Chỉ hôn - chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cậu lâm vào ngủ say, thân thể tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt, tự động rúc vào lồng ngực người bên cạnh thì Tiêu Chiến mở hai mắt, cặp mắt kia thanh tỉnh như thế, khi nào có nửa điểm buồn ngủ?

Trong ngực là đứa nhỏ thân thể mềm mại hơn bất cứ mỹ nữ nào hắn từng ôm trước kia, nhưng trong lòng hắn lại ngũ vị hỗn loạn, thương tiếc cùng bất đắc dĩ áp chế dục vọng, tim của hắn chỉ còn lại một mảnh mềm mại.

Mặc dù tiểu nam hài này chưa thật giống với ước nguyện của hắn, nhưng nếu cậu đã trở thành chồng hắn, hắn sẽ gánh vác trách nhiệm, chăm sóc cậu thật tốt.

Nhưng nhớ tới hắn chọn chọn lựa lựa nhiều năm như vậy, nhưng lại chọn trúng một tiểu tử hoàng tộc còn chưa dứt sữa, nguyệt lão cũng quá trêu người đi?

Mang theo lòng tràn đầy bất đắc dĩ, ngửi mùi vị trầm hương trên cơ thể tiểu tử trong ngực, Tiêu tứ công tử cuối cùng cũng ngủ say, cả đêm giấc nồng, không mộng mị

Sáng sớm hôm sau.


Đầu mùa xuân khí trời tương đối lạnh, mặt trời mọc khá muộn, Tiêu Chiến tỉnh lại thì ánh sáng ngoài phòng có chút mơ hồ, nhưng thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, đến giờ liền tự động tỉnh.

Khác với trước đây, lần này trong ngực hắn tiểu thân thể đang hô hấp khẽ khẽ, quấn như bạch tuột trên người hắn, khuôn mặt trắng nõn nà nhỏ nhắn hồng hồng, bộ dạng rất ngon miệng.

Tiêu Chiến không nhịn được hấp dẫn, cắn hai cái trên má hồng, trơn mềm ngon miệng, cho hắn cảm giác đói bụng, đôi môi tham lam không nhịn được liền cọ đến trên môi mềm mại ngọt ngào, tiểu hài tử tựa hồ cảm giác bực mình, thân thể nhỏ bé giãy dụa mấy cái, để cho hạ thân hắn mới sáng sớm đã tràn đầy máu sưng lên, cứng ngắc thậm chí có chút đau.

Hắn không được tự nhiên rụt eo một cái, nhẹ nhàng đem tiểu hài tử đang ôm hạ thân thể của mình, bỏ vào giữa giường. Tiểu hai tử mười hai tuổi đáng yêu nhất là ngủ, lật người ôm chăn tiếp tục ngủ.


Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, trên người tiểu nam hài trộm hương khiến hắn có mấy phần cảm giác tội ác, nhưng rõ ràng là tiểu lang quân hắn cưới hỏi đàng hoàng a.

Chính nhân quân tử quả nhiên không dễ làm, rất dễ dàng tạo thành nội thương.

Khi Tiêu Chiến đánh mấy lần quyền trở lại, Vương Nhất Bác đã đứng dậy, cậu đổi một thân áo đỏ thẫm, tóc cũng được cắm một cây trâm Bảo Thạch, điều này làm thân thể nho nhỏ của cậu thêm trang trọng, bề ngoài ngây thơ và ăn diện thành thục, xung đột kỳ diệu lại làm người ta cảm giác cậu đáng yêu hơn.

Phát giác phu quân dậy sớm hơm mình, Vương Nhất Bác chột dạ cũng rất khổ sở, thấy Tiêu Chiến đi tới, liền vội vàng đi lên trước tự mình phục vụ hắn rửa mặt rửa tay, thay quần áo, nhón chân lên thắt vạt áo, đồng thời nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta quá tham ngủ, mẫu thân đã sớm dạy qua, phải dậy sớm hơn phu quân mới được, về sau ta nhất định sẽ chú ý ."

Tiêu Chiến sờ sờ đuôi tóc của cậu, hắn dịu dàng nói: "Không sao, chỉ cần không quên hành lễ vấn an với cha mẹ là tốt rồi."

Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, nói: "Đều là ta không tốt, ta sao có thể tùy hứng đây? Về sau ta nhất định sẽ dậy sớm!"

Tiêu Chiến cười cười, cũng không tranh chấp cùng cậu, tiểu nam hài vẫn còn khẩn trương, một chút không hoàn mỹ liền hết sức lo sợ.

Tiêu Chiến dẫn dâu mới đi bái kiến vợ chồng Tiêu Cố, cảm thấy ánh mắt tôi tớ gặp dọc đường đi đều quái quái, bọn họ mặc dù kính cẩn hướng mình thi lễ, nhưng trong ánh mắt ẩn núp điểm kỳ quái khiếp sợ và khinh bỉ.

Đúng! Chính là khinh bỉ!

Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ quái, người làm Tiêu phủ khi nào dám không có quy củ như vậy? Lại dám khinh bỉ đường đường thiếu gia hắn. Hơn nữa, hắn làm cái gì để cho bọn họ khinh bỉ?

Khi hắn để ý, mới phát hiện những người làm nhìn về phía tiểu tân lang của hắn với ánh mắt đồng tình và thương tiếc, tựa hồ thương hại cậu còn nhỏ tuổi liền bị một tên thiếu gia háo sắc vô độ giày xéo làm hại, Tiêu Chiến mới bừng tỉnh hiểu ra.

Bởi vì tuyên ngôn phóng khoáng của hắn với Tôn ma ma đêm qua, khiến mọi người cho rằng đêm qua hắn thật cùng Vương Nhất Bác "Động phòng" rồi hả ?

Hừ! Vậy thì sao nào?


Đừng nói hắn không làm, coi như hắn thật làm, cũng là do những người đó vội vàng đem tiểu nam hài này gả cho hắn, là phu quân hắn cưới hỏi đàng hoàng, không thể đụng vào sao?

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến càng tức, đem tay tiểu nam hài nắm chặt hơn.

"Phu quân?" Vương Nhất Bác không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, phu quân cầm tay cậu thật đau, hơn nữa hắn bước quá nhanh, cậu phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.

Tiêu Chiến cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra cậu theo không kịp bước tiến của mình, liền thả chậm bước, đối với cậu tươi cười một tiếng: "Không sao, ta phát hiện cõi đời này thứ không bao giờ thiếu, chính là lòng tiểu nhân."

"Ừ?" Vương Nhất Bác nhướng mày lên suy nghĩ một chút, nói: "Là có người suy đoán phu quân làm chuyện gì xấu sao? Không sợ, chính trực không sợ gian tà, qua một thời gian thiệt giả liền thể hiện."

Tiêu Chiến cười ha hả, nói: "Nói thật hay! Đệ hiểu ta, tiểu phu quân."

Vương Nhất Bác cười ngọt ngào, không có gì so với được phu quân hiểu làm cho cậu vui vẻ, cậu lo lắng chính mình tuổi quá nhỏ khiến phu quân nhìn không thuận mắt.

Vương Nhất Bác mặc dù là con cháu hoàng thất, nhưng nghi lễ bái kiến cha mẹ chồng và người nhà vẫn tương đối long trọng, đây là mặt mũi của Đại Công Chúa, dĩ nhiên cũng là cho mặt mũi của Tứ thiếu gia.

Vợ chồng Tiêu Cố ngồi hai bên song song ở chính đường, chia ra ngồi hai bên là con của bọn họ, chính thất và thiếp thất, còn có cháu trái, cháu gái.

Dạo này Tiêu phủ có nhiều biến cố, tiểu thư duy nhất Tiêu Xuyến Chi đã xuất giá, mà sáu thiếu gia còn lại, Nhị thiếu gia"Tử trận" ở tiền tuyến, chỉ để lại một tiểu thiếp và Tiêu Hữu mồ côi từ trong bụng mẹ; Tam thiếu gia bị trục xuất khỏi nhà, mặc dù đã thành thân sinh con, cũng không ở Tiêu phủ.

Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia cũng đã lớn, một người mười bảy tuổi, một người mười sáu tuổi, đã đính hôn, nhưng vì ngại Tứ thiếu gia chậm chạp không chịu thành thân, liên lụy hai người đệ đệ này cũng chưa thành hôn. 

Hiện tại người duy nhất khiến Cha mẹ Tiêu cảm thấy vui mừng chính là một nhà trưởng tử Tiêu Thanh, mặc dù không hài lòng về xuất thân và quá khứ của dâu cả, nhưng lâu dài chung đụng mới phát hiện nàng rất hiền tuệ, để ý, rất có phong cách quý phái của dâu cả, dạy dỗ con cái rất tốt cũng làm Trịnh nương cực kỳ yên tâm và hài lòng.

Con thứ hai xung hỉ tiểu thiếp, thành thân không bao lâu liền ở góa, còn có 1 đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, khổ cực sống qua ngày, Trịnh nương đối nàng thương tiếc, yêu thích.

Về phần dâu thứ tư mới cưới vào cửa, còn là một tiểu nam hài vị thành niên, Trịnh nương vốn định nuôi dưỡng thêm mấy năm, không nghĩ đêm qua con trai lại cùng cậu "Động phòng", để cho bà vừa nóng vừa giận, nếu như nhi tử thật cùng tiểu nam hài viên phòng, bà đúng là không biết đối mặt với Đại Công Chúa như thế nào.

Lại nói, Trịnh nương đảm nhận đương gia chủ mẫu cũng rất vất vả, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải quan tâm. Ở trong mắt người khác, bà còn đặc biệt có phúc khí đây này! Trượng phu mặt ngoài thông cảm tôn trọng nàng, nhi tử anh tuấn ưu tú, chỉ chính người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, chua cay bất đắc dĩ chỉ có mình chống.

Thật may là, sáng sớm Trịnh nương đã an bài Tôn ma ma quay lại phòng con trai hỏi thăm, Đại nha hoàn trực đêm nói, đêm qua không nghe bên trong phòng có động tĩnh gì, đại khái chỉ là ngủ cùng giường.

Bà nói mà, Tứ thiếu gia nhà bà làm sao không hiểu chuyện như vậy? Đêm qua nói cứng cũng chỉ một chút mà thôi, Tứ thiếu gia tuyệt đối là người tốt bụng nhất Tiêu phủ, mặc dù ngoài mặt hắn bướng bỉnh không vâng lời nhất, không ngoan ngoãn thuận theo nhất.

Vương Nhất Bác mặc dù tuổi còn nhỏ, hành lễ kính trà cha mẹ chồng lại đâu ra đấy, không biết ở nhà mẹ đẻ diễn luyện bao nhiêu lần rồi. Đưa cho mấy cháu trai nhỏ, cháu gái nhỏ hào bao và giầy vô cùng tinh xảo, mặc dù đường may và người may không có chút nào liên hệ, nhưng không tệ, hiển nhiên là có nghiêm túc học qua.

Tiêu Chiến thấy mặt mày cha mẹ từ thiện, biết bọn họ rất hài lòng với Vương Nhất Bác, lần này hắn cũng rất hài lòng, chỉ là đêm qua mẫu thân khẳng định ngủ không ngon, hốc mắt cũng bị thâm.

Nếu nói mẫu thân lo lắng cho hắn cả đêm làm loạn nên không ngủ ngon, còn hợp tình hợp lí, nhưng mắt Mạnh di nương thế nào cũng mang tia máu, bộ dáng tiều tụy không chịu nổi?

Tiêu Chiến thấy ánh mắt Mạnh di nương vẫn nhìn phụ thân, trong mắt buồn bã triền miên, ý định thay đổi thật nhanh, không khỏi đáy lòng cười nhạt vài tiếng .


Lại nói ở Tiêu phủ, Mạnh di nương đúng là thiếp trẻ tuổi nhất, thời điểm mới vào cửa rất được cưng chiều, nghe nói năm đầu tiên còn là cưng chiều độc sủng, nàng ta lúc đó còn khiến đương gia chủ mẫu Trịnh nương có chút khó chịu. Chỉ là hiện tại con trai của nàng là lục thiếu gia cũng đã lớn, tuổi nàng cũng không nhỏ rồi, trượng phu ân ái đại khái cũng đạm bạc đi?

Lấy sắc chuyện người người, đắc ý khó lâu dài.

Hơn nữa, ánh mắt Tiêu Chiến hơi đổi, nhìn phụ thân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, hắn tóc đen cùng mỹ quan phiêu dật như cũ, trong mắt người ngoài, vẫn là đàn ông trung niên có sức hấp dẫn? Khó trách còn có thể hấp dẫn tiểu cô nương xinh đẹp.

Người khác không biết, nhưng thường lưu luyến chốn hồng trần, Tiêu Chiến lại biết, phụ thân ở bên ngoài còn bao nuôi vợ bé, nghe nói là hoa khôi từ nước ngoài, thân mang mùi thơm lạ lùng, hồng nhan xinh đẹp.

Thật ra những năm nay, Tiêu Cố không thường xuyên bao nuôi ít hồng nhan ở bên ngoài, chỉ là cách mấy năm lại thay đổi, chán ghét liền thay mới.


Tiêu Chiến không biết mẫu thân có biết những chuyện này hay không, Trịnh nương thông tuệ nhạy cảm, chắc là biết, nhưng bà thông minh giữ vững trầm mặc, chỉ cần Tiêu Cố không đem những người này vào nhà, không để họ làm nhục cái nhà này, bà cũng không so đo cùng hắn, cũng không thể nào so đo.

Đây là nhà có gia thế, mặt ngoài luôn giữ thể diện, kì thực bên trong rất hỗn tạp.

Hiện tại Mạnh di nương đại khái cũng biết? Cho nên mới tiều tụy sa sút như thế.

Có một vị phụ thân ra vẻ đạo mạo như vậy, kì thực phong lưu hoa tâm, sao có thể trông cậy con trai là hắn trở thành chính nhân quân tử đây?

Tiêu Chiến vốn đối với hôn nhân tuyệt vọng, cho nên mới chậm chạp không cưới.

Giờ phút này tâm tư của hắn âm trầm, chân mày càng nhíu thật chặt, chính khi hắn lâm vào tâm tình thất vọng dưới vực sâu, thì một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn.

"Phu quân?"

Hắn cúi đầu, đón nhận hắn là một đôi mắt sáng, trắng đen rõ ràng trong suốt, như vậy tinh khiết, như vậy tin tưởng, còn có vô vàn lo lắng.

Đôi mắt này giống như một luồng nắng xuân chiếu xạ vào góc âm u nhất trong lòng hắn, đem tâm tình âm trầm trở thành hư không.

Hắn khẽ mỉm cười, trở về cầm tay nhỏ bé kia.

Có lẽ, thế giới này cũng không làm người ta tuyệt vọng.

Gần tối ngày tân hôn thứ hai, liền truyền đến tin dữ Đại Công Chúa qua đời.

Vị công chúa quật cường chỉ cần chống đỡ thân thể, tự mình an bài việc hài nhi xuất giá, khi biết hài nhi được gia đình nhà chồng công nhận, mới trút hơi thở cuối cùng.

Bởi vì tình trạng hôn nhân đặc thù của Đại Công Chúa, hơn nữa ấn tượng của hoàng đế Huyền Dục đối với vị cô này cũng không tệ lắm, liền đáp ứng yêu cầu cuối cùng của Công Chúa trước khi qua đời: tang lễ do Lễ bộ chủ trì, không cho người Vương gia nhúng tay.

Đại Công Chúa không chịu vào phần mộ của Vương gia, mà yêu cầu làm "Quy môn nữ" trở về chôn cất ở Hoàng Lăng. Theo truyền thống hoàng thất, cho phép hoàng tử hoặc là hoàng nữ độc thân vào chôn cất , có thể vì không muốn để họ đơn độc một huyệt.

Khi Vương Nhất Bác được báo tang tin thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, thẫn thờ hồi lâu.

Khi Tiêu Chiến ôm lấy cậu thì cậu mới giống như đột nhiên tỉnh ngộ, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

Cậu không cách nào khống chế, chuyện thay tang phục cũng do Tiêu Chiến một tay lo liệu, chờ hai người vội vã chạy về phủ công chúa, Vương Nhất Bác nhìn thấy di ảnh mẫu thân, nhất thời cả người lạnh như băng, đầu choáng váng, quỳ xuống còn chưa dập đầu, liền ngã xuống đất, ngất xỉu.

Trong lúc hôn mê, cậu như cũ lệ rơi không ngừng.

Cõi đời này, một người duy nhất toàn tâm toàn ý yêu thương cậu, còn không để cậu hồi báo, cứ như vậy đi, vĩnh viễn rời khỏi cậu, không quay về nữa.

Vương Nhất Bác ở trạng thái hôn mê buồn bã khóc, buồn bã khóc không muốn thanh tỉnh, cậu hy vọng đây chỉ một cơn ác mộng của mình.

Tiêu Chiến vẫn làm bạn bên cạnh tiểu lang quân, hắn thật sự lo lắng cho cậu, Vương Nhất Bác thuở nhỏ do Đại Công Chúa tự mình nuôi dưỡng, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm so với mẹ con bình thường càng thêm sâu hơn mấy phần, mẫu thân đột nhiên qua đời, nhất định là đau xót thấu xương, hắn hi vọng mình có thể bồi bên người tiểu lang quân, tối thiểu có thể để cậu dựa vai khóc thút thít.

Thế nhưng trên đời luôn có những người không biết điều làm ngừơi ta chán ghét.

Nhìn, người không mời mà đến – Vương gia.

Theo đạo lý, Đại Công Chúa là thê tử của Vương Nhất Hoành, là con dâu Cố gia, cũng là mẹ của con hắn, tang lễ của nàng đáng lẽ nên do phụ tử Vương gia chủ trì, nhưng Đại công chúa không muốn.

Vương Nhất Hoành mang theo Vương Nhất Hiền và Vương Nhất Lương đến, để bọn họ làm "Hiếu tử", vì mẹ cả mà khóc nức nở, túc trực bên linh cữu cùng chôn cất.

Nhưng Lễ bộ phụ trách tang lễ Đại Công Chúa được hoàng đế Huyền Dục phân phó, không cho phụ tử Vương gia nhúng tay, bọn họ có thể tới viếng, nhưng nhúng tay tổ chức lễ nghi liền miễn.

Vì vậy phụ tử Vương gia và Lễ bộ quan viên xảy ra tranh chấp, cuối cùng không có biện pháp, bọn họ tìm con trai duy nhất và con rể của công chúa.

Vương Nhất Bác vẫn còn hôn mê, Tiêu Chiến biết tin người Vương gia đến, sắc mặt rất khó coi.

Hắn chậm rãi đỡ Vương Nhất Bác đến phòng trong nghỉ ngơi, để Đại nha hoàn Thu Thủy, Thu Nguyệt cẩn thận chăm sóc, sau đó mới xoay người đưa người không liên quan ra khỏi phòng tang lễ.

Tiêu Chiến lạnh lùng quét mắt nhìn ba phụ tử Vương Gia, thân hình Vương Nhất Hoành cao gầy, lúc còn trẻ cũng từng anh tuấn phong lưu, nếu không sẽ không lấy được ưu ái của một vị công chúa, đáng tiếc lúc này hắn lại có chút gù lưng, trên trán có nếp nhăn thật sâu, giữa hai lông mày là bộ dạng uất ức khó tiêu, tựa hồ những năm này hắn ở Vương gia cũng không hài lòng như ý.

Thật ra suy nghĩ một chút cũng biết, bởi vì nguyên nhân Đại Công Chúa, Vương Gia chọc giận hoàng đế, mặc dù không trị bọn họ tội coi rẻ hoàng tộc, nhưng Vương Nhất Hoành bị lệnh cưỡng chế nhàn rỗi ở nhà, toàn gia không được phong thêm quan tước, trên người chỉ còn kế thừa tước vị từ đời trước.

Nhưng tước vị Vương gia cũng không được thừa kế, mà giảm xuống 1 bậc, hơn nữa ba đời thì dừng, Vương Nhất Hoành là đời cuối cùng, con hắn đã không còn tước vị thừa kế, cho nên tiền đồ hai con trai của tiểu thiếp càng thêm ảm đạm, trong quan trường không người nào nguyện ý cất nhắc bọn họ.

Đại khái Vương Nhất Hoành cũng không nghĩ tới, lúc còn trẻ hắn và Đại Công Chúa ân ái như vậy, từng được khen là hình tượng vợ chồng hoàng thất nhất trước giờ, từng được bao nhiêu thiên kim hào môn thế gia yêu thích và ngưỡng mộ, tại sao sau lại trở thành như vậy?

Vương Nhất Hoành luôn không tin Đại Công Chúa sẽ thật sự tuyệt tình như vậy, luôn cho là từ từ đợi nàng hết tức giận, hắn thậm chí đã từng có ý niệm "Lưu tử di mẫu" (giữ lấy con cái, bỏ thê thiếp), đem hai con trai của vợ lẽ điền vào hộ tịch của Đại Công Chúa, để con trai trưởng nuôi dưỡng, sau đó đưa hai tiểu thiếp ra khỏi cửa.

Nhưng công chúa không đồng ý, nàng xem thường phỉ nhổ hắn: chớ tự lấn át hiếp người!

Phản bội nàng len lén sinh con, còn muốn nàng tới nuôi dưỡng, chiếm cứ danh phận con trai trưởng công chúa, hưởng thụ đãi ngộ hoàng thân quốc thích, trên đời còn có "Chuyện tốt" hơn sao?

Người Vương gia không khỏi quá tính toán đi!

Nàng đường đường là công chúa cho tới bây giờ không phải là phụ nữ tam tòng tứ đức, mặc cho nam nhân khi dễ còn phải im hơi lặng tiếng.

Nàng nói, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nàng đến chết cũng không chịu gặp mặt hắn một lần.

Nàng chết cũng muốn trở về chôn cất ở nhà mẹ đẻ, trở lại Hoàng Lăng, không chịu tiến vào tổ phần Vương gia, không chịu cùng hắn tương lai hợp táng.

Nàng thật là một nữ nhân độc ác.

Người ta nói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Vương Nhất Hoành lúc này mới cảm thấy tuyệt vọng và thương tâm, hắn lúc này mới ý thức được không thể đợi nàng hết tức giận, nàng và hắn không bao giờ có thể hòa hảo nữa rồi.

Hắn mang theo hai con trai tới giúp một tay, là thật tâm , hắn không muốn nhìn chính thất của mình không có chồng tống táng cô đơn lẻ loi một người lên đường.

Hắn nói lên tâm nguyện của mình với Lễ bộ quan viên và Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn vẻ rụt rè sợ hãi của con đứa con trai, cười lạnh nói: "Thật muốn làm hiếu tử, khi còn sống tại sao không làm? Người đã chết cũng muốn tận hiếu rồi hả? Vì cái gì? Làm cái gì? Chớ chọc người chê cười!"


Điểm này, đối với số ít người sống mà nói, mới là quan trọng nhất, tỷ như đối với phụ tử ba người Vương gia, có lẽ chính là như thế.

Vương Gia những năm này thu vào ít, chi tiêu vẫn duy trì xa hoa lãng phí như trước kia, dĩ nhiên là miệng ăn núi lở, ngày càng sa sút. Thân là em gái tiên đế, cô của đương kim hoàng đế, tài sản của Đại Công Chúa tất nhiên cực kỳ phong phú.

"Ngươi nói cái gì?" Da mặt Vương Nhất Hiền sung huyết đỏ bừng, nói: "Ta và đệ đệ hiếu tâm, ngươi có cần phải nghĩ xấu xa như vậy?"

"Người đang làm, trời đang nhìn, trong lòng có quỷ hay không mình rõ ràng nhất!" Tiêu Chiến cười lạnh, nói: "Các ngươi không cần phải lo lắng sau lưng nhạc mẫu không người nào tống táng, nàng có hiếu tử Vương Nhất Bác, cũng có hiếu tử Tiêu Chiến ta."

"Phu quân!" Vừa vặn tỉnh lại Vương Nhất Bác nghe được những lời này của Tiêu Chiến, nhất thời kinh hãi, quên mất phụ thân và huynh đệ khác mẹ, tiến lên kéo tay Tiêu Chiến, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn hắn, nói: "Phu quân, không thể! Không thể!"

Hôm nay, lễ nghi quy củ đều vô cùng sâm nghiêm, căn bản không có con rể vì nhạc mẫu chịu tang, chỉ có con rể tới nhà ở rể mới có trách nhiệm này, nhưng con rể tới nhà là cực kỳ mất mặt, mọi người đều nói là hậu bối quên tổ tông, bộ mặt xem thường.

Huống chi, Tiêu Chiến không phải ở rể, gia đình hắn còn có phụ mẫu thân sinh khoẻ mạnh, nếu như hắn vì nhạc mẫu làm hiếu tử, phụ mẫu thân sinh đặt ở chỗ nào?

Cho nên, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thể đáp ứng!

Mặc dù cậu còn nhỏ, lại hiểu đạo lý này, nước mắt ròng ròng đối với Tiêu Chiến nói: "Phu quân, không cần, ta rất cảm ơn, nhưng là không thể để cho huynh làm như vậy, nếu không ta không còn mặt mũi nào trở về Tiêu phủ, không mặt mũi nào đi gặp cha mẹ chồng. Ta đi cầu xin hoàng đế biểu ca, để hắn đặc biệt đồng ý, cho ta tự mình tống táng mẫu thân!"

"Hồ đồ!" Vương Nhất Hoành nhất thời không đồng ý rồi, nói: "Hồ đồ! Mẫu thân con không để ý thể thống, con cũng bị giáo dục trái với đạo lý như vậy sao?"

"Ngươi " Vương Nhất Bác đột nhiên nảy sinh ác độc, cặp mắt đỏ bừng căm tức nhìn Vương Nhất Hoành, tức giận vô cùng, nhưng thuở nhỏ được nuôi dạy tốt. Cậu cắn răng, cố gắng ổn định, vì bi ai và tức giận mà thân thể nhỏ bé run rẩy, giọng băng hàn nói: "Phụ thân, không biết theo ngươi nói thể thống là cái gì? Thiên Địa phân âm dương, chẳng lẽ hiếu tâm cũng muốn phân âm dương? Con chỉ biết con là mẫu thân sinh, mẫu thân nuôi , con vì bà tận hiếu là  chuyện dĩ nhiên, vì bà làm bất cứ chuyện gì con đều nguyện ý, nếu như đây chính là trái với thể thống, chính là trái với đạo lý, vậy con tình nguyện không cần thể thống, tình nguyện trái với đạo lý! Nói đến thế thôi, mẫu thân lưu lại di chúc, không muốn nhìn thấy bấy kỳ đàn ông nào của Vương gia. Phụ thân, mời các người trở về đi thôi!"

"Ngươi, ngươi, ngươi! Ngón tay Vương Nhất Hoành run rẩy chỉ vào Vương Nhất Bác, bị tức đến mặt nổi máu đỏ, hận không cho hài nhi không vâng lời này mấy bạt tai.


Vương Nhất Bác không để ý tới hắn, xoay người trở về phòng thờ, đồng thời phân phó Đại quản gia của phủ công chúa đi cầu hoàng đế hạ đặc chỉ, cho phép cậu vì mẫu thân tống táng.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng nhỏ gầy quật cường của tiểu lang quân, mím môi thật chặt.

Tiểu nam hài này tại sao có thể để cho hắn đau lòng như thế, để cho hắn muốn ôm lấy cậu, ôn nhu thương tiếc?

Theo di chúc của Đại công chúa, tang lễ được giản lược, chỉ trong bảy ngày, bảy ngày sau, quan tài Đại Công Chúa được chôn cất ở Hoàng Lăng Cảnh quốc.

Sau tang lễ, Vương Nhất Bác cùng Đại Công Chúa nhất thời nổi danh, tất cả mọi người đều đồn đãi công chúa cao ngạo cố chấp, âm dương sai chỗ, hoang đường cực điểm.

Tiêu Chiến đối với đủ loại lời đồn đãi chẳng thèm ngó tới, đối với người khác cho hắn ánh mắt đồng tình càng thêm cười trừ, hỏi ngược lại: "Phá gia chi tử cưới hài nhi trái với đạo lý, đúng lúc là trời sinh một đôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro