cũng không thể làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn đi?

Vương Gia vốn ngang ngược kiêu ngạo, tuyệt đối không để nhi tử của công chúa vào trong mắt. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Trưởng công chúa thà đem con gả ra ngoài, phó thác cho người khác cũng không muốn nhờ cậy Vương gia.

Nhưng bất kể nàng gả con cho ai, hài tử mới vừa tròn mười hai tuổi cũng không cách nào lập tức viên phòng. Cho dù có là cầm thú chuyên đùa giỡn, Trưởng công chúa cũng tuyệt đối không cho phép người khác đối xử với hài nhi của mình như vậy.

Sau khi Trưởng công chúa biết bệnh tình, nhanh chóng suy tính đối sách, hỏi thăm ý kiến của hài tử, không ngờ con còn nhỏ tuổi đã để ý đến Tiêu Chiến, cho dù chưa chân chính biết đến tư vị chữ "Tình", nhưng chắc chắn cũng có ấn tượng tốt.

Vì vậy, công chúa nhờ cậy hoàng đế, hoàng đế lại đánh tiếng với Trịnh nương. Sau khi gặp Vương Nhất Bác, Trịnh nương rốt cuộc cũng chấp thuận hôn sự này.

Trịnh nương cũng vì Vương Nhất Bác đẹp mà cảm thán, bà biết đứa con mình thích nhất sắc đẹp, một khi chân chính gặp mặt, chắc chắn sẽ không ghét Vương Nhất Bác. Cho nên bà chấp nhận chàng dâu nhỏ này cũng bởi vì Tiêu Chiến sẽ không ghét, một khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cậu, nhất định hắn sẽ mềm lòng, cam chịu số phận, nhận thức hôn sự này.

Nếu như tự tiện cưới cho Tiêu Chiến một người cùng tuổi, tính tình thiếu gia của hắn chắc chắn sẽ phát tác, tự tiện đuổi con nhà người ta ra khỏi cửa, thời điểm nghị hôn trước kia, những chuyện tương tự hắn làm cũng không ít.

Cái gọi là không ai hiểu con bằng mẹ, Trịnh nương bị Tiêu Chiến quấy nhiều năm như vậy, mới đắn đo đào hố cho hắn sập bẫy.


Về phần tại sao Tiêu Chiến không muốn thành thân, Trịnh nương mơ hồ đoán được một chút duyên cớ, đại khái chắc là quan hệ cùng con nhà nào đó có ẩn tình. Nhưng làm người không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nên thành gia lập thất, có một gia đình thuộc về mình .

Trịnh nương định dùng thời gian ba năm, dạy dỗ Vương Nhất Bác cho tốt, cũng thuận tiện kiềm chế tâm đứa con nhà mình.

Cho nên, việc hôn sự này của Tiêu Chiến cũng không phải là vội vàng nhận, mà là kết quả suy nghĩ của rất nhiều người đứng phía sau.

Lúc Trưởng công chúa và Trịnh nương đàm luận hôn sự cũng đã ước định, trước khi Vương Nhất Bác đến tuổi, an bài cho Tiêu Chiến hai nha hoàn thông phòng, chỉ cho họ thị tẩm, tuyệt đối không cho phép họ họ sinh hài tử trước Vương Nhất Bác.

Hai nha hoàn thông phòng này là lựa chọn trong Hoà Băng, Hoà Ngọc, Thu Thuỷ, Thu Nguyệt theo ý của Tiêu Chiến.

Các trưởng bối đều đã an bài tốt, nhưng chỉ là họ quên mất thiếu gia bọn họ chưa chắc nguyện ý chấp nhận các nàng.

Nhìn gương mặt âm trầm của Tiêu Chiến, hướng về phía Tôn ma ma quát lớn: "Ta khi nào nói sẽ chấp nhận nha hoàn thông phòng rồi hả? Còn ngại trong phủ không đủ náo nhiệt sao? Ngươi trở về đi! Nói cho mẫu thân ta biết, đêm nay ta sẽ ôm đứa nhỏ ngủ!"

Tiêu Chiến trở lại phòng trong, phát hiện mình bị làm tức đến đau cả đầu. Hắn bình thường không dễ dàng tức giận như vậy.

Mặc dù người khác cũng gọi Tiêu Chiến là "Đệ nhất công tử thành Kim Lăng ", nhưng những người thực sự quen thuộc Tiêu Chiến biết tính khí hắn rất tốt, là vị thiếu gia ít khi trêu chọc người khác, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm đến người thân trong gia đình, lúc nào cũng lo lắng, ngay cả việc con trai của vợ lẽ của đại ca có bị con trai của chính thất khi dễ hay không cũng để ý.

Dĩ nhiên, người nhà cũng lo lắng cho hắn vì tính cách này, hắn có thể không biết, hoặc là biết mà cố tình như không biết, giả ngu cũng coi là bản lãnh của hắn.

Con cái của hào môn thế gia, không có mấy người có thể tự chủ hôn nhân, giống như Tiêu Chiến bởi vì không muốn thành hôn mà chậm trễ mấy năm giữ vững độc thân, đúng là hiếm thấy. Quả là cha mẹ hắn đặc biệt sủng ái phóng túng hắn mới có tình huống đặc biệt này.

Nội tâm Tiêu Chiến tương đối cảm tạ cha mẹ khoan dung độ lượng thông cảm, mà hắn sau khi mang mũ áo quan cũng âm thầm quyết định nên thành thân, không thể để cho cha mẹ lớn tuổi thêm phiền não quan tâm. Mặc dù hắn không tin trên đời này có người thập toàn thập mỹ hoàn toàn phù hợp với mình, nhưng là lựa chọn cũng không kém quá nhiều.

Những năm này hắn cũng đã phong lưu đủ, tình yêu nam nữ cũng không còn xa lạ, nói trắng ra là, những chuyện trai gái, cởi quần cởi áo, cùng nữ nhân này hay nam nhân, cũng không khác biệt.

Cho nên, cha mẹ cùng Trưởng công chúa thiết kế bẫy hắn, để cho hắn trong tình trạng không biết cưới một Tiểu hài tử, hắn cũng không quá mức tức giận. Như thế cũng tốt, cha mẹ vui vẻ, tân lang cũng không quá kém, cứ phù hợp như vậy.

Nhưng là, tại sao bởi vì cậu nhỏ tuổi, liền đường hoàng an bài cho hắn thị tẩm thông phòng đây? Hắn thật sự không thể rời bỏ nữ nhân sao?

Hơn nữa, làm ra quyết định này vẫn là mẹ đẻ và nhạc mẫu của hắn!

Tiêu Chiến biết cá tính mẫu thân mình, mặc dù bên ngoài mọi người nói nàng khoan từ đại độ, nhưng hắn biết mẫu thân có chút chán ghét mấy cái thị thiếp và nha hoàn thông phòng của phụ thân, ngoài mặt bà cùng những người kia sống chung hòa bình, kì thực là cố hết sức không gặp mặt họ, có thể không thấy liền không thấy, mắt không thấy tâm không phiền. Nếu như bà không cẩn thận nhìn thấy tiểu thiếp ở trước mặt phụ thân làm nũng, tâm tình bà suốt thời gian dài sẽ không tốt. Tức giận này bà không muốn nuốt, nhưng lại không thể không nuốt, bởi vì các đại quan, quý nhân luôn cưng chiều vợ bé, xã hội phong kíến chính là như thế.

Mà nhạc mẫu của Tiêu Chiến - Trưởng Công Chúa càng không cần phải nói, cá tính của nàng chỉ sợ không phải quật cường bình thường, bởi vì trượng phu của nàng Vương Nhất Hoành cùng nha hoàn thông phòng sinh con, nàng liền quyết liệt cùng trượng phu, quan hệ hôn nhân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Như vậy mẹ đẻ và nhạc mẫu, tại sao nguyện ý thay hắn an bài thông phòng? Họ không phải chán ghét dạng này nhất sao? Họ cũng không đau lòng cho Vương Nhất Bác? Còn chưa trở thành chàng dâu, đã phải tiếp nạp thêm thiếp cho chồng?

Có lẽ, nữ nhân một khi trở thành bà bà cùng mẫu thân, địa vị thay đổi, cũng không quan tâm thiếp đúng không? Dù sao có là thiếp, đó cũng là thiếp của con mình, khó chịu là con dâu, mình cũng không liên quan.

Tiêu Chiến thật không cách nào hiểu bọn họ, họ hận trượng phu của mình cưới vợ bé cưng chiều thiếp, nhưng có thể rất đại lượng thay nhi tử an bài những nữ nhân khác.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu như mình có con, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy.

Nếu như tương lai hắn có nữ nhi, tuyệt đối sẽ không muốn con rể đa tình cưới thêm thiếp, hắn tuyệt đối sẽ đến trước của nhà người ta kháng nghị, buồn cười, nữ nhi của ta các ngươi cũng dám khi dễ? !

"Phu quân?" Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sắc mặt của hắn thật dọa người.

Tiêu Chiến có chút mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn thấy tiểu hài tử chỉ đứng đến vai hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lúc này hoàn toàn không còn chút máu, mình vừa rồi cùng Tôn ma ma nói chuyện cậu đều nghe? Thương tâm quá sao?

Tiêu Chiến kéo bàn tay của Vương Nhất Bác, phát giác bàn tay của cậu lạnh như băng, lấm tấm mồ hôi lạnh, điều này làm cho hắn càng đau lòng. Tiểu hài tử như vậy, chắc còn không hiểu hôn nhân là gì, không biết mẹ chồng và mẫu thân vì cậu an bài, cậu chỉ có thể lo sợ, nghi hoặc bất an lại tràn đầy van xin nhìn hắn, tựa hồ cầu khẩn hắn che chở.

Tiêu Chiến ở đáy lòng thở dài, cảm giác mình không phải cưới chồng, mà là con trai, thật làm cho hắn quan tâm a!

Hắn hỏi: "Những lời vừa rồi, đệ cũng nghe?"

Vương Nhất Bác do dự một chút, mới ngoan ngoan gật đầu, nói: "Ta không phải cố ý nghe lén."

"Ta biết rõ, chỉ cách một cánh cửa mành, không cách âm gì. Đối với những lời đó, đệ nghĩ sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhỏ, cũng không giữ được dáng vẻ lúc đầu, lần đầu tiên như một bé trai, mờ mịt lại không có biện pháp, nói: "Trước khi gả tới đây, mẫu thân đã nói với ta rồi , ta quá nhỏ, không có biện pháp phục vụ huynh, cho nên. . . . . ."

"Vậy đệ cũng nguyện ý?" Mặt Tiêu Chiến không thay đổi hỏi tới.

"Ta. . . . . ." Vương Nhất Bác quẫn bách rơi lệ, cậu dùng sức lắc đầu nhỏ, nói: "Ta không muốn, nhưng là. . . . . ."

"Không muốn là tốt rồi, không có nhưng nhị gì hết!" Tiêu Chiến lập tức cắt đứt..., hắn bế cậu ngồi trên đầu gối, để cho cậu đối mặt với mình. Điều này làm cho tiểu nam hài vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lần nữa dâng lên sắc hồng.

Hắn nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Không người nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ bạn đời của mình, dù là nam hay nữ. Cho nên, đệ không vui lòng là đúng, ta thích nghe đệ nói như vậy."

Vương Nhất Bác nhút nhát nhìn Tiêu Chiến, nhìn đôi mắt hắn tĩnh mịch tràn đầy nghiêm túc, không có nửa điểm lừa gạt cậu, cậu mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi co rút hai cái, nước mắt rơi xuống.

Cậu nghẹn ngào nhào vào trong ngực Tiêu Chiến, tiểu nam hài trước kia chỉ gặp mặt một lần trong hoàng cung, liền có hảo cảm với Tiêu Chiến, nhưng khi vội vàng gả cho hắn, cậu mới phát hiện lập gia đình rất phiền toái, lập gia đình cũng không phải là chuyện vui sướng, mẫu thân nói với cậu rất nhiều chuyện làm dâu, bao gồm chuyện phải dễ dàng tha thứ trượng phu cùng người khác.

Trưởng Công Chúa không hy vọng hài tử cũng giống mình, càng không hi vọng cậu lâm vào tình trạng hôn nhân đổ vỡ, xã hội này chính là như thế, vào thời điểm nào đó, Nếu không thể không học cách thỏa hiệp và thối lui. Nếu như nàng không yêu cầu cao như vậy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không cô đơn như thế .

Tiểu nam hài Vương Nhất Bác này chưa hiểu được ghen và dục vọng độc chiếm, nhưng theo bản năng có thể cảm giác được chuyện người khác cùng phu quân thị tẩm, cậu không thích, cũng rất khó chịu. Cậu cho là tối nay phải ngủ một mình, làm bạn với phu quân sẽ là những thứ trổ mã hoàn toàn kia, Đại Nha hoàn vóc người đầy đặn, cậu càng thấp thỏm khi nghe lén Tôn ma ma nói chuyện với Tiêu Chiến, trong lòng u mê lại tê tê chua xót đau đớn .

Chỉ là, cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ cự tuyệt!

Bên ngoài không phải đều đồn đãi phu quân là "Đệ nhất công tử thành Kim Lăng" bình sinh thích nhất người đẹp sao?

Có lẽ, chỉ có cảm giác của cậu đúng, Tiêu Chiến thật ra là người tốt!

Bốn năm trước, cậu mới tám tuổi, ở dạ yến cuối năm trong cung, chỉ có vị đại ca ca xinh đẹp này chiếu cố cậu, cho cậu một túi thơm rất đẹp làm quà năm mới, trong túi thơm còn có một miếng Tử Ngọc bình an, đại ca ca nói sẽ phù hộ cậu bình an như ý.

Cho tới bây giờ, miếng Tử Ngọc bình an kia vẫn luôn bên cạnh cậu, khi cậu khổ sở sẽ lấy ra ngắm.

cậu trước kia không có hy vọng xa vời có thể gả cho hắn, hôm nay quỷ thần khiến xui đã được như nguyện, cậu thật ra rất may mắn? Có lẽ, ngọc bình an thật sự phù hộ cậu.

"Về sau đệ sẽ vì ta thị tẩm, có sợ hay không?" Tiêu Chiến chợt cười xấu xa trêu chọc tiểu nam hài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Vương Nhất Bác càng phát đỏ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, nói: "Không sợ."

"Thật?" Tiêu Chiến không tin.

Vương Nhất Bác gắng sức mà gật đầu, nói: "Ai cũng đều muốn thỏa mãn nhu cầu của trượng phu, không phải sao? Ta sẽ làm một thê tử tốt đấy!"

Tiêu Chiến mỉm cười, hỏi: "Đệ biết thế nào thỏa mãn nhu cầu trượng phu?"

Vương Nhất Bác chu mỏ một cái, tựa hồ không hài lòng. Tiêu Chiến xem cậu như con nít cái gì cũng không hiểu, cậu giùng giằng từ trên đầu gối hắn nhảy xuống, xoay người đi kiểm tra toàn bộ của hồi môn của mình, từ trong hộp lấy ra một kiện vật phẩm, đem đến trước mặt Tiêu Chiến, có chút khoe khoang nói: "Xem một chút! Ta cái gì cũng hiểu đấy!"

Trong tay cậu cầm một bức tượng hai người trần truồng đang ôm nhau giao hoan, được điêu khắc từ gỗ tử đàn, nhân vật khắc rất sống động, khi ngón tay nhấn pho tượng chỗ hai người giao hoan còn có thể đưa đẩy hoạt động, quả thật giống như người thật. Tiêu Chiến kinh ngạc.

Hắn dùng tay vuốt ve cái trán, nhạc mẫu công chúa của hắn thật đúng là độc ác, e sợ mình sau khi qua đời không người nào dạy đạo hài nhi, liền nói trước?

Hắn nhìn ra được, này Hoan Hỉ tượng dùng vật liệu đắt giá, chạm trổ tinh xảo, rõ ràng là đông cung vật phẩm từ trong hoàng cung lưu truyền tới.

Nhưng là, nhạc mẫu đại nhân tôn quý của hắn không hiểu dục tốc bất đạt sao? Sẽ không sợ hài nhi tuần khiết của nàng bị ô nhiễm sao? Không thể chờ đợi lúc chín muồi sao?

Ai, xem ra sau này hắn thật sự phải quan tâm!

Hắn đem Hoan Hỉ tượng ném trên bàn, khom lưng ôm lấy tiểu tân lang của hắn, nói: "Loại vật này ít nhìn, không có chỗ ích lợi, về sau chờ đệ trưởng thành, ta tự mình dạy đệ."

Vương Nhất Bác má hồng hồng, đôi mắt long lanh, trái tim giống như có con nai nhỏ nhảy loạn, cậu nhỏ giọng lên tiếng: "Ừ, ta cũng không thích nhìn."

Tiêu Chiến đặt cậu trên giường lớn bằng gỗ tử đàn trạm khắc tinh xảo, tỉ mỉ tháo giày của cậu, Vương Nhất Bác buồn bực từ đầu đến thân, nhanh chóng cởi bỏ áo, sau đó cậu giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi chui vào trong chăn, đem chăn kéo đến trên mũi, chỉ chừa lại một đôi mắt đen sợ hãi nhìn phu quân đại nhân trước mặt.

Mặc dù phu quân không cùng Đại Nha hoàn lêu lổng khiến cho cậu rất vui vẻ, nhưng là cậu cũng rất sợ sẽ phải tới "Động phòng" nha, cậu nhỏ như vậy, nghe nói còn không được, sẽ đau chết!

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, mỉm cười, từ từ cởi thường phục của mình, chỉ còn lại áo quần lót mềm mại , nằm xuống bên mép ngoài giường lớn, hai mắt nhắm lại, đánh cái ngáp thật to, nói: "Ngủ đi, hôm nay ta cũng bị dày vò chết rồi."

Vương Nhất Bác nghiêng người sang, trừng to mắt nhìn phu quân đại nhân lập tức ngủ say, không thể tin được hắn thật cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Hắn không phải nói với Tôn ma ma muốn ôm chồng của hắn ngủ sao?

Còn là, hắn chỉ đơn thuần "Ngủ", không còn ý tứ gì khác?

Vương Nhất Bác lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy có hơi thất vọng.

Ai, lập gia đình thật sự rất phiền toái, chính cậu cũng trở nên đa sầu đa cảm rồi, này thật không tốt.

Vương Nhất Bác cho là mình sẽ chịu áp lực khổng lồ, không thể ngủ được, nhưng trên thực tế cậu nhìn chằm chằm mỹ nam phu quân ngủ chưa tới một khắc, liền dần dần nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ thiếp đi.

Hơi thở bình thản trên người phu quân làm cho cậu thấy an tâm, tựa hồ so với nương còn thoải mái hơn, thật là kỳ diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro