Chỉ hôn - chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau.

Tiêu phủ, Tử Đằng quán, bên ngoài thư phòng.

Đã là giữa xuân, khí trời càng ấm áp, mặt trời chiếu sáng một vùng , cỏ non xanh tươi trở lại, lá non nảy mầm, chim con vui sướng hát vang.

Trong quán Tử Đằng, hoa cỏ chủ yếu dĩ nhiên chính là cây tử đằng, đặc biệt dùng hoa và thân cây tử đằng xây dựng. Dưới mái hiên, bên cạnh đường mòn, là tường hoa, khắp nơi đều là dây leo cây tử đằng. Hiện tại những cây tử đằng này đã nở hoa, không bao lâu nữa, có thể thấy biển hoa Tử Đằng, đó chính là cảnh xuân mê người nhất ở Tiêu phủ.

Tiêu Chiến thuở nhỏ thích màu tím, khi còn bé thích dùng hoa tử đằng thêu thành các loại vật phẩm, tỷ như túi tiền, túi thơm, phiến túi, trên quần áo hắn đương nhiên cũng không thiếu được hoa văn cây tử đằng.

Màu tím mặc dù đắt tiền, thần bí, lại vô cùng chọn người, không phải ai cũng có thể mặc đẹp, đại đa số người mặc chỉ có vẻ trầm cứng, như ông cụ non. Nhưng Tiêu Chiến lại khác, bất kể hắn mặc loại màu tím nào, đều chỉ tôn thêm vẻ hoa lệ ưu nhã, cao ngất tuấn mỹ, tựa hồ hắn trời sanh liền thích hợp với màu tím, quý khí hơn người.

Hoàng đế Huyền Dục từng than thở với Tiêu gia tứ công tử: "Cả triều mặc được màu tím, chỉ có Tiêu gia tứ công tử"

Nhưng lúc này, Tiêu gia tứ công tử phú quý không có chút hình tượng ngồi liệt trong thư phòng, híp mắt, không có tinh thần nhìn giàn hoa tử đằng ngoài cửa sổ.

Thư đồng Ngân đem ly trà lạnh ngắt trong tay hắn, đổi ly trà nóng, ánh mắt đi qua đi lại trên người Tiêu Chiến vài vòng, thử dò xét hỏi: "Thiếu gia đang phiền não cái gì?"

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, hỏi: "Con mắt nào của ngươi thấy ta phiền não?"

Ngân cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt, quay đầu hỏi ý thị vệ Thiệu Ngũ đang co rúc trong góc thư phòng rỗi rãnh đến hốt hoảng , hỏi: "Thiệu đại ca, ngươi nói thiếu gia có phải có phiền não hay không?"

Thiệu Ngũ là ám vệ của hoàng đế Huyền Dục cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến cho là mình vô quan vô chức, không có quan hệ lợi ích với người khác, căn bản không có kẻ địch trêu chọc hắn, chỗ nào cần lấy ám vệ? Thị vệ Tiêu phủ nhà mình cũng đã đủ rồi, Huyền Dục cố tình nhiều chuyện.

Có một phụ thân phong lưu hoa tâm lại giảo hoạt gian trá như hồ ly, một mẫu thân rộng lượng, mạnh mẽ nhưng dễ thoả hiệp, một huynh trưởng gần như thập toàn thập mỹ, một nhị ca anh dũng thiện chiến, một Tam ca đầy bụng thông minh, hơn nữa còn hoàng đế biểu ca đặc biệt yêu thương, cưng chiều hắn, Tiêu Chiến cảm giác việc duy nhất mình có thể làm chính là ngồi ăn rồi chờ chết, hàng ngày tán gẫu.

Danh lợi không phải suy nghĩ của ta, phú quý cũng không phải dục vọng của ta, sắc đẹp cũng không làm gì, cuộc sống sao mà nhàm chán vậy?

Vẻ mặt Thiệu Ngũ trước sau vẫn nghiêm túc trả lời Ngân: "Thiếu gia thành gia, tự nhiên có nhiều chuyện phiền não. Ngươi còn nhỏ, không hiểu."

Ngân bĩu môi, nói: "Ai nói ta không hiểu? Thiếu gia không phải rất lâu không đụng mỹ nhân sao? Nhưng thiếu gia nói muốn vì nhạc mẫu giữ đạo hiếu, muốn thanh tâm quả dục."

Tùy tùng Kim vùi ở dưới bệ cửa sổ phơi nắng phỉ nhổ Ngân, nói: "Nói ngươi không hiểu chính là không hiểu, thiếu gia không thể sống thiếu mỹ nhân sao? Thiếu gia là lo lắng thiếu phu nhân, ngươi ngu ngốc."

Thiệu Ngũ quay đầu, cũng nói: "Quả thật như thế. Hôm qua tiểu thiếu gia không cho thiếu gia giữ đạo hiếu, để cho hắn vì sự nghiệp của mình, nhưng thiếu gia chúng ta tựa hồ không có việc gì nhưng vẫn bận rộn, cho nên. . . . . ."

Tiêu Chiến nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả câm miệng!"

Vì vậy ba người hầu Tứ công tử rối rít giả trang câm miệng.

Chỉ là Kim và Thiệu Ngũ trao đổi ánh mắt biết rõ —— ngữ điệu Tứ tiểu thiếu gia vô tâm, đả thương lòng tự ái của Tứ thiếu gia rồi.

Chuyện lúc đầu là vậy.

Sau tang lễ, Vương Nhất Bác đã xuất giá, theo quy củ nên dùng ba năm vì mẹ đẻ báo hiếu, thu lại tất cả giá y xa hoa, hằng ngày chỉ có thể mặc vải thô làm tang phục.

Nhưng Vương Nhất Bác ở cùng cha mẹ chồng, trên cha mẹ chồng còn có vị thái bà bà trường thọ, thường ngày mặc đồ trắng để tang không cát lợi. Mẹ chồng liền phân phó may vá trong nhà cố ý chuẩn bị cho cậu các loại thanh, lam, màu tro trắng trong thuần khiết làm thường phục, trên đầu đổi thành trâm bạc.

Theo lý thuyết, Trịnh nương làm như vậy, vừa chu toàn hiếu tâm của Vương Nhất Bác, lại chăm sóc cậu cung kính hiếu thuận đối với trưởng bối Tiêu phủ, không có làm sai. Nhưng Tiêu Chiến lo lắng Vương Nhất Bác nhỏ tuổi, sợ cậu để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất định kiên trì để tang, vậy sẽ giận dỗi Tiêu phủ rồi.

Hơn nữa, Vương Nhất Bác quật cường vì mẫu thân tống táng, Tiêu Chiến lo lắng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Cho nên, khi mẫu thân sai người tặng quần áo đến, Tiêu Chiến cố ý đến phòng phía đông an ủi Vương Nhất Bác, vì giữ đạo hiếu, hai người đã ở riêng, Tiêu Chiến đến phòng phía tây.

Vương Nhất Bác nghe lời của hắn, kinh ngạc nhìn hắn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nói: "Huynh quá lo lắng, ta làm sao sẽ chấp bà bà đây? Chữ hiếu chân chính lưu trữ trong nội tâm, không cần thiết để ý những hình thức kia?"

Tiêu Chiến kinh ngạc vì tiểu lang quân đã trưởng thành sớm, cũng đau lòng vì cậu.

Hắn gật đầu nói: "Đệ nói rất đúng, trăm thiện hiếu đứng đầu, có lòng mới là quan trọng nhất."

Vương Nhất Bác nói: "Mẫu thân mặc dù đi, nhưng bà sẽ luôn luôn sống trong lòng ta, làm bạn với ta cả đời. Một năm hiếu, hai năm hiếu, ba năm hiếu cái gì, làm cho người khác nhìn, không có ý nghĩa."

Tiêu Chiến sờ sờ đầu nhỏ của cậu, thở dài.

Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác đừng suy nghĩ những chuyện thương tâm, liền chuyển đề tài, ánh mắt hắn liếc lên bàn dưới bệ cửa sổ, hỏi: "Chép Kinh Phật?"

Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, cầm một quyển đưa cho Tiêu Chiến, nói: "Là sổ sách, ta sửa lại sổ tiền tài của mẫu thân."

Tiêu Chiến trợn to hai mắt, hỏi: "Đệ có thể xử lý được rồi hả ?"

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhìn sổ sách phức tạp rất kinh ngạc, không khỏi tâm hoảng hốt, phanh phanh nhảy loạn, cậu chợt nhớ tới mẫu thân đã từng dạy, không cần hiển lộ thông minh ở trước mặt phu quân, muốn mình trở nên "Đần một chút" , "Yếu một chút" , như vậy phu quân mới thương yêu.

Cậu đoạt lấy sổ sách, cúi cái đầu nhỏ, lầm bầm nói: "Thật ra thì cũng không có gì, mẫu thân để lại nhiều sư phụ kế toán, bọn họ đều trung thành, ta chỉ xem lung tung một chút."

Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn cậu chằm chằm, không hiểu mới vừa rồi cậu còn tràn đầy tự tin, đảo mắt liền thay đổi thành đáng thương.

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: "Đệ đặc biệt học qua số học, còn học qua tính sổ quản lý tài sản?"

Vương Nhất Bác mặc dù rất muốn giấu, nhưng cậu còn nhỏ, học qua kiến thức liền không nhịn được nghĩ khoe khoang trước mặt người yêu, Tiêu Chiến vừa hỏi, cậu lập tức lại đắc ý hí hửng nói: "Mẫu thân đặc biệt xin sư phụ dạy ta, " toán kinh thập sách " ta đã học trước được ba bản rồi !"

"Toán kinh thập sách" là sách giáo khoa toán học của Quốc Tử Giám Cảnh quốc, tập hợp hơn ngàn năm tinh hoa, rất nhiều học sinh Quốc Tử Giám cũng không hiểu những đề toán này, bọn họ am hiểu chính là ngâm nga những thứ cổ văn kinh điển.

Cho nên, Tiêu Chiến sợ hãi than, hắn cũng không biết tiểu lang quân của mình có thể còn là một Tiểu Thiên Tài.

Hắn hỏi: "Đệ thật học xong ba bản rồi hả ?"

Phải biết, đề mục bên trong "Cửu Chương Toán Thuật", Tiêu Chiến cũng từng rất vất vả.

Vương Nhất Bác ngửa đầu nhỏ, kiêu ngạo bẻ đầu ngón tay nói: "Thật nha, "Chu bễ toán kinh ", " Cửu Chương Toán Thuật ", " Hải đảo toán kinh " nha, thật ra thì bên trong ba bản sách có chút vấn đề ta không rõ , nhưng bắt chước theo cách sư phụ, cũng có thể giải đề, cho nên sư phụ nói ta đã học xong."

Tiêu Chiến gật đầu.

Hắn tiếp tục hỏi: "Mẫu thân đệ cho đệ học toán, chủ yếu là vì dễ dàng cho đệ ngày sau tính sổ quản lý tài sản?"

Vương Nhất Bác gật đầu nhỏ, nói: "Chi tiêu phủ công chúa do hoàng gia phụ trách, mẫu thân còn sống thì không sao, mẫu thân đi, phủ công chúa bị thu hồi, điền sản thuộc về hoàng gia cũng bị tịch thu, ta ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thể về, chỉ có chút tài sản mẫu thân để lại. Mẫu thân nói, trong tay có tiền, trong lòng mới không hoảng hốt."

Nói đến "Nhà mẹ để cũng không thể về", mắt tiểu nam hài đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Tiêu Chiến thấy thân thể nhỏ khẽ run, trong lòng mơ hồ đau, liền đưa tay ôm cậu, để cậu mặt đối mặt với mình, nhìn thẳng ánh mắt cậu nói: "Đừng lo lắng, về sau huynh nuôi đệ, nhà của ta chính là nhà của đệ."

Đôi mắt to đen của Vương Nhất Bác còn chứa đựng nước mắt, lúc này lại kinh ngạc mà nhìn Tiêu Chiến, sau đó khuôn mặt đầy nước mắt tươi cười, nói: "Ừ!"

Nhưng sau đó cậu lại không ý tứ chui lên bả vai hắn, nói: "Phu quân, ta không sao, huynh không phải cần ban ngày ở lại làm bạn bên cạnh ta, người ta sẽ nói huynh không có tiền đồ, huynh nhanh đi."

Huynh nhanh đi. Vội cái gì nha?

Tiêu gia tứ công tử bị tiểu tân lang quân đuổi ra, mờ mịt.

Nhanh đi tìm lũ hồ bằng cẩu hữu chơi chọi gà? Nhanh đi kỹ viện tìm mỹ nữ mỹ nam?

Trước kia cảm thấy thích cuộc sống giàu sang nhàn rỗi, thế nào đột nhiên thay đổi không có ý nghĩa rồi?

Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ, để cho hắn cảm giác áy náy khoảng thời gian sống uổng phí.

Tiêu Chiến xụi lơ trên ghế thư phòng, thở dài, nói: "Thì ra các trưởng bối nói đúng, nam nhân chỉ có thành gia, mới có thể thật thành thục a. Cuộc sống bản thiếu gia trước kia thật uổng phí!"

Thiệu Ngũ ứng tiếng nói: "Nam nhân thành gia, chuyện phiền não cũng nhiều, không thể tiêu dao tự tại, cho nên thuộc hạ không thành gia."

Tiêu Chiến hừ một tiếng, nói: "Ngươi biết cái gì? Coi như phiền não, đó cũng là phiền não ngọt ngào!"

Ngân nhìn về phía Kim, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi xem biểu tình thiếu gia, phiền não rất ngọt ngào sao?"

Kim cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta thấy ngài ấy là tự tìm phiền não."

Khí trời càng ngày càng ấm áp, thậm chí có chút nóng.

Cây tử đằng trong sân cây đã nở hoa, cành hoa từ trên kệ buông xuống dưới, hoa rậm rạp, nhiều vô cùng, giống như thác nước màu tím nhạt , mùi hoa nồng đậm xen lẫn vị trong veo, thấm vào ruột gan, làm người ta say mê.

Trong sân hoa mở náo nhiệt, Vương Nhất Bác quần áo mộc mạc có chút lạnh: màu đỏ ngày đại hỉ ồn ào náo nhiệt toàn bộ không thấy, thay vào đó là xanh trời, xanh non, màu tro, thậm chí màu trắng có chút chói mắt.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường, tay nâng má, ánh mắt nhìn hoa nở rộ ngoài cửa sổ, tâm tình có chút buồn bực.

Đại Nha hoàn hồi môn của cậu Thu Thủy và Thu Nguyệt ngồi trên ghế, vì cậu làm một chút đồ, đương nhiên tất cả đều là các loại màu sắc.

Hai người này đã từng bị Đại Công Chúa cố ý an bài cho Tiêu Chiến, tướng mạo đều là trong trăm có một , hơn nữa vóc người đầy đặn, có lồi có lõm, theo lời của lão nhân nói, vừa nhìn chính là sinh dưỡng tốt, đây cũng là công chúa phòng ngừa chu đáo, nàng lo lắng hài nhi mình về sau bất lợi trong việc sinh dưỡng, nếu như con rể nhất định cưới vợ bé, không bằng liền an bài nha hoàn hồi môn .

Thu Thủy, Thu Nguyệt có thể được công chúa chọn trúng, trừ vóc người, tướng mạo xuất chúng ra, tính tình, nhân phẩm tự nhiên cũng cực tốt, họ đối với tiểu công tử cũng cực kỳ trung thành, tối thiểu trước mắt là vậy.

Thu Thủy nói chuyện tình yêu một chút, nàng nhìn lướt qua tiểu công tử có chút ngẩn người, dịu dàng nói: "Nếu như cảm thấy buồn bực, tản bộ trong sân cũng không có vấn đề."

Cho dù muốn giữ đạo hiếu, cũng không thể lấy nước mắt rửa mặt cả ngày lẫn đêm, khóc lóc nức nở như vậy, ngừơi chết không thể trở về, người sống cũng bị hành hạ.

Vương Nhất Bác thở dài nho nhỏ, quay đầu lại dò xét cẩn thận Thu Thủy, Thu Nguyệt một phen, cảm giác hai Đại Nha hoàn của mình cho dù ở Tiêu phủ không được xem là hoa thơm cỏ lạ, nhưng tối thiểu cũng rất nổi bật, tại sao phu quân nhất quyết không cần các nàng?

Cậu chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực nói: "Các ngươi nói đi, phu quân gần đây ngày ngày cùng một người ở chung một chỗ?"

Thu Thủy và Thu Nguyệt nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.

Thu Nguyệt nói: "Đại khái là người làm lắm miệng, nô tỳ nghe nói sau đám cưới, cô gia không hề chơi đùa cả ngày nữa, bắt đầu nghiêm túc làm việc."

Thu thủy có chút căm giận, nói: "Ta thấy là có người không có ý tốt, loại đồn đại đó sao có thể truyền tới tai tiểu công tử? Nói không chừng là có người cố ý khích bác quan hệ tiểu công tử và cô gia ."

Thu Nguyệt trợn mắt nhìn Thu Thủy một cái, nói: "Chớ nói nhảm!"

Thu Thủy bất mãn nói: "Ta nói bậy hồi nào ? Không phải có người đỏ mắt vì cô gia đối đãi dịu dàng với tiểu công tử, liền muốn thêu dệt chuyện nháo sự. Họ cảm thấy tiểu công tử tuổi còn nhỏ, không thèm khiêu khích, nghe được lời nói bóng nói gió nhất định sẽ tìm cô gia, đến lúc đó cô gia chán ghét tiểu công tử, còn không phải là họ "Ngư Ông Đắc Lợi"?"

Vương Nhất Bác nghi ngờ nghẹo đầu nhỏ, có chút không rõ lắm ẩn ý trong lời nói của Thu Thủy, dứt khoát trực tiếp hỏi Thu Nguyệt: "Thu Thủy đang nói cái gì? Người nào không có ý tốt? Ta cảm thấy người của Tiêu phủ đối đãi ta cũng rất tốt a."

Không đợi Thu Nguyệt trả lời, Thu Thủy đã lắm mồm mau lưỡi giành đáp: "Không phải là Hoà Băng và Hoà Ngọc sao? Mấy lời đồn đại về cô gia chính là từ họ truyền tới! Nếu như không phải là họ muốn kiếm chuyện, có nô tỳ nhà nào dám tùy tiện nghị luận chủ tử? Nếu như bị chủ tử biết, còn không loạn côn đánh chết?"

Cái gì tranh giành tình nhân, cậu vẫn không cách nào hoàn toàn hiểu, hai tay Vương Nhất Bác nâng quai hàm, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Thu Thủy, gật đầu một cái, nói: "Có lẽ vậy, ai."

Phiền não của Vương Nhất Bác chính là phu quân của cậu - Tiêu Chiến đại nhân.

Kể từ hôm Vương Nhất Bác từ chối ý tốt ban ngày đến làm bạn với cậu của Tiêu Chiến, để cho hắn kiếm việc làm, ban ngày Tiêu Chiến cũng không ở nhà, thật sự tìm chuyện làm.

Nhưng hắn một không làm quan, hai không buôn bán, ba không làm kẻ tri thức, bốn không cần vì gia kế bôn ba, có chuyện gì có thể làm đây?

Vương Nhất Bác nghe nói, hắn đầu tiên sắp xếp lại tài sản của mình, nghe nói tài sản rất phong phú, đủ nuôi sống gia đình, cộng thêm để cho con cháu xài xa hoa mấy đời, trong này công lao lớn nhất là của hoàng đế Huyền Dục, hắn đem một phần mười của cải hoàng gia chia cho biểu đệ mình.

Tài sản của hoàng đế, số lượng bao nhiêu a? Giàu có nhất thiên hạ còn không phải hoàng gia?

Cho nên, dù hoàng đế chỉ là cho Tiêu Chiến một phần mười, cũng đủ cho Tiêu Chiến tiếu ngạo thiên hạ, nằm trên đống tiền lăn lộn chơi bời.

Hơn nữa, Tiêu Chiến được phong làm người thừa kế Trấn Quốc tướng quân, bổng lộc một năm cũng gần 1000, đây cũng là một khoản thu vào tương đối ổn định.

Mặc dù còn chưa ở riêng, nhưng ông nội thương hắn nhất, luôn mượn cớ thưởng này nọ, tài sản phong phú như vậy, để cho hai đệ đệ hắn đố kị muốn đỏ mắt, hoàng đế thiên vị bọn họ không dám nói gì, nhưng tại sao đều là cháu trai, lão thái quân cũng thiên vị như vậy? Phân chia một trời một vực?

Tại thành Kim Lăng, trong đám vương tôn quý công tử, Tiêu Chiến cũng là nhân vật được hâm mộ nhất, tất cả mọi người đều nói hắn đầu thai quá tốt. Điểm quan trọng nhất, cuộc sống của hắn cũng quá hời hợt đi, nhất định cùng hoàng đế có quan hệ mập mờ, nếu không hoàng đế sao lại ban thưởng hào phóng như vậy?

Huyền Dục không phải là một hoàng đế hào phóng, mặc dù chăm lo việc nước, nhưng cũng rất nhỏ mọn, những đại thần được trọng dụng ai không phải vì hắn cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi? Hắn rất biết nghiền ép tâm huyết của các đại thần.

Coi ba vị huynh trưởng của Tiêu Chiến, ai không bị Huyền Dục đùa vòng quanh, vì Huyền Dục đế quốc mà dốc hết tâm huyết?

Duy chỉ có Tiêu Chiến, Huyền Dục thần kỳ hào phóng, trong cung và dân gian cũng khó trách nổi lên đồn đãi, không có lửa làm sao có khói.

Hoàng đế Huyền Dục nam nữ cũng không tha, thức ăn mặn không kỵ bất cứ gì, đây là Vương Nhất Bác nghe mẫu thân Đại Công Chúa đánh giá, cũng cảnh cáo Vương Nhất Bác không cần đến gần vị hoàng đế biểu ca, nếu không sẽ bị ăn, mẫu thân giáo dục hài nhi toàn nói chuyện đe doạ, Đại công chúa chính là như thế.

Vương Nhất Bác cũng biết trên phố luôn suy đoán quan hệ giữa hoàng đế và Tiêu Chiến, nhưng cậu tin tưởng, phu quân của mình hoa mỹ cao quý như vậy, tấm lòng rộng mở, sao lại là một nam nhân bị đùa giỡn chứ?

Nhưng là, Vương Nhất Bác gần đây nghe nói dạo này phu quân có đi lại với một vị mỹ thiếu niên, sớm chiều chung đụng, người ngoài tự nhiên suy đoán đủ loại, không biết vị mỹ thiếu niên kia có phải là tin vui mới của Tiêu Tứ thiếu gia ?

Vương Nhất Bác rất ưu sầu, mười hai tuổi mặc dù bị buộc trưởng thành sớm, nhưng đối với thế giới này vẫn là hiểu không hết.

Cậu thích phu quân, muốn một mình chiếm đoạt hắn, nhưng mẫu thân và mẹ chồng nói không được, Cậu còn quá nhỏ, hơn nữa cậu phải giữ đạo hiếu, cậu nên chủ động vì phu quân sắp xếp nha hoàn thông phòng, cậu cảm thấy mình có phần ăn chút dấm, nhưng cũng không phải quá khó chịu.

Cậu thật sự có rất nhiều thứ không hiểu, mờ mịt lại mất mác.

Cậu hy vọng có thể lớn lên trong một đêm , có thể hiểu toàn bộ thế giới của phu quân, có thể cùng hắn ân ái.

Thành Kim Lăng, nội viện hoàng cung.

Hoàng cung Cảnh quốc không xa hoa, ban đầu Cảnh quốc dựng nước là lúc thiên hạ chiến loạn, hoàng đế khai quốc đề cao tiết kiệm, cho nên kiến trúc hoàng cung cũng tương đối đơn giản, không có trang trí mỹ lệ, kích thước cũng không coi là hùng vĩ, vây quanh trung tâm chỉ xây ba điện hai cung.

Chính điện là Phụng Thiên Điện, sau là Hoa Cái Điện, cuối cùng là Cẩn Thân Điện, hai bên cánh điện đều có hiên nhỏ.

Sau Cẩn Thân Điện là hậu cung, Kiền Thanh cung ở phía trước, là cung của hoàng đế đại nhân, những lúc hoàng đế không thượng triều, làm việc và cuộc sống thường ngày đều ở nơi này.

Khôn Ninh cung ở phía sau, bao gồm Ngự Hoa Viên và cung của phi tần, trừ hoàng hậu ở chính điện Khôn Ninh cung, ba phía xung quanh phân thành các điện nhỏ đông, tây, là nơi ở của chúng phi tần.

Sau giữa trưa, Kiền Thanh cung, điện phía tây.

Tây điện rất mát, thích hợp cho những ngày mùa hè chói chang, lúc này cửa sổ mở phân nửa, gió nhẹ nhẹ thổi, lay động rèm trước Long sàng, phía sau rèm cảnh xuân nửa che nửa lộ, chọc người mộng tưởng.

Trong không khí tràn ngập mùi đàn hương đặc hữu, càng tiết lộ chuyện vừa xảy ra nơi này.

Huyền Dục nghiêng người nằm trên giường rồng, sức lực tinh tráng trần nửa người trên, chăn mỏng thêu rồng vàng nhẹ nhàng bao trùm hông hắn , hiển lộ đường cong thân thể làm người ta phun máu mũi, ánh mắt Huyền Dục nửa khép hờ, trên mặt còn lưu lại kích tình mê say.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vang cực kỳ nhỏ, đó là tiếng bút lông chạm vào giấy.

Một lát sau, chút thanh âm này cũng biến mất, Huyền Dục lười biếng mở miệng nói: " Chớp mắt, đã là mười năm rồi."

Tiêu Chiến dọn dẹp giấy và bút mực, có vẻ không vui nói: "Cái gì mười năm rồi?"

Hắn mới vừa vẽ chân dung hoàng đế đại nhân, xác thực mà nói, là vẽ hoàng đế đại nhân kích tình sau xuân cung đồ, Tiêu Chiến đáy lòng lần thứ một ngàn lẻ một châm chọc: cuồng tự luyến.

Huyền Dục khơi lên khóe mắt, ánh mắt hài hước vui vẻ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nói: "Ta lên ngôi mười năm rồi, ngươi len lén vẽ chân dung ta cũng mười năm rồi."

Không nói thì không sao, vừa nói ra Tiêu Chiến liền hận không thể quay ngược thời gian, để mình trở về mười năm trước, không bao giờ tiện tay vẽ tranh hoàng đế tự luyến.

Mười năm trước, mới tám tuổi, Tiêu Chiến được khen là thiên tài, còn nhỏ tuổi đã lĩnh hội được chân lý, hơn nữa am hiểu tranh chân dung, họa sĩ cung đình khen không dứt miệng, khen ngợi tiền đồ kia không có giới hạn, tương lai có thể trở thành bậc thầy thi hoạ lưu danh sử sách.

Con nít không hiểu khiêm tốn, Tiêu Chiến nho nhỏ được khen thưởng, có chút lâng lâng kiêu ngạo, trong lòng tìm cách muốn vẽ một bức kiệt tác, lưu danh muôn đời, nhất là mọi người trước giờ toàn khen ngợi ba vị huynh trưởng, điều này làm hắn hơi ghen tỵ, cũng muốn biểu hiện một phen.

Tiêu tứ công tử cẩn thận quan sát những người bên cạnh một lượt, cảm thấy hoàng đế biểu ca mới lên ngôi, mặc long bào đen tuyền thật oai vũ, liền quyết định lấy hắn làm người mẫu, quyết định này khiến hắn "lỡ một bước chân thành thiên cổ hận", ngày sau chứng minh sự lựa chọn của hắn quá sai lầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro