Chỉ hôn - chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Bân mặc dù trẻ tuổi, nhưng thuở nhỏ chăm chỉ khổ học, có thể nói bác học, hơn nữa cầm kỳ thư họa đều tinh thông, cùng Tiêu Chiến ngâm thơ luận vẽ, dần dần phát hiện trong bụng vị con em nhà giàu Kim Lăng đại danh đỉnh đỉnh này cũng không phải là lỗ mãng, mà là đầy bụng tinh tế, hai người thích thú thành tri kỷ.

Nhưng Vu Bân tính tình kịch liệt, lúc thi quá mức thẳng thắng, đâm thẳng vào tình hình tệ nạn chính trị đương thời, khiến chủ khảo không vui, hắn liền hợp tình hợp lý đánh rớt.

Tiêu Chiến vốn định giữ hắn ở kinh thành làm bạn, thế nhưng Vu Bân lo lắng muội trong nhà, thi rớt liền về quê, thời gian đó Tiêu Chiến và Vu Bân vẫn giữ thư từ lui tới, cho đến năm nay Vu Bân đi thi lần nữa, thi rớt, sự quan hệ giữa hai người mới chặt chẽ hơn .

Vu Bân xuất thân từ nhà nông , vừa làm ruộng vừa đi học, vô cùng khổ cực. Cha mẹ hắn chết sớm cũng vì không được khám thầy thuốc. Cuộc sống hai huynh muội vất vả, tuy nhiên cũng kiên trì các loại phương thức khổ học, lần này đi thi mang theo muội, hơn nữa không muốn về quê.

Đối với huynh muội Vu Bân và Vu Bình mà nói, Tiêu Chiến là quý nhân trong đời bọn hắn, khi Vu Bân thi rớt hai lần, tiền đồ xa vời, Tiêu Chiến đưa tay giúp đỡ, cho bọn hắn một bắt đầu mới, khiến cuộc sống bớt khó khăn.

Hơn nữa, bởi vì ngoại giới rối rít đồn đãi huynh muội Vu thị tuy là tuyệt sắc, nhưng đã "Thuộc về" Tiêu tứ công tử, nên không còn người dám đánh chủ ý lên bọn hắn, bớt rất nhiều phiền toái.

Dù sao, đồ có sắc đẹp mà không có sức tự vệ, đây mới thực sự là đại bi kịch.

Huynh muội Vu thị quyết định dừng chân ở Kim Lăng, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Chiến, thuê một tiểu viện nhỏ. Bình thường Vu Bân trợ giúp Tiêu Chiến chuẩn bị chút việc vụn vặt, tỷ như tiếp khách, thỉnh thoảng cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, Vu Bình ở nhà chuẩn bị việc nhà, tự học, vẽ tranh.

Vu Bân đã vô tâm với khoa cử, hắn tính toán ngày sau mở một trường dạy học, phương thức giáo dục bây giờ không lý tưởng, rất nhiều người đọc sách thành con mọt sách, không chỉ vô ích với nước với dân, ngược lại trở thành gánh nặng, hắn tìm tòi phương thức cải cách giáo dục, Tiêu Chiến cực kỳ ủng hộ, hơn nữa vui lòng xuất tiền tài trợ.

Chỉ là, lý tưởng của hắn còn chưa áp dụng, hoàng đế bệ hạ đã phái bọn hắn ra thành Kim Lăng rồi.

Vu Bân đi theo Tiêu Chiến xuất hành, để lại Vu Bình một mình ở nhà, thật sự làm người ta lo lắng, Tiêu Chiến đề nghị để nàng ấy tạm thời vào ở Tiêu phủ, huynh muội Vu thị cũng không phải là người đòi hỏi, sau khi cân nhắc thì đáp ứng.

Suy nghĩ nhiều ngược lại là khiến những người nhàn rỗi tới xem nháo nhiệt, vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ nói với Tiêu Chiến, rốt cuộc đem huynh muội Vu thị nhét vào trong phủ, mỹ nữ, đồng thời có được song mỹ, thật không biết thế nào là tư vị mất hồn, bực nào xa hoa, lãng phí, dâm loạn.

Vì vậy, tên Tiêu Chiến Tiêu tứ công tử "con em nhà giàu" càng chân thực, có thể nói tiếng tăm lừng lẫy.

Vương Nhất Bác mặc dù rất muốn tin tưởng phu quân "Trinh tiết" , nhưng tận mắt thấy huynh muội Vu thị xinh đẹp, trong bụng không nhịn được ghen mãnh liệt.

Cậu níu chặt tay Tiêu Chiến, chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận, cuối cùng bị ánh mắt cưng chiều của Tiêu Chiến nhìn đến ngượng ngùng, mới nhớ tới đoan chính.

Cho dù bọn họ được phu quân sủng ái thì sao nào?

Bọn họ không phải phải gọi mình "Đại huynh" sao!

Tiểu đại nhân Vương Nhất Bác dường như gật đầu một cái, nói: "Vậy đem Vu cô nương tạm thời an bài ở Tây Sương đi, phái hai Đại nha hoàn hầu hạ."

Tiêu Chiến cười gật đầu, nói: "Được, tất cả nghe theo sự an bài của đệ."

Mọi chuyện an bài thỏa đáng, ba ngày sau, Tiêu Chiến và Vu Bân rốt cuộc xuất phát, tới nơi Vương Nhất Bác không biết.

----
Thời gian trôi mau, nháy mắt ba năm.

Trong ba năm này, Tiêu phủ lại thêm hai cháu trai, mà vui mừng lớn hơn là Tiêu Nhị công tử "Chết đi sống lại", còn vì Cảnh quốc tiêu diệt kẻ thù, lập được công lao hiển hách, từ tiền tuyến khải hoàn trở về.

Trong ba năm, Vương Nhất Bác cao lên rất nhanh, tiểu nam hài nho nhỏ biến thành thiếu niên xinh đẹp.

Mẹ chồng tự mình chiếu cố, Vương Nhất Bác đã chính thức trưởng thành, có thể cùng phu quân viên phòng.

Nhưng phu quân ở chỗ nào?

Hoa tử đằng đã nở, Vương Nhất Bác vẫn ngồi trên xích đu dưới bụi cây lớn nhất, hôm nay cậu đã lớn, ngồi trên xích đu hai chân có thể trực tiếp chạm đất rồi, tựa như phu quân trước kia vậy.

Lúc này, Vương Nhất Bác đang nghiêm túc đọc thư mà Tiêu nhị ca tự mình đưa tới, là thư Tiêu Chiến tự tay viết từ Bắc Phương xa xôi.

Trong thư Tiêu Chiến nói, hắn rất nhanh sẽ về nhà.

Khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ nhếch, đây là bức thư gần đây cậu thích nhất, mặc dù cậu đã đọc không dưới 20 lần.

Cậu ngày ngày nhìn, ngày ngày trông mong.

Ba năm, phu quân thay đổi ra sao? Còn thương yêu cưng chiều cậu giống như trước sao?

Hoặc là, trong ba năm này, hắn có gặp mỹ nhân tuyệt sắc ở bên ngoài?

Vương Nhất Bác luyến tiếc khẽ vuốt ve giấy viết thư, suy nghĩ cái này một chút, cái kia một chút, một lát mỉm cười, một lát nhăn mày, tâm tư giống như xuân buồn không thể tiêu khiển, không biết thuộc về nơi nào .

Khi cậu đang ngẩn người thì Đại nha hoàn Thu Thủy vui mừng hớn hở chạy tới, hô: "Công tử, Tứ thiếu gia trở lại! Tứ thiếu gia trở lại!"

Vương Nhất Bác chợt đứng lên, bởi vì quá vội vàng mà thiếu chút nữa ngã xuống, Thu Thủy vội vàng đỡ cậu, nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, là thật! Tứ thiếu gia thật trở lại! Nô tỳ vừa nhìn thấy Ngân, tiểu thư đồng cũng biến thành một chàng trai!"

Nhịp tim Vương Nhất Bác như đánh trống, chỉ cảm thấy máu toàn thân vọt tới mặt lên, lửa đốt, cậu nắm thật chặt tay Thu Thủy, nói: "Mau, nhanh đi nghênh đón!"

Đi hai bước cậu bỗng nhiên dừng lại, sờ sờ đầu của mình, túm túm quần áo, khẩn trương hỏi Thu Thuỷ: "Tóc của ta có rối không? Y phục? Có đẹp không? Có nên đi đổi quần áo mới? Đúng rồi, mẹ chồng mới mang cho ta bộ quần áo mới? Có cần mang lên?"

Thu Thủy vừa cười vừa thở dài, lôi kéo công tử nhà mình sải bước đi về phía trước, nói: "Công tử ngốc nghếch của ta, tóc không rối, y phục rất đẹp mắt, đồ trang sức cũng vừa đúng, thế nhưng những thứ này không quan trọng bằng việc nghênh đón thiếu gia! Nô tỳ vừa thấy vị cô nương Tây sương phòng kia đã tới cửa lớn."

Thu Thủy chỉ Vu Bình. Trong ba năm này, Vu Bình đàng hoàng khiêm tốn ở nhờ Tiêu phủ, bình thường chính là đi học, thỉnh thoảng giúp đỡ bọn nha hoàn thêu thùa một chút, rất ít bước ra khỏi viện. Nàng ta nói cười dịu dàng, cử chỉ thỏa đáng, không kiêu ngạo không nóng nẩy, không tự ti không ngạo mạn, là người làm ngừơi ta không thể chán ghét.

Tuy rằng thân phận của nàng ta có chút tế nhị, Đại nha hoàn thân cận của Vương Nhất Bác đối với nàng ta rất cảnh giác, nhưng quan hệ ngoài mặt không tính là tệ.

Nhưng hôm nay Tiêu Chiến trở lại, quan hệ giữa hai người liền lập tức khẩn trương .

Nói đến Vu Bình, tâm tình vui mừng quá độ của Vương Nhất Bác cuối cùng khôi phục một chút, trong ba năm này cậu và Vu Bình chung sống hoà bình, mặc dù cảm thấy Vu Bình là một người tốt, chung quy lại cảm thấy khó có thể thân cận, có lẽ là bản năng chiếm hữu của cậu?

"Dù nói thế nào, thiếu gia trở lại, công tử nhất định phải nắm chặt cơ hội, không thể để hồ ly kia thừa dịp có kẽ hở mà vào." Thu Thủy một đường lôi kéo Vương Nhất Bác, vừa nhỏ giọng dặn dò.

Hai chủ tớ vội vã chạy tới cổng, nơi này đã có rất nhiều nữ quyến đang chờ, bao gồm Thái phu nhân và Trịnh nương bên cạnh Đại nha hoàn.

Vương Nhất Bác vừa thở dốc một hơi, đứng ngay ngắn, hành lang phía trước liền truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Chiến một thân vải bào xanh đen đi tới.

Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, trong ngực hắn lại ôm một đứa trẻ!

Tiêu Chiến thuở nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, lần này vừa đi chính là ba năm, thật ra hai vợ chồng Tiêu Cố cũng rất tưởng niệm và lo lắng.

Mà tưởng niệm Tiêu Chiến nhất chính là Thái phu nhân Hà thị. Thái phu nhân tuổi đã lớn, lỗ tai điếc, mắt cũng không rõ, nói chuyện có chút lải nhải cằn nhằn, nàng thường hỏi bọn nha hoàn phục vụ bên cạnh: " cháu trai của ta đi đâu rồi?"

Cho nên, Tiêu Chiến trở về phủ chuyện đầu tiên chính là ra mắt tổ mẫu và ba mẹ, sau gặp đám người anh trai và chị dâu, chờ mọi việc xong xuôi, trở về viện Tử Đằng thì sắc trời đã tối rồi.

Mặc dù Vương Nhất Bác có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn săn sóc, phân phó tôi tớ chuẩn bị nước nóng cho Tiêu Chiến tắm, tẩy đi bụi đường dài cùng mệt mỏi đi xa trở về nhà .

Chờ Tiêu Chiến tắm rửa xong, đổi thường phục ở nhà, vào phòng trong, Vương Nhất Bác chậm rãi đứng lên, nhìn hắn.

Hắn cao hơn chút, cũng đen hơn, da biến thành màu cổ đồng, vốn sống an nhàn sung sướng da thịt bạch ngọc nõn nà, giờ luyện gió sương trở nên thô ráp hơn, lại lộ ra khí chất nam nhi.

Trong mắt hắn không thấy những thứ lỗ mãng và hài hước trước kia, ánh mắt trở nên thâm trầm, cả người giống như từng trải thay da đổi thịt, biến thành trầm ổn nặng nề.

Sâu trong mắt hắn đọng lại ưu thương.

Không biết ba năm nay hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?

"Chiến ca ca." Ba năm không thấy, trong lòng Vương Nhất Bác đều nghĩ đến người này, đột nhiên gặp lại, cậu lại chỉ có thể hô lên ba chữ này.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, giống như gió xuân, cảm giác khôi phục lại mấy phần Quý công tử ưu nhã ngày xưa, điều này làm Vương Nhất Bác cảm nhận được sự quen thuộc và an tâm, hắn còn là hắn.

"Bác nhi, đã lớn thế này rồi." Tiêu Chiến ngồi vào ghế, ánh mắt nhu hòa quan sát tiểu lang quân ba năm không thấy.

So sánh với hắn, Vương Nhất Bác biến hóa lớn hơn, chiều cao cao hơn, trên mặt tròn trịa mập mạp không thấy, gương mặt thanh tú rực rỡ càng động lòng người, sóng mắt như nước, môi anh đào ngọt ngào, tiểu nam hài đang từ từ lột xác thành tuyệt sắc tuấn nam.

"Ta đã đến tuổi cập kê rồi." Vương Nhất Bác lầm bầm nói, nói xong mặt liền đỏ, bởi vì qua lễ cập kê, nghĩa là cậu có thể cùng phu quân viên phòng rồi.

Ánh mắt Tiêu Chiến tối sầm lại, đưa tay kéo Vương Nhất Bác vào lòng mình, hai người mặt đối mặt, chạm nhẹ cánh mũi, ánh mắt giao hoà, thanh âm hắn khàn khàn hỏi: "Có thể cùng ta rồi hả?"

Vương Nhất Bác mặc dù xấu hổ đến mặt đỏ như ráng chiều, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt hắn, lên tiếng: "Vâng"

Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay của cậu, sau đó trong tiếng kinh hô của cậu, chặn ngang hông ôm lấy, hắn đặt cậu trên giường lớn, cúi người nhìn cậu chằm chằm, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu. Cậu cảm thấy cả người đều run rẩy, lại cắn răng kiên trì nhìn vào mắt hắn, không bối rối.

Cậu rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi hắn, tỷ như đứa trẻ kia đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cậu lại không muốn lên tiếng, cậu sợ phá hư không khí tuyệt vời hiện tại.

"Bảo bối. . . . . . Không thể chờ sao?" Tiêu Chiến cúi đầu chạm nhẹ trên môi của cậu, đôi tay lưu loát cởi bỏ quần áo của cậu, bàn tay hơi thô bạo lưu luyến trên người, tùy ý xoa nắn vuốt ve.

Vương Nhất Bác cắn môi, xấu hổ nhắm hai mắt, cậu muốn chạy trốn khỏi bàn tay tràn đầy ma lực kia, nhưng thân thể của cậu lại phản bội cậu, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, khoái cảm khiến thân thể cậu co quắp thật chặt, cố gắng bảo vệ mình.

Nhưng đôi môi Tiêu Chiến lại bắt cậu làm tù binh, môi hắn dao động trên người cậu, liếm qua mỗi một tấc da thịt trên người cậu, nhẹ nhàng liếm láp. Chưa bao giờ có khoái cảm mãnh liệt tê dại, trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân Vương Nhất Bác, không để cho cậu sợ hãi thất thanh, thân thể càng thêm run rẩy .

"Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . ." Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ tới phu quân không khách khí như thế, thậm chí không đợi cậu từ từ thích ứng.

Rên rỉ thất thanh để cho cậu xấu hổ, vội vàng dùng tay bưng kín môi, thế nhưng lúc này phu quân không khách khí tách hai chân cậu, đem hắn khảm vào trong đó.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống u mật xử nam kia làm người ta mê muội. Cổ họng Tiêu Chiến phát khô, hắn gần như không chút do dự cúi người, chui vào giữa hai chân cậu, đầu lưỡi đói khát liếm láp nơi tư mật.

Hắn ròng rã ba năm không chạm qua bất kỳ người nào, hương thơm ngọt ngào này làm hơi thở hắn điên cuồng, huyết mạch căng trướng, tự chủ trong nháy mắt biến mất.

"Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . . " Vương Nhất Bác luống cuống, cự tuyệt dồn dập, thất kinh kẹp chặt hai chân, lại không ngăn cản được nam nhân đói khát cường hãn xâm lấn, đầu lưỡi hắn khao khát qua lại hoạt động.

Vương Nhất Bác cảm thấy nơi đó giống như có lửa, ép cậu sắp điên rồi, khoái cảm mãnh liệt như sóng to gió lớn cuốn lấy cậu, khiến cậu không ngừng run rẩy, rên rỉ.

Khi Vương Nhất Bác cho là mình bị hưng phấn xấu hổ đến chóng mặt thì Tiêu Chiến đột nhiên ngưng động tác, Vương Nhất Bác có chút kỳ quái, nhưng không đợi cậu hỏi thăm, cậu đột nhiên cảm nhận được một hồi tê liệt đau nhức.

Thật là đau, thật là đau. Phu quân hư, lại không hề báo động trước liền hung hăng tiến vào cậu.

Tiêu Chiến tựa hồ để cho cậu đau 1 lần, cơn đau chưa dứt, căn bản không cho cậu thời gian thở dốc, nhanh chóng đâm một cái, sau đó đưa mình chôn thật sâu bên trong cậu, để cậu từ từ thích ứng mình.

"Ừ. . . . . ." Vương Nhất Bác không nhịn được vặn vẹo uốn éo eo, Tiêu Chiến tiếp nhận tin tức của cậu, nhanh chóng giữ chặt eo, sau đó bắt đầu rút ra luật động

Từng đợt từng đợt không ngừng đánh thẳng vào, cả người Vương Nhất Bác mềm nhũn, cảm giác đau đớn phai nhạt, khoái cảm càng rõ ràng, mãnh liệt đụng chạm làm đầu cậu ngất, mắt hoa, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.

Tiêu Chiến càng ngày càng hưng phấn, câu quấn hắn, giữ hắn lại, để hắn muốn ngừng mà không được.

Thân thể của Vương Nhất Bác không ngừng sợ run, chưa bao giờ trải qua khoái cảm cao trào, trước mắt cậu một mảnh trắng xóa, đại não mê loạn, thanh âm càng thêm kiều mỵ giống như con mèo nhỏ gào thét.

Tiêu Chiến cũng bị kích động càng cao hứng, dục vọng to và dài hung mãnh nhanh chóng khuấy đảo, đệm phía dưới Vương Nhất Bác sớm đã bị ướt một mảnh lớn.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ngực khó chịu, hô hấp càng ngày càng khó khăn, ngực cậu kịch liệt phập phòng, khoái cảm càng ngày càng kịch liệt, để cậu khó có thể nhẫn nại.

Cậu đột nhiên hét ầm lên, gắt gao ôm lấy cổ Tiêu Chiến, chỗ sâu nhất điên cuồng rung động co rút lại, từng cỗ yêu dịch mất khống chế chảy ra.

Gần như cùng lúc với cậu, Tiêu Chiến nắm chặt eo, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp thỏa mãn, từ chỗ hai người kết hợp chảy ra, đem phía dưới hai người làm thành một mảnh hỗn độn.

Khi cảm giác kích tình mê muội từ từ tiêu tán, Vương Nhất Bác mới dần dần ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng cậu chưa hiểu hết, không khỏi mất thể diện khóc thút thít ra tiếng, luống cuống tay chân muốn tránh .

Tiêu Chiến thở phào thật dài một cái, đưa tay ngăn cậu vô ý thức quạt gió thổi lửa, mặc dù lửa dục hắn đang rạo rực, không ngại làm một đêm bảy lần, nhưng tiểu lang quân hắn là đêm đầu tiên, hơn nữa còn là thiếu niên, hắn không thể quá tay huỷ hoại.

"Đừng thẹn thùng." Hắn cắn lỗ tai tiểu lang quân tốt bụng nói nhỏ: "Thân thể của đệ rất nhạy cảm, ta yêu chết rồi."

Xác thực mà nói, nam nhân đều sẽ yêu chết loại báu vật này.

Vương Nhất Bác xấu hổ lỗ tai đều đỏ, cậu chui trong ngực Tiêu Chiến, hận không đào được cái hang chui vào, bất kể Tiêu Chiến nói thế nào, cậu vẫn cảm giác mình quá căng thẳng rồi.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến lấy nước nóng, tự tay giúp cậu lau chùi một phen, mới ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến kết thúc ba năm bôn ba khổ cực, sau khi về nhà lại cùng tiểu lang quân viên phòng, cả người đói khát cũng chậm rãi phát tiết, tận tình buông lỏng ngủ một giấc dài, thẳng khi mặt trời lên cao mới lười biếng mở mắt.

Trong đêm qua, phòng xốc xếch, quần áo đã sớm không thấy, tiểu lang quân đã mặc chỉnh tề, ngồi dưới dàn hoa đọc sách gì. Ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu qua lụa mỏng dán cửa dừng trên mặt cậu, tạo thành hình ảnh nhu hòa duy mỹ, đem da thịt trắng nõn chiếu đến cực kỳ động lòng người.

Tiêu Chiến ở trên giường lật người, tâm tình nặng nề một đường trở về rốt cuộc trở nên bình thản.

"Chiến ca, huynh đã tỉnh?" Nghe được tiếng động, Vương Nhất Bác xoay đầu lại, thấy Tiêu Chiến tỉnh, liền thả sách trong tay, đi lấy áo ngoài, tự mình hầu hạ hắn mặc vào.

Tiêu Chiến mặc cho cậu giúp một tay, hắn một mực giơ tay nhấc chân kiêu ngạo, còn thỉnh thoảng đánh cái ngáp thật to, lười biếng nói: "Vẫn là ở nhà thoải mái, ta sau này tiếp tục làm Tứ thiếu gia mới phải."

Vương Nhất Bác hé miệng mỉm cười, nói: "Ở nhà rất tốt, ra cửa nhất thời khó khăn, người xưa cũng nói như vậy."

Tiêu Chiến thở dài, thần sắc có chút cô đơn, nói: "Đúng vậy a, ra cửa khó khăn, loạn thế càng khó hơn."

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác có chút lo lắng nhìn hắn, thật ra từ hôm qua cậu liền nhạy cảm phát giác cái gì, vẻ mặt Tiêu Chiến có chút không đúng.

Tiêu Chiến ngồi xuống dưới dàn hoa trước cửa, để Vương Nhất Bác giúp hắn cắt tỉa tóc, hắn mất hồn nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Vu Bân chết rồi."

Lòng của Vương Nhất Bác run lên, tay tựa hồ kéo da đầu Tiêu Chiến đau đớn, nhưng hắn động cũng không động, ngồi như cũ.

"Vu công tử?" Vương Nhất Bác khó tin hỏi.

"Ừ." Tiêu Chiến lấy tay vuốt vuốt mặt, nói: "Hắn vì cứu ta mà chết."

" Sao lại như vậy? huynh không phải nói sẽ không gặp nguy hiểm sao? Rốt cuộc thế nào?" Mặc dù Tiêu Chiến bây giờ êm đẹp ngồi trước người mình, nhưng Vương Nhất Bác vẫn sốt ruột.

Tiêu Chiến đau đớn nhíu nhíu mày, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nói ra rất dài dòng, đều là lỗi của ta."

Ba năm trước, sau tân hôn Tiêu Chiến, nam nhân ý thức trách nhiệm không thể cam tâm làm một tên sâu gạo vô dụng, xung động đáp ứng yêu cầu của hoàng đế Huyền Dục lao tới phương xa, khi đó, hắn mới biết Nhị ca còn sống, hơn nữa ẩn núp ở Bắc Phương tác chiến.

Đoàn người Tiêu Chiến khiêm tốn đi đến U Châu, thật may khi đó Tiêu Chiến đã chiếm cứ thành kế U Châu, đủ để bảo vệ an toàn của bọn họ.

Tiêu Chiến vì Huyền Dục, ở U Châu đợi ba năm.

Trong ba năm hắn làm rất nhiều việc, bôn ba bận rộn, mà Vu Bân chính là trợ thủ và bằng hữu tốt nhất, bọn họ nhất trí, cùng chung chí hướng, lấy thừa bù thiếu, Tiêu Chiến sung sướng gặp được tri âm, hắn thậm chí cảm thấy sinh ra có một tri kỷ thế này, có thể nói cuộc đời này không còn đáng tiếc.

Nhị ca đang chinh chiến ở Bắc Phương liền đề nghị Tiêu Chiến theo hắn cùng nhau về nhà, dù sao chiến sự Bắc Phương mới ngừng, hắn không yên lòng để ấu đệ đơn độc ở U Châu.

Lúc ấy công việc của Tiêu Chiến còn dư lại một chút vẫn chưa xong, chủ nghĩa hoàn mỹ làm hắn không cam lòng trở về phương nam, liền quyết định đơn độc lưu lại, Nhị ca bất đắc dĩ, cố ý lưu lại cho đệ đệ một đội nhân mã hộ vệ trước khi rời đi.

Vốn là mọi thứ đều bình thường, lúc gần kết thúc, mọi người đã dọn dẹp xe ngựa chuẩn bị về nhà thì bộ hạ cũ của tộc Hung Nô từng bị Tiêu nhị ca đánh bại không biết thế nào lấy được tin tức, biết Tiêu Chiến là đệ đệ của Tiêu nhị ca , thế lực còn sót lại của những bộ tộc man di này tính giết Tiêu Chiến báo thù rửa hận.

Trên đường về nhà xảy ra cướp giết, không chỉ có Quân hộ vệ Bắc Phủ tổn thất hơn phân nửa, mà thiếp thân thị vệ Thiệu Ngũ được ngự ban của Tiêu Chiến cũng trọng thương, hơn nữa Vu Bân vì cứu Tiêu Chiến, thay hắn cản một mũi tên, cắm vào tim, một mũi tên trí mạng.

Tiêu Chiến lúc ấy đau lòng muốn chết, nhưng tất cả hối hận đều đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro